MÓN RIÊU CỦA BÀ
Tản văn của Lê Phương Liên
Bà tôi là người nấu tuyệt ngon những món ăn thuần Việt như làm mắm tép, trứng muối, kho cá, nấu canh riêu cá, riêu cua, riêu ốc...Người Bắc gọi là canh Riêu không gọi là canh Chua như người Nam bộ.
Có lẽ từ xa xưa cha ông ta sinh trưởng ở một vùng đất nằm kề bên những con sông là những bãi phù sa bồi đắp chưa toàn mãn, đất là đất non, đất mềm nước lẫn với đất... Hình như xưa nữa dòng sông và cửa biển còn rất gần với đất kinh thành. Khí hậu nước ta lại mưa nhiều nên người dân quen sống với bùn lầy nước đọng chỗ trũng thành hồ, ao nước lúc đầy lúc vơi... Có lẽ nòi giống ta hưng vượng được lên từ một chỗ ẩm thấp, ấy là chỗ rồng vươn mình dậy...nên kinh đô là đất Thăng Long! Dân ta yêu hoa sen, là loại hoa sống trong bùn và dân ta quen ăn những loài vật sống ở bùn như cua, cáy, ốc, hến, trai, nghêu, sò, con rươi, con tép...Và, lại tôn sùng những như: con vật Rùa, được xếp vào hàng tứ linh , con Cóc được coi là Cậu ông Trời...không ai dám động vào những con vật đó, chưa nói là dám ăn thịt. Ngày xưa người ta dường như ít ăn thịt loài gia súc như bò lợn, loài gia cầm như gà vịt, việc chăn nuôi còn nhỏ lẻ trong gia đình nên việc ăn thịt chỉ vào ngày lễ Tết, giỗ chạp...Món ăn thường ngày dựa vào việc mò cua bắt ốc, cất vó tép tôm, đặt hom giỏ bắt lươn đơm cá...