Mục nát thì phải phá bỏ, thưa ông Nguyễn Chơn Trung!
Hà Văn Thịnh
Lâu lắm
rồi tôi không viết, vì nhiều lẽ, nhưng cái chính là do tiêu cực, tham
nhũng, cái ác, cái xấu của quan chức nhiều quá; sự dốt nát, lộng hành,
khinh dân - kiêu binh... của các cấp lãnh đạo nhiều quá (chẳng hạn: hơn
50.000 văn bản sai quy phạm pháp lý, đến mức như những trò hề)..., thành
thử, nếu viết sẽ lại trùng, lại lặp, bởi động đến cái gì cũng có “tham
gia” rồi (tôi đã từng có bài “Viết cái gì và viết thế nào đây”)...
Thế nhưng, hôm nay đọc bài của ông Nguyễn Chơn Trung – Sáu Quang (ảnh bên) , tự thấy rằng không thể im lặng...
Trong
các “nguyên tắc” của phản biện thì tiêu chí đầu tiên không thể thiếu là
sự chặt chẽ của lập luận, chứng cứ. Ông Nguyễn Chơn Trung phê phán ông
Lê Hiếu Đằng để “thức tỉnh” – phù phép hàng triệu người có thể “lầm lạc”
(như ông Lê Hiếu Đằng?) nhưng lại quá kém cỏi khi sự biện hộ biến thành
ngụy biện một cách thô thiển. Do khuôn khổ của một bài có hạn, xin nêu
ra mấy chỗ khó chấp nhận sau đây.
Thứ nhất, ông Nguyễn Chơn Trung cho rằng “Đã
có hàng triệu đảng viên ngã xuống trên khắp các chiến trường, trong lao
tù thì mới có nước Việt Nam hòa bình – độc lập – thống nhất cùng với 27
năm đổi mới đất nước như hôm nay”. Thật là nực cười khi trong những thành tựu mà
NCT vơ hết vào mình ấy chẳng thấy bóng dáng nào của NHÂN DÂN – DÂN TỘC?
Càng khôi hài hơn nữa khi ai cũng biết rõ rằng “ngày xưa” đảng viên ít
lắm, đông như bây giờ thì cũng chỉ chiếm 3% dân số. Vậy, nếu đảng viên
chết hàng triệu (“hàng triệu” có nghĩa là phải từ hai triệu trở lên) thì
dân chết hàng chục triệu sao? Và không lẽ sự nghiệp giải phóng, thống
nhất đất nước chỉ do mỗi đảng viên làm?
Thứ hai, ông Nguyễn Chơn Trung cho rằng “vị trí của Việt Nam trên trường quốc tế đã lớn mạnh hơn xưa nhiều lắm” bởi thành tích xóa đói giảm nghèo rất ấn tượng. Đọc
đến đây thì chắc hẳn ai cũng phải nghẹn họng bởi cách viết nói lấy được
không hề biết thế nào sự run rẩy của sự xấu hổ mỏng manh nhất: 30 năm
sau chiến tranh, Nhật Bản là cường quốc kinh tế thứ hai thế giới, Hàn
Quốc là con rồng mới của châu Á, Cộng hòa LB Đức là nền kinh tế thứ
ba...; còn ta, sau 38 năm, vẫn cứ mải mê mài miệt với sự tự sướng xóa
đói giảm nghèo? Làm sao có vị thế lớn mạnh nếu chỉ loay hoay với
xóa đói, giảm nghèo? Ông Nguyễn Chơn Trung không biết rằng tự hào xuất
khẩu gạo nhất nhì thế giới mà cứ tự ca xóa đói là tự vả vào mặt mình đấy
– nếu không muốn nói là đang tiếp tục tự bóc trần bộ mặt thật để mặc
hàng vạn người bị đói trong lúc xuất khẩu để vơ vét, làm giàu cho một
thiểu số nhỏ nhoi. Và, đã xóa đói, giảm nghèo được chưa khi thu nhập
thực tế của hàng triệu hộ gia đình nông dân hiện nay chỉ có 48.000
đồng/ngày – cho 4-5 miệng ăn?
Thứ ba, sự ngụy biện vô lối còn đáng hãi hơn nữa khi ông Nguyễn Chơn Trung triết lý trong cái gọi là thơ với những câu Đời
cho ta trí óc thông minh/ Đời với ta như kiếm như gươm/ Ta đưa Đời đến
vinh quang/ Đời làm ta quá phũ phàng vậy sao/ Đời làm ta lao đao lận
đận/ Không bao giờ ta hận với Đời... Không biết “Đời” ở đây có thực
là đời hay không vì ông Nguyễn Chơn Trung viết hoa hay ám chỉ một Đ nào
đó nhưng thấy hao hao giống những câu khẩu hiệu lòe dân mà ai cũng biết.
Chẳng hạn, trí thông minh là bẩm sinh của một con người, thừa hưởng từ
mẹ, cha, ông bà, tiên tổ, từ Tạo Hóa chứ chẳng có Đ hay Đời nào mang đến
được! Chẳng lẽ ông Nguyễn Chơn Trung không biết câu nói nổi tiếng của
một danh nhân rằng một triệu kẻ ngu dốt cũng không thể có được một quyết
định thiên tài? ông Nguyễn Chơn Trung chỉ đúng có duy nhất một điều
(trong cả bài): Ta đưa Đời đến vinh quang/ Đời làm ta quá phũ phàng vậy sao (!)...
Thay lời kết bằng điều đáng bàn thứ tư: ông Nguyễn Chơn Trung đã “ví von một cách hình ảnh” rằng với một căn nhà, khi cột, kèo bị mục nát thì có nên sửa chữa
hay không? Thưa ông NCT, dột từ nóc, chỉ có nghèo kiết xác mới lấy mo
cau mà trám cho cho đỡ ướt, chứ còn cột và kèo đã mục nát thì chẳng có
bất kỳ người nào có vài phần trăm chất xám trong đầu lại đi sửa chữa cả.
Chỉ có vất bỏ đi, thay mới thôi, thưa ông!
Huế, 27.8.2013
H.V.T.
H.V.T.
Nguồn: BVN
". . . còn ta, sau 38 năm, vẫn cứ mải mê mài miệt với sự tự sướng xóa đói giảm nghèo?".
Trả lờiXóa_________________________________________
Theo em, chúng ta có thể tự hào (hay tự sướng) một chút cũng được. Dù sao thì chỉ 38 năm sau khi kết thúc chiến tranh dân ta đã sướng hơn . . . Bắc Triều Tiên (họ đã hoà bình 60 năm mà vẫn sống như thời trung cổ)!!!!!!!!!
Dân ta đến nay sống sót đó là nhờ đảng ta quang minh ĐỔI MỚI tức TRỞ VỀ NHƯ CŨ: thể chế kinh tế miền Nam trước khi đảng CS thống trị toàn đất nước.
XóaMột con đường dài đấu tranh đầy tang thương , máu và nước mắt để rồi....TRỞ LẠI NHƯ CŨ không thì CHẾT!
Xin nhắc lại: "30 năm sau chiến tranh, Nhật Bản là cường quốc kinh tế thứ hai thế giới, Hàn Quốc là con rồng mới của châu Á, Cộng hòa LB Đức là nền kinh tế thứ ba...; còn ta, sau 38 năm, vẫn cứ mải mê mài miệt với sự tự sướng xóa đói giảm nghèo? Làm sao có vị thế lớn mạnh nếu chỉ loay hoay với xóa đói, giảm nghèo? Ông Nguyễn Chơn Trung không biết rằng tự hào xuất khẩu gạo nhất nhì thế giới mà cứ tự ca xóa đói là tự vả vào mặt mình đấy – nếu không muốn nói là đang tiếp tục tự bóc trần bộ mặt thật để mặc hàng vạn người bị đói trong lúc xuất khẩu để vơ vét, làm giàu cho một thiểu số nhỏ nhoi. Và, đã xóa đói, giảm nghèo được chưa khi thu nhập thực tế của hàng triệu hộ gia đình nông dân hiện nay chỉ có 48.000 đồng/ngày – cho 4-5 miệng ăn?" Quá đúng những kẻ ngu dốt AQ thường xả trét bằng cách TỰ SƯỚNG đấy mà.
Trả lờiXóa''...Có nhất thiết chỉ có chủ nghĩa Mác- Lênin, chỉ có chủ nghĩa xã hội, mới làm cho đất nước phát triển hay không ? Nếu chỉ cần nêu cao vai trò của Đảng, thì có nghĩa là đất nước phát triển hay không phát triển là không quan trọng.
XóaVậy hãy cứ xem quanh ta: Đài Loan, Đại Hàn, Singapore và thêm nữa, Thái Lan và Malaysia, mấy nước này có do chủ nghĩa Mác-Lênin hướng dẫn không ? Những nước ấy có cần có một Đảng cộng sản lãnh đạo tuyệt đối theo chủ nghĩa xã hội không ? Thế mà cả 5 nước ấy, khi bắt đầu còn nghèo khổ, vậy mà chỉ sau khoảng 20-30 năm họ đã trở thành những nước phát triển rõ ràng, nhân dân đa số có đời sống khá phong lưu.
Họ không có một Đảng cộng sản “tài tình”, “sáng suốt”, mà chỉ có những chính khách, có được chính sách kinh tế xã hội thông minh và có hiệu quả. Còn Việt Nam, kể từ khi toàn thắng trong cuộc chiến tranh đến nay đã hơn 25 năm và sắp sửa có hoà bình 30 năm, dài bằng thời gian chiến tranh rồi, mà vẫn chưa thoát khỏi nghèo nàn lạc hậu..." Trung tuong Tran Do
Tôi rất thích câu nói sau đây trong "Nhân bản" của nhà văn Phạm Thị Hoài: "Mọi đối thoại không cùng đẳng cấp đều vô nghĩa". Thực tình tôi cũng phải kìm chế rất nhiều để không phải đập vào mặt những kẻ có danh ThS, TS, GS, PGS của mấy cái học viện hay tạp chí gì gì đó của đảng của họ bằng những bài viết, vì lý do như câu nói của chị Hoài ở trên. Nên tôi cũng rất hiểu và chia sẻ với anh Hà Văn Thịnh, là chẳng muốn "đôi co" một cách vô bổ, giống như cứ suốt ngày đi "đánh nhau" với mấy cái cối xay gió", với những kẻ chỉ duy nhất và đồng loạt có nhõn một ý tưởng và giọng điệu ở tất cả mọi nơi mọi lúc. Nhưng cũng vì bí bách, bức xúc cho cái não trạng của họ quá nên thỉnh thoảng xổ vài dòng còm cho đỡ ức chế. Cứ thử hình dung tranh luận với ai đó mà người ta chẳng có nói được gì ngoài mỗi một câu nói duy nhất (có thể với những giọng điệu khác nhau và được biến tướng đi đôi chút) là: "mày nói láo!". Chấm hết. Thế thì không những vô cùng vô bổ và ức chế, mà nó còn ... điên điên làm sao ấy.lkk
Trả lờiXóaAnh Đằng kính mến,
Trả lờiXóaMấy năm trước thấy anh chạy chiếc xe cub 70, khi dừng thấy anh liêu xiêu dắt xe em không nghĩ anh lại là con người mạnh mẽ và dứt khoát như thế.
Mấy hôm nay đọc trên mạng thấy mọi người khen anh nhiều, người chê cũng không ít.
Nhưng thôi, khen chê là lẽ thường tình. Khổ nỗi, người viết bài khen thì chỉ có các trang mạng, các blogger sắp bị khóa tay chặn họng sau ngày 01/9 rồi. Bài viết của anh không được một tờ báo nào trong số 700 tờ báo đăng tải. Ấy thế mà nhiều tờ báo lớn lại đăng tải những bài viết phản biện bài của anh với giọng điệu đầy hằn học. Ngon thì họ cứ đăng bài của anh cạnh bài của họ phê phán anh đi. Có ông còn hăm đưa bài viết của anh vào điều 88.
Đói chữ, đói lý thì định làm càn, bịt miệng thiên hạ bằng điều 88. Hạ sách!
Em tin tưởng chắc chắn anh viết không phải để cầu khen. Anh viết vì thấy cần phải viết. Viết để mọi người hiểu rõ hiện trạng đất nước, hiểu rõ sự phản bội đang ngày một rõ. Viết để cho xã hội, đất nước ngày một tốt hơn, để “sánh vai với các cường quốc năm châu” như cụ Hồ nói.
Kẻ nào áp dụng điều 88 đối với anh, kẻ đó đang tự sát! Không phải như anh Sáu Phong nói “bỏ điều 4 là tự sát”. Em nghĩ giữ điều 4 mới chính là tự sát. Nên sửa điều 4 theo ý của anh là đa đảng thì ĐCS mới sống, đất nước này mới dân chủ, phồn vinh được.
(Em sợ đồng đội, đồng chí của mình nên phải nặc danh anh ạ. Chịu mang tiếng hèn vậy)
hay quá
XóaQuá tiểu nhân! 700 tờ báo lề phải câm họng, không dám đăng bài của Bác Lê Hiếu Đằng trong khi đó lại cho mấy lão vớ vẩn đang bài phán biện! Khác nào trói chân trói tay, bịt miệng người ta rồi cho côn đồ đánh đập, rủa xả! Quá hèn hạ !
Trả lờiXóaMay quá, nhờ có bài của LS. N.H.Đằng mới "phát lộ" tài năng của các vị GS.TS Chánh trị như ông Chí Bảo, Chơn Trung.. để bàn dân thiên hạ dưới vòm trời đát Việt được "chiêm bái" thiện tai, thiện tai!!. Các vị GS.TS kiểu này là lớp già, cụ cả rồi, hầu hết đều là dân K/chiến trình độ bổ túc văn hóa. Những điều các vị này thu nhận, Enter vào não bộ cũng chỉ bấy nhiêu mẫu câu trong bộ kinh "max -le" . Thôi thì thôi thế thì thôi, chuyện quê cóp nhặt được vài trống canh. Adi Đà phật!
Trả lờiXóaBài phản biện của bác Hà Văn Thịnh rất xác đáng, bẻ gẫy từng điểm một của mấy ông TS giấy chỉ biết hô khẩu hiệu, chẳng có gì trong cái đầu rỗng tuếch. Mà có khi lại mua bằng để kiếm ghế cũng nên. Càng viết ra chống bác Lê Hiếu Đằng, càng thấy các ông ấy dốt. Chẳng có được những dẫn chứng nào xác thực và có tính thuyết phục, toàn chửi chung chung và mười bài thì cả mười lôi quá khứ "công đảng dẫn dắt, chỉ đường, lãnh đạo...." và ca ngợi đất nước bây giờ đang "đổi mới, ổn định, từng bước đi lên...." Hehehe "Đi lên" bởi vì sau thống nhất, đảng lôi tuột nền kinh tế đang trên đà phát triển ổn định của miền Nam thụt lùi trở lại thời kỳ "đồ đá" đói nghèo của Miền Bắc những 40 năm, để lại dần dần "tiến lên" bằng Miền Nam ngày xưa với tổng số nợ ngân sách lên hơn 120 tỷ U$. Bây giờ chưa tới lúc phải trả nợ, vài năm nữa đáo hạn phải trả, lúc đó có khi lại thụt lùi thêm 40 năm nữa không chừng. Đừng vội "tự sướng" nữa, khổ dân!
Trả lờiXóaHix, tầm như ông Nguyễn Chơn Trung mà là Viện phó Viện khoa học công nghệ Phương Nam (thuộc Liên hiệp Khoa học kỹ thuật Việt Nam)thì đủ biết cái Viện này ra sao rồi!
Trả lờiXóaCám ơn tác giả Hà Văn Thịnh! Mong ông Thịnh tiếp tục viết nhiều hơn nữa để cho những kẻ bồi bút như NCT biết mà ngậm mồm, đừng loè bịp thiên hạ nữa, kẻo thiên hạ lại ném đá cho "vỡ mồm"!