Biển Đông nổi sóng:
Chiến lược ‘hòa bình chủ động’ của Việt Nam
Lê Ngọc Thống
26-06-2014
Việt Nam phải chủ động tham gia vào các cơ chế quốc tế về an ninh, chính trị mới có đủ sức mạnh bảo vệ hòa bình như mong muốn.
Hữu nghị viễn vông và nền hòa bình kiểu Trung Quốc
Tân Hoa xã đã đưa ra “4
không” trước chuyến đi của Dương Khiết Trì sang Việt Nam cùng với thông
điệp cứng rắn, không thiện chí, trong các sai phạm của Trung Quốc trên
Biển Đông: “Thứ nhất, không được đánh giá thấp quyết tâm và năng lực
bảo vệ của Trung Quốc với các đảo trên Nam Hải (Biển Đông; Thứ hai,
không được sử dụng các tư liệu mà Việt Nam tự nhận là “tư liệu lịch sử”
để gây hiểu lầm cho cộng đồng quốc tế và dư luận Việt Nam về chủ quyền ở
Tây Sa, Nam Sa (Hoàng Sa, Trường Sa); Thứ ba, không được lôi kéo các
nước khác can thiệp vào Nam Hải; Cuối cùng là không được phá bỏ mối quan
hệ Việt Trung sau 20 năm bình thường hóa quan hệ”.
Đương nhiên, thái độ,
giọng điệu láo xược của đại Hán khi chưa bị “no đòn” qua giới truyền
thông Trung Quốc (như Tân Hoa xã nêu trên…) và các học giả, tướng lĩnh
khi “chưa thấy quan tài…” thì Việt Nam đã nghe quen tai từ lâu và chúng
ta không cần quan tâm.
Vấn đề rất quan trọng ở đây là chúng ta
nghe, hiểu, để biết được “nền hòa bình Trung-Việt” là nền hòa bình kiểu
gì, mối quan hệ hữu nghị Việt-Trung là hữu nghị kiểu gì…để căn cứ vào
thế, lực của chúng ta hiện nay đến đâu mà phấn đấu gìn giữ hay dứt khoát
loại bỏ.
Từ năm 1949 đến năm 1979,
quan hệ “hữu nghị” Việt-Trung đã quá rõ trong sách trắng “30 năm quan
hệ Việt Nam-Trung Quốc”. Và từ đó đến nay sự “hữu nghị” của Việt
Nam-Trung Quốc cũng quá rõ dù chưa viết thành sách. Vậy, một nền hòa
bình trên nền tảng của mối quan hệ “hữu nghị” như thế sẽ là một nền hòa
bình kiểu gì?
Hai
tàu chấp pháp Trung Quốc chiếc thì phun vòi rồng, chiếc thì đâm húc tàu
Kiểm Ngư Việt Nam trên Biển Đông. Hành động “hữu nghị” kiểu đại Hán?