Thứ Năm, 28 tháng 5, 2015

KHIÊM CUNG

.
Khiêm cung

FB Mạnh Kim
27-05-2015

Tôi vẫn tin, một cách cực đoan, rằng chỉ có nền giáo dục tử tế mới có những con người tử tế và biết cách khiêm cung, biết cách giới hạn lòng tự tôn và biết cách kiểm soát bản thân trước những lời khen. Chẳng có gì nhanh chóng đẩy chúng ta xuống vực bằng cách thỏa mãn sự vuốt ve lẫn sự tự vuốt ve. Giới học giả trước 1975 tại miền Nam gần như chẳng ai phách lối coi mình là cái rốn của vũ trụ, kể cả triết gia cực ngông Phạm Công Thiện.

Sự khiêm cung thể hiện ở ngay trong tác phẩm họ soạn hoặc dịch. Trong “Nam Hoa Kinh” (Tủ sách Tân Việt xuất bản, 1962), dịch giả – cụ Nhượng Tống – viết lời mở đầu: “… Tôi mong các bạn sẽ phân-tích và được chịu những lời dạy-bảo cao-minh. Tài học tôi có lẽ chưa đủ hiểu hết phần cao-siêu trong học-thuyết Trang và chưa đủ quyền nói đến những chuyện mà phạm-vi là “vô cực”… Trong “Lịch sử truyền giáo ở Việt Nam” (NXB Hiện Tại, 1959), Linh mục Mậu Hải viết lời giới thiệu cho tác giả-Linh mục Nguyễn Hồng: “… Nhưng trí một người có hạn, óc cá nhân có mức nên tác giả cũng như kẻ cầm bút viết mấy lời này vẫn thành thực thầm ước được nghe lời chỉ giáo của chư độc giả bốn phương”. Và trong “Việt Nam Văn học Sử yếu” (Trung tâm Học liệu, Bộ giáo dục VNCH, 1968), cụ Dương Quảng Hàm viết: “…. Quyển sách này còn có nhiều chỗ thiếu-thốn sơ-lược, sau này cần phải bổ-khuyết hoặc giải-thích thêm…, ngõ-hầu một ngày kia tìm thấy những hoa lạ quả quý hiện nay còn ẩn khuất trong đám cành lá rậm-rạp, thì thật là hân-hạnh cho chúng tôi lắm”.

Mà không phải trong giới nghiên cứu học thuật mới có sự khiêm cung. Trong khoa học cũng tương tự. Có thể thấy điều này trong giới khoa học thuộc cộng đồng Việt kiều. Chúng ta đã nghe nói đến kỹ sư Đinh Trường Hân (đoạt giải môi sinh của Nhà Trắng năm 2006, được tạp chí Public Works chọn là một trong 50 nhà lãnh đạo có ảnh hưởng lớn nhất nước Mỹ năm 2006); từng nghe nói đến bà Lê Duy Loan (kỹ sư Texas Instruments-TI; với hàng chục bằng sáng chế; trở thành phụ nữ đầu tiên và là gương mặt châu Á đầu tiên được bầu làm viện sĩ TI – chức danh trước đó chỉ được trao cho bốn gương mặt nam trong lịch sử TI); từng nghe nói đến bà Dương Nguyệt Ánh (tổng giám đốc Phòng khoa học-kỹ thuật thuộc Trung tâm chiến sự Hải quân Hoa Kỳ, người thiết kế bom cực mạnh chuyên phá hầm bêtông); từng nghe nói đến ông Trung Dũng (tiến sĩ khoa học máy tính Đại học Boston; cử nhân toán và khoa học máy tính Đại học Massachusetts; từng xuất hiện trên các tạp chí Forbes, Financial Times, Wall Street Journal, San Francisco Chronicle cũng như trong quyển The American Dream của nhà báo kỳ cựu Dan Rather)… Chúng ta đã nghe về tài năng của họ. Điều chúng ta chưa nghe đến là thái độ vung vẩy ngạo mạn lố bịch của họ. Có lẽ điều đó không bao giờ xảy ra.

Gần đây, trong chương trình “Tôi Là Người Việt Nam”, cô Nguyễn Cao Kỳ Duyên cũng kể đến trường hợp ông Trịnh Tiến Trinh, người dù từng được giải “NASA’s Inventor of The Year 1992″ nhưng vẫn thấy… “mắc cỡ” khi được ông Ngọc Ngạn dùng từ “khoa học gia” gọi mình! Hoặc chuyện ông Đinh Xuân Anh Tuấn (bác sĩ, giáo sư, nhà nghiên cứu). Khi được ông Ngạn hỏi “Ông vừa là một bác sĩ vừa là một nhà giáo vậy ông muốn tôi xưng bác sĩ hay giáo sư?”. Ông Tuấn trả lời: “Thưa anh Ngạn, tôi chỉ là một bác sĩ khi đứng trước bệnh nhân và một giáo sư khi đứng trước học trò, còn ở đây anh cứ gọi bằng tên thường được rồi”.

Khiêm cung. Tại sao họ lại khiêm cung? Họ hẳn hiểu rằng chẳng ai có thể toàn bích và sự hiểu biết dù mênh mông của họ vẫn luôn có những giới hạn nhất định… Cá nhân tôi vẫn tin rằng, một cách cực đoan, chỉ có một nền giáo dục tử tế mới sinh ra những con người tài năng, và khiêm cung.
___________

Tễu: Bài viết hay quá! đáng làm tài liệu phổ biến sâu rộng trong các tổ chức đoàn thể, các cơ quan nhà nước, chính phủ, đại học, viện nghiên cứu.

Đặc biệt là đối với các tổ chức lúc nào cũng xưng là "đỉnh cao trí tuệ", là "đạo đức, văn minh"....hi hiii. 

Người có đạo đức không bao giờ xưng mình là đạo đức, họ thậm chí còn thấy xâu hổ khi người khác ca ngợi; người có văn minh, có trí tuệ cũng không bao giờ dám nhận mình có trí tuệ chứ nói gì đến "đỉnh cao trí tuệ"....


4 nhận xét :

  1. Xã hội bây giờ toàn thằng "Nổ", có một nói mười. Cái nguy hiểm là thằng nọ học thằng kia, chúng nó coi đó là công thức của thành công nữa. Lại thêm một cái bệnh là bắt nạt, không giúp được người mà lại còn có thái độ bắt nạt, lừa phỉnh. Đạo đức đi xuống nghiêm trọng, sự kệch cỡm hiện diện ở mọi lúc, mọi nơi đau nhất là từ các cơ quan đoàn thể của Nhà nước, những con người ăn cơm Nhà nước.

    Trả lờiXóa
  2. Các bậc trạng nguyên , tiến sĩ, thám hoa xưa có bao giờ để học vị học hàm trước hay sau tên mình đâu . Ai học giỏi bằng Mạc Đỉnh Chi , Chu Văn An, Lê Quí Đôn , Cao Bá Quát ? Vậy mà chẳng thấy ai gọi là Trạng nguyên họ Mạc , họ Chu, Thám Hoa họ Lê hay nhà thơ Cao Bá Quát . Vua Tự Đức đã phải cất lời khen :
    Văn như Siêu, Quát vô Tiền Hán ,
    Thi đáo Tùng, Tuy thất Thịnh Đường .
    Vậy mà Cao Bá Quát bảo thúi lắm !
    Ngày nay các vị đại danh trí thức chưa bằng cái lông chân các vị xưa như cụ Vũ Khiêu thôi thì ôm vào mình đủ thứ học vị học hàm . Còn thường thường cũng phải có cái TS trước cái tên thì mới danh giá ! Đúng là thời xưa với lại ở nước ngoài ai cũng thấy mình bé nhỏ, chả là gì trước các đỉnh cao như Einstein, Fermi , Nobel ...nên ai cũng hết sức khiêm tốn . Ai khen thì thấy mắc cở đến đỏ mặt ! Còn những đỉnh cao trí tuệ không biết co cao hơn bãi ...gì ngoài đường không ?

    Trả lờiXóa
  3. Bài viết hay,lời bình cũng hay.

    Trả lờiXóa
  4. Bây giờ ngồi đâu là nghe người ta chém gió, kể cả đã về hưu. Nào là "mời đi giảng trg này trường nọ", nào là: cái lần ở Anh, Pháp thế nọ thế kia, v.v... Cứ như đất nc này kg có các "vĩ nhân" ấy thì 'hỏng bét' !
    Sau 35 năm nghiên cứu ở 1 Viện KHKT khá lớn, mình rút ra: Càng những thằng hay khoe khoang là nhg thằng ăn hại vào bậc nhất, chạy chọt bằng cấp, địa vị vào loại ranh mãnh nhất. Khổ nỗi cơ chế lại "bằng cấp" nên chúng rất phát và càng đc thể.

    Trả lờiXóa