TIẾNG NÓI THÀNH THỰC HAY TIẾNG GỌI CỦA SỔ HƯU?
Đào Tiến Thi
Kính gửi anh Nguyễn Thanh Tú, PGS.TS, nhà
văn
Vì cũng có chút
biết anh nên xin phép xưng hô thân mật như trên. Chả là tôi và anh đã cùng dự
lớp bồi dưỡng về lý luận, phê bình văn học hồi hè 2008 do Hội Nhà văn mở. Thời
gian khoảng hơn hai tháng và học gần như liên tục các ngày nên nó cũng không đến
nỗi quá ít để chúng ta biết nhau. Hơn nữa trong thời gian học, lớp có tổ chức
một số cuộc hội thảo và một số lần gọi là “đi thực tế”, cho nên tôi và anh đã
từng nói chuyện với nhau, từng được (hoặc phải) nghe ý kiến của nhau trong các
hội thảo.
Nhưng chính vì một chút
thiện cảm trên mà một điều bất ngờ kinh khủng đã đến với tôi khi đọc bài của
anh trên báo Quân đội nhân dân: Khẳng
định vai trò lãnh đạo của Đảng trong Hiến pháp là hợp lý, hợp tình.
Điều sốc đầu tiên
là giọng điệu của người viết (anh là
dân lý luận, phê bình văn học nên thừa hiểu giọng điệu quan trọng như thế nào
trong một tác phẩm). Anh viết: “Có những kẻ cơ hội dựa vào một số sai
lầm của Đảng ta để kêu gọi sửa đổi Điều 4 Hiến pháp (ĐTT nhấn mạnh) đòi thay đổi
vị trí lãnh đạo cách mạng của Đảng”. Tuy ngôn từ không chỉ đích danh “những kẻ
cơ hội”, nhưng còn ai khác ngoài những người đã ký bản kiến nghị – gọi là “Kiến nghị 72” – gửi Quốc hội. Chưa kể đến
nay hơn 4000 người ký, trong đó có hàng trăm người danh giá, chỉ tính riêng
trong số 72 người “ký tươi” đợt 1 đã có hàng chục vị nhân sỹ, trí thức khả
kính. Nếu chỉ tính riêng trong giới văn chương thôi, nhiều vị về tuổi tác là
bậc cha chú, bậc anh chị của anh và tôi, về học vấn thì sự uyên thâm của họ là
những bậc thầy, bậc đàn anh của anh và tôi. Đó là những người như nhà văn
Nguyên Ngọc, GS. Trần Đình Sử, GS. Nguyễn Huệ Chi, PGS. Phạm Vĩnh Cư, nhà văn –
nhà giáo Phạm Toàn, nhà văn Nguyễn Đắc Xuân, nhà văn Tô Nhuận Vỹ, nhà nghiên
cứu Lại Nguyên Ân, nhà nghiên cứu Phạm Xuân Nguyên,... Trong số này, GS. Trần
Đình Sử còn là người thầy trực tiếp hướng dẫn tiến sỹ cho anh, người thầy mà
anh có dùng hết cuộc đời còn lại để học, tôi nghĩ cũng không có được sự uyên
bác như thầy.
Điều sốc thứ hai với tôi, là vấn đề kỹ
thuật trong bài viết của anh. Tôi không thể hiểu nổi một người có học hành, mang
những chức danh đẹp như thế mà viết nó lại luộm thuộm như thế. Không có biện
bác, không có chứng minh, gần như gặp đâu nói đó, không rõ mạch nào ra mạch
nào. Ví dụ như mục 1 – Đảng kế tục lịch sử và làm
nên lịch sử – nhưng phần triển khai anh lại huyên thuyên về
tội ác của thực dân Pháp và các truyền thuyết về lịch sử, chẳng dính dáng đến
cái tiêu đề đã nêu, chẳng cho người đọc thấy Đảng “kế tục lịch sử” ở chỗ nào và
“làm nên lịch sử” ở chỗ nào. Thực ra làm cái này rất dễ, vốn là những bài rất
quen thuộc, học trò cấp 3 vẫn làm làu làu bấy lâu nay. Này nhé, Đảng kế tục
lịch sử, vì Đảng tiếp nối ngọn cờ giải phóng dân tộc của các phong trào trước
đó, như Cần vương của các văn thân, sỹ phu, như phong trào vận động dân tộc và
dân chủ đầu thế kỷ XX của các cụ chí sỹ Phan Bội Châu, Phan Châu Trinh,... Này
nhé, Đảng làm nên lịch sử vì đã lãnh đạo nhân dân đánh đổ thực dân và phong
kiến trong Cách mạng tháng Tám (1945), rồi lại liên tiếp lãnh đạo nhân dân
kháng chiến chống xâm lược Pháp (1946 – 1954), Mỹ (1955 – 1975), Trung Cộng
(1979), v.v..
Nhưng thôi, tôi bỏ
qua hầu hết các lỗi kỹ thuật đó để trao đổi những nội dung và những thông điệp chính
mà anh gửi gắm qua bài viết. Vì tôi là một trong 72 người “ký tươi” đợt đầu bản
Kiến nghị 72, cho nên từ đây xin được đối thoại với anh ở ngôi thứ nhất – chúng
tôi, chứ không phải ngôi thứ ba như phần đầu, khi trao đổi về mặt đạo lý trong
mối quan hệ giữa anh với một số vị tên tuổi trong số 72 người.
Về nội dung thứ nhất – Đảng kế tục lịch sử và làm nên lịch sử
Trong mục này,
trước hết anh kể tội thực dân Pháp trong thời kỳ đô hộ Việt Nam. Những tội của thực dân (đầu
độc bằng rượu cồn, bóc lột bằng sưu thuế,...) anh nêu na ná như trong Tuyên
ngôn độc lập, học trò đã qua cấp 3 gần như thuộc lòng, cho nên thực ra là thừa
và từ trước cũng như bây giờ, chả có ai phủ định những điều đó cả. Nhưng mục
đích anh nêu thể hiện ở mấy câu cuối đoạn này:
“Có
thể nói trong lịch sử hàng nghìn năm chưa bao giờ đất nước vẻ vang “con Rồng
cháu Tiên” lại rơi vào thảm cảnh khốn cùng như thế. Để cứu một dân tộc đang bị
tàn lụi vì bị đầu độc, đang bị chết đói bởi sự dã man thú vật của kẻ thù, lại
có một con đường “thỏa hiệp” với chính kẻ đang hút máu nhân dân mình ư? Và kẻ
thù xâm lược ấy chỉ có một mục đích là hút máu nhân dân mình, thì thử hỏi “thỏa
hiệp” với ai và bằng cách nào? Đúng là một lối nghĩ ảo tưởng, mơ hồ!”.
À, thì ra anh nghĩ chúng tôi đang muốn
đổi chế độ XHCN hiện nay để lấy chế độ thực dân cách đây từ 70 – 150 năm trước.
Không biết “duyên do” nào mà anh lại
có suy nghĩ như thế. Vì ít ra một em học sinh hết cấp 3 cũng đã có ít nhiều khả
năng phân biệt 3 điều sau:
- Chủ nghĩa thực
dân Pháp khác với văn hoá, văn minh Pháp.
- Chính sách thực dân của nhà nước
Pháp thi hành ở các nước thuộc địa khác với chính thể Cộng hoà Pháp (ở chính
quốc) với tôn chỉ “Tự do – Bình đẳng – Bác ái” mà nhân dân Pháp liên tục hoàn
thiện nó suốt từ Cách mạng 1789 đến nay.
- Nước Pháp thời trước, cách đây
30, 50, 70, 100, 150,... năm khác với nước Pháp bây giờ.
Đối với nước Mỹ,
Nhật hay thế giới phương Tây nói chung tình hình cũng tương tự như vậy. Cho nên
nền dân chủ của Pháp, Mỹ, Đức, Anh,... đến nay vẫn là những nền dân chủ mà nhân
loại phải ngưỡng mộ.
Cũng chính vì nhận
thức như thế nên ngay từ đầu thế kỷ XX, các chí sỹ cách mạng lỗi lạc như Phan
Bội Châu, Phan Châu Trinh, với hoài bão giải phóng dân tộc mãnh liệt, lại chính
là người vận động “Tân học”, tức là học theo phương Tây, cụ thể là học theo nước
Pháp, người Pháp một cách tích cực nhất. Và chính bản thân hai cụ Phan – một
mặt là nạn nhân đàn áp của chủ nghĩa thực dân Pháp, mặt khác, chính những người
Pháp dân chủ, tiến bộ lại ra sức ủng hộ và cứu các cụ. Cụ Phan Châu Trinh bị
triều đình Huế kết tội chung thân đày đi Côn Đảo, thế nhưng chỉ ba năm sau do
sự bênh vực của Hội Nhân quyền Pháp mà cụ được ra tù và người Pháp đón hẳn cụ
sang Pháp ở (có chế độ trợ cấp của chính phủ Pháp). Cụ Phan Bội Châu, người dính
líu vào hàng chục cuộc bạo động chống Pháp, ấy thế mà cuối cùng họ lại tha
bổng. (Còn các hoạt động “tuyên truyền chống nhà nước Pháp”, thì chính quyền
Pháp không coi là tội[1]). Chính
cụ Phan cũng thừa nhận nếu giao cụ cho toà án Nam triều (triều đình Huế) thì cụ
đã không thoát khỏi án tử hình và do đó cụ hết lời cảm ơn chính phủ Pháp. Lãnh
tụ Nguyễn Ái Quốc khi đi tìm đường cứu nước cũng đến Pháp, nhờ sự giúp đỡ của
người Pháp.
Phần tiếp theo trong
mục 1, anh nói về Đảng biết nhân nhượng: “Những
người cộng sản lãnh đạo dân tộc ta làm nên kỳ tích lịch sử năm 1945 không hề
thỏa hiệp với kẻ thù nhưng rất biết nhân nhượng với kẻ thù vì mục đích hòa
bình. Hãy đọc lại Lời kêu gọi Toàn quốc kháng chiến của Chủ tịch Hồ Chí
Minh...”. Sau đó anh dẫn ra các anh hùng của Việt Nam theo dã sử được nhân dân thờ
phụng. Như trên đã nói, đó là một sự lạc đề trong lập luận. Nhưng nếu cố khớp 2
ý trên với đoạn kết thì sẽ đọc được ý anh muốn nói gì. Anh viết: “Có thể nói phẩm chất anh hùng quyết không
bao giờ chịu nô lệ cho kẻ ngoại bang có ở trong máu của mỗi người Việt, nhất là
mỗi khi có kẻ thù xâm lăng thì phẩm chất ấy càng trỗi dậy mạnh mẽ”.
À, thì ra tuy đang
bàn về hiến pháp nhưng anh “tạt ngang” để thanh minh cho một bộ phận cầm quyền
hiện nay đang nhân nhượng chủ quyền quốc gia cho Trung Cộng. Nhưng lý lẽ thanh
minh của anh không có sức thuyết phục, bởi vì không thể lấy cái anh hùng của
người xưa để bào chữa cho cái hèn hôm nay. Và sự nhân nhượng của Cụ Hồ hồi ấy cũng
khác hẳn hôm nay. Cụ Hồ nhân nhượng nhưng không bắt nước ta phụ thuộc vào Pháp.
Nhân nhượng nhưng không để mất biển, mất đảo. Nhân nhượng Pháp nhưng không đàn
áp người yêu nước chống Pháp... Vả lại, cái anh hùng hồi 1945 – 1946 cũng đã
thuộc về thế hệ trước. Ngay cả những người anh hùng trong chống Mỹ, chống Tàu
Cộng hôm nay còn sống khoẻ mạnh, nhiều người cũng đã trở nên hèn rồi. Vì trong
khi chúng tôi đề cao quá khứ dân tộc thì họ tìm cách dập tắt đi. Bia ghi công
của Quang Trung đại phá quân Thanh (do chính Cụ Hồ viết) ở Nghệ An bị người ta
thay. May nhờ sự đấu tranh quyết liệt của những người anh cho là “cơ hội”
(trong đó phải kể đến công anh Phạm Xuân Nguyên) nên gần đây người ta mới khôi
phục lại văn bia do Cụ Hồ viết. Và mới đây nhất (17-2-2013), họ dứt khoát không
cho chúng tôi tưởng niệm liệt sỹ chống Trung Cộng hồi 1979, chẳng lẽ anh không
biết sao?
Về nội dung thứ hai - Bài học “Quốc trị, thiên hạ mới bình”
Câu“Quốc trị,
thiên hạ mới bình” anh dẫn của Cụ Hồ, mà Cụ Hồ lại dẫn của Khổng Tử, với
lời giải thích của anh – “Mỗi quốc gia hãy thật yên ổn đã, thì tự
nhiên thế giới sẽ hòa bình”, tôi chưa có điều kiện kiểm tra lại có đúng không,
nhưng nếu đúng thì anh phải đem “dạy” cho nhà cầm quyền Trung Cộng chứ? Bởi cứ
khi nội tình họ không yên là họ tìm cách bành trướng ra bên ngoài mạnh hơn. Và
cũng có khi họ giải quyết được vấn đề. Ví dụ cuộc “Dạy cho Việt Nam một bài
học” năm 1979 đã giúp Đặng Tiểu Bình lấy lại được tinh thần Trung Quốc sau cơn
đại khủng hoảng do Cách mạng văn hoá đem lại.
Đoạn tiếp sau anh viết: “Bản chất xâm
lược của chủ nghĩa đế quốc và các thế lực phản động là không bao giờ thay đổi.
Muốn vậy chúng sẽ tìm mọi cách gây mất ổn định chính trị để từ đó tạo cớ can
thiệp hoặc làm suy yếu để dễ bề xâm lấn, tiến đến thôn tính. Do vậy đối với
tình hình cách mạng nước ta hiện nay mục tiêu cơ bản, bao trùm là giữ vững ổn
định chính trị để phát triển đất nước”.
Điều đó thì đúng quá rồi. Có điều phải
xác định đâu là đế quốc và không phải đế quốc nào cũng là kẻ thù. Trong lịch
sử, Đảng CSVN đã từng xác định rất đúng kẻ thù. Ví dụ giai đoạn 1941 – 1945, nước
ta bị cả Pháp và Nhật đô hộ, Đảng kêu gọi người Pháp đứng về phía Việt minh để
chống Nhật. Hồi chống Mỹ, Đảng tranh thủ sự ủng hộ của người Pháp để chống Mỹ. Hồi
1978 – 1988, Đảng xác định kẻ thù nguy hiểm trực tiếp là Trung Cộng. Còn hiện
nay, kẻ thù nguy hiểm trực tiếp (và có lẽ là duy nhất), vẫn là đế quốc Trung Cộng.
Thế nhưng Đảng lại coi là bạn, thậm chí bạn thân nhất, thế là xác định sai. Nhà
cầm quyền Trung Cộng được cái thế “ông anh”, cứ lấy dần chủ quyền và lãnh thổ
của ta. Cho nên điều trên lẽ ra anh phải đem “dạy” cho Đảng CSVN chứ không phải
chúng tôi.
Anh viết tiếp: “Chỉ có Đảng ta chứ không thể có bất kỳ một lực lượng chính trị nào
khác gánh vác thay, làm thay sứ mệnh cực kỳ hệ trọng này. Và cũng không thể có
bất kỳ một lực lượng chính trị nào khác có đủ uy tín, đủ năng lực, đủ vai trò
để làm công việc lớn lao đó”.
Anh nêu điều này như một tiên đề, mà
lẽ ra anh phải chứng minh mới đúng. Nhưng chắc đây không phải “sơ xuất kỹ
thuật” mà vì anh không thể nào chứng minh nổi. Vì đến đứa trẻ con cũng biết, nước
Mỹ, nước Anh, nước Pháp, nước Đức, nước Nhật,... không có Đảng mà vẫn là cường
quốc; ngay nước Thái, nước Singapore,... chưa lâu trước đây lạc hậu hơn ta nay lại gấp
ta hàng chục lần. Còn nước ta, Bắc Triều, Cu Ba, Lào có Đảng mà sao vẫn là
“nhược tiểu”. Trung Quốc mạnh nhưng nhân dân cũng khổ.
Về
nội dung thứ 3 – Đảng lãnh đạo thực hiện
mục tiêu "Dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh"
Mục tiêu "Dân
giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh" thì đẹp quá rồi, có ai phản đối gì đâu. Vấn đề
là làm thế nào để đạt mục tiêu đó. Và chính điều này liên quan đến hiến pháp.
Hiến pháp hiện giờ cản trở mục tiêu trên và một trong những điều cản trở lớn
nhất là điều 4. Điều 4 làm cho đất nước không có dân chủ và chính nó làm tha
hoá Đảng CSVN. Vấn đề này nhiều người đã phân tích nên tôi không nói lại hoặc
là sẽ nói vào một dịp khác. Nhưng tôi phải phân tích cách hiểu sai của anh khi
anh viết:
“Có những kẻ cơ hội dựa vào một số sai lầm
của Đảng ta để kêu gọi sửa đổi Điều 4 Hiến pháp đòi thay đổi vị trí lãnh đạo
cách mạng của Đảng. Phải thấy một chân lý giản đơn rằng, con người ta ai cũng
có sai lầm, có làm việc là có sai lầm, có cái sai mới dẫn đến có cái đúng. Với
quan niệm rộng lượng mà triết lý, cụ thể mà phổ quát, người Việt ta có câu
“ngọc còn có vết” là vì thế”.
Trước hết, anh Tú đã hiểu sai 2 điều
sau đây:
1.
Bỏ điều 4, anh nghĩ là chúng tôi “đòi thay đổi vị trí lãnh đạo cách mạng của
Đảng”. Chúng tôi đâu có bảo Đảng không được lãnh đạo mà chỉ muốn sự lãnh đạo
của Đảng CSVN (hay bất cứ đảng nào) phải chính danh.
Cho nên Kiến nghị 72 ghi rất rõ, anh
Tú nếu chưa đọc xin đọc lại đoạn này:
“Nếu
hiến pháp thực sự do nhân dân quyết định thì việc định trước vai trò lãnh đạo
nhà nước và xã hội thuộc về một tổ chức chính trị hay một tầng lớp là trái với
quyền làm chủ của nhân dân, quyền con người, quyền công dân và ngược với bản
chất của một nhà nước pháp quyền”.
Nghĩa là đảng nào được nhân dân lựa chọn
thì chính danh, thì trở thành đảng cầm quyền, chứ không thể mặc định
một cách bất bất biến, đó là nguyên tắc của một nhà nước dân chủ. Một đảng hôm
qua tiến bộ, hôm nay có thể lạc hậu, nhưng ngày mai có thể lại tiến bộ. Tuỳ mỗi
lúc như thế nào mà nhân dân lựa chọn hay không lựa chọn.
2.
Tính chính danh sẽ làm cho Đảng CSVN mạnh lên, giúp Đảng luôn luôn đào thải
những phần tử thoái hoá. Cho nên Kiến nghị 72 viết tiếp:
“Chủ
thể nào lãnh đạo xã hội sẽ do nhân dân bầu chọn ra trong các cuộc bầu cử tự do,
dân chủ, định kỳ. Một chính đảng thực sự có chính nghĩa, phục vụ lợi ích của
nhân dân sẽ không lo bị thất bại trong các cuộc bầu cử như vậy. Hiến pháp của
Liên Xô năm 1977 quy định ở Điều 6 vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản đối với
nhà nước và xã hội đã không tránh được sự sụp đổ của chế độ Xô-viết khi không
còn lòng tin của dân.
Việc
đảng cầm quyền chấp nhận cạnh tranh chính trị là phù hợp với xu thế lịch sử, là
điều kiện cho sự phát triển của đất nước, đáp ứng đòi hỏi của nhân dân, kể cả
các đảng viên trung thực của Đảng Cộng sản Việt Nam trước bối cảnh hiện nay của
đất nước.
Ý
kiến nêu trên được tiếp thu sẽ tạo cơ hội cho Đảng Cộng sản Việt Nam lấy lại
niềm tin đã từng có trong dân để thực sự trở thành lực lượng lãnh đạo chính trị
được xã hội chấp nhận”.
Tôi là một đảng viên, cũng như hầu hết
các vị nhân sỹ trí thức ký Kiến nghị 72 (đợt 1) là đảng viên, lẽ nào không mong
đảng mình giành được quyền lãnh đạo? Nhưng muốn thế phải giành được quần chúng
bằng sự chính danh, bằng sự tín nhiệm chứ không thể ép buộc.
Sau nữa, anh phải đem đạo lý ra để bảo
vệ sai lầm của Đảng thì quả là bi hài và cũng không đúng đạo lý! Nếu đã chấp
nhận Đảng cầm quyền một cách mặc định bất biến như anh thì phải chấp nhận mọi
sai lầm của Đảng thôi, kể cả Đảng có đưa dân tộc này đến chỗ diệt vong. Nếu
nhân dân đã giao phó sinh mệnh của mình cho Đảng một cách vĩnh viễn thì “lượng
cả bao dong” của nhân dân cũng là vô nghĩa!
Anh Tú lấy công lao của
Đảng trong quá khứ để Đảng cầm quyền vĩnh viễn lại càng hớ. Anh viết: “Việc đòi bỏ điều 4 Hiến pháp vừa phi lý, vừa chẳng hợp tình. Phi lý ở
chỗ với vai trò lịch sử của mình không một ai có thể làm thay Đảng ta công cuộc
đưa đất nước phát triển, lớn mạnh; chẳng hợp tình ở chỗ cố tình quên lịch sử,
cố tình quên những hy sinh xương máu của Đảng ta...”
Anh Tú ạ, thứ nhất, không
ai quên Đảng CSVN đã từng “hy sinh xương máu” nhưng cũng phải thấy đấy là xương
máu của cả dân tộc mà Đảng chỉ là một bộ phận. Hàng vạn quần chúng vô danh đã
chết, đã bị tù đày trong các cao trào do Đảng phát động hay trong chiến tranh
vệ quốc, suốt từ Xô viết Nghệ Tĩnh, qua khởi nghĩa Bắc Sơn, Nam
Kỳ, Đô Lương, qua kháng Nhật, kháng Pháp, kháng Mỹ, kháng Pôn-pốt, kháng Tàu
Cộng, số quần chúng vô danh này chắc chắn nhiều hơn đảng viên của Đảng hàng
ngàn lần. Không có nhân dân thì Đảng không làm nên cái gì cả. Mà trớ trêu là nhân
dân hy sinh như thế mà đến nay lại không có tự do, hạnh phúc. Nhiều người đã ủng hộ
Đảng, ủng hộ kháng chiến hết lòng nhưng nay lại là nạn nhân của chính những
quan chức mà họ đã tận tình chở che, đùm bọc. Và xương máu nhân dân đổ ra trước
khi có Đảng cũng gián tiếp góp phần cho Đảng về sau. Từ các cuộc giữ bán
đảo Sơn Trà (1858), giữ thành Gia Định (1859 – 1862), giữ thành Hà Nội (1873,
1882), cuộc phản công ở kinh thành Huế (1885), rồi cả một phong trào Cần vương rộng
lớn với hàng chục cuộc khởi nghĩa (1885 – 1900), rồi các cuộc vận động cứu nước
của Phan Bội Châu, Phan Châu Trinh, Nguyễn Thái Học,... Những phong trào ấy đã nuôi
dưỡng tinh thần yêu nước, nuôi dưỡng dòng máu quật cường của dân tộc Việt Nam,
tạo điều kiện để Đảng CSVN, người lãnh đạo cuộc
chạy tiếp sức cuối cùng, giành thắng lợi. Không có các phong trào trước đó
để dân tộc trưởng thành thì cũng không có sự thành công về sau. Giai đoạn 1900
– 1945, cái giai đoạn mà anh Tú cho là đất nước trong cảnh tối tăm mù mịt ấy,
thực ra đó chỉ là một mặt của đời sống, một mặt khác, nhờ cuộc chạy tiếp sức
của các thế hệ các nhà cách mạng và trí thức, dân tộc ta đã trưởng thành vượt
bậc, từ ý thức dân tộc, ý thức cá nhân đến văn hoá, văn học, nghệ thuật. Là người
nghiên cứu văn học Việt Nam,
chắc anh Tú thừa hiểu điều đó.
Thứ hai, theo cách lý luận
của anh thì hàng loạt dòng tộc ở nước ta đều có quyền đòi hỏi cái quyền lãnh
đạo đất nước, bởi vì cha ông họ cũng đã từng “hy sinh xương
máu”, cũng đã từng đưa “đất nước phát triển, lớn mạnh”. Có lẽ chỉ có thời các
vua Hùng, thời An Dương Vương, Hai Bà Trưng do sự ghi chép còn mù mịt, nên nay
ta khong biết con cháu các cụ ấy là ai, chứ từ Lý Bí là chúng ta có thể tìm
được hậu duệ của những vị tiền nhân có công lập quốc. Các triều đại Ngô, Đinh, Tiền
Lê, Lý, Trần, Hồ, Hậu Lê, Mạc, Tây Sơn, Nguyễn đều có thể tìm được “người thừa
kế” ngai vàng hôm nay dễ dàng. Và nếu như thế lịch sử không thể nào kết tội
được những Kiều Công Tiễn, Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống,... vì họ đều là con
cháu của các triều đại có công.
Thay lời kết
Nếu anh Nguyễn Thanh Tú
viết bài mắng mỏ, dạy dỗ chúng tôi theo lý thuyết cái “sổ hưu” của PGS.TS. Đại
tá Trần Đăng Thanh, thì chúng tôi bó tay. Còn nếu quả thật anh Tú nhận thức
đúng như những điều anh viết thì có lẽ chỉ vì anh không chịu tìm hiểu, không
chịu suy nghĩ, thì có thể trao đổi tiếp được. Thời đại thông tin tạo cơ hội cho
mọi người nhìn rộng ra năm châu bốn biển, cho nên mỗi người đều có thể tự tìm
ra chân lý. Cho nên ngay cả nhiều vị lãnh đạo cao cấp hoàn toàn ở trong “lề
Đảng” mà cũng có cái nhìn rất tiến bộ, rất thực tế. Cách đây 3 năm, ông Nguyễn
Văn An, nguyên Chủ tịch Quốc hội đã từng đề nghị nhân dân phải có quyền phúc quyết hiến pháp, cũng có
nghĩa quyền lập hiến thuộc về nhân dân. Cũng có nghĩa không thể áp đặt Điều 4.
Và mới đây, TS. Nguyễn Sỹ Dũng, đương kim Phó chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội, đã nêu
rõ “hiến
pháp là một bản khế ước xã hội” và “Một
bản Hiến pháp chỉ thực sự hiệu năng khi nó trở thành một thứ “kinh thánh”
thiêng liêng, bất khả xâm phạm. Muốn được như vậy thì nó không thể bị áp đặt”.
Còn TS. Nguyễn Đình Lộc, nguyên Bộ trưởng Bộ Tư pháp, như anh biết, là một
thành viên quan trọng của nhóm Kiến nghị 72, Trưởng đoàn của Đoàn đại biểu nhân
sỹ trí thức, đến trao tận tay Kiến nghị 72 cho Quốc hội.
Cho nên tôi hy vọng
anh sẽ tìm hiểu các nguồn thông tin, tìm hiểu thực tế, để chúng ta có thể biện
bác bằng lý lẽ, chứ không phải cậy thế “lề Đảng”, chỉ cần vung đao với ai khác
mình bằng lời kết tội “bọn cơ hội”, “bọn phản động”.
Thân
chào anh.
Đào
Tiến Thi
19.2.2013
[1] Cứ như
cách xử của các toà án Việt Nam bây giờ thì riêng tội “tuyên truyền chống nhà
nước, cụ Phan cũng không tránh được mức án cao nhất: 20 năm tù.
Không biết pgsts trung tá Nguyễn Thanh Tú có đọc bài của Ths Đào Tiến Thi không nhỉ ? Và nếu có đọc thì ông trung tá pgsts sẽ trả lời thế nào ? Hay lại trả lời cho qua . Anh hiểu rồi , em phải viết như thế .
Trả lờiXóaCám ơn Th S họ Đào, chẳng phải Th S đã trả lời cho một mình pgsts trung tá Nguyễn thanh Tú mà trả lời cho nhiều người như ông trung tá Tú .
Ông Thi viết cũng xuấtt sắc đấy.
XóaNhiều nhà Lãnh đạo và các Nhà Lý luận đọc cả,đọc hết đấy và biết hết đấy . Nhưng nguyên tắc của Họ là - không trả lời , không tranh luận-xem như mặc định là ta đúng và nhất thiết là không ủng hộ, Họ chờ thời và chờ ...sợ mất Cái sổ hưu chăng ?
Đọc chứ sao không đọc, còn đọc kỹ là cái chắc. Nhưng "khổ lắm biết rồi nói mãi".
XóaGiọng văn của tú đầy chất mậu dịch !!!!!!!!!!!!!
Trả lờiXóaTôi đã xem qua Dự thảo Hiến pháp 2013. Đây là Một bản Hiến pháp thực sự "Của dân, do dân và vì dân" Tôi đề nghị công bố cả 2 bản Dự thảo Hiến pháp để cử tri cả nước lựa chọn.
Trả lờiXóaĐã rất lâu rồi, tôi có hỏi một số người quen là công chức Nhà nước, rằng: Nếu có cuộc Đấu tố tham nhũng, liệu có ai thoát tội được không? Không có ai trả lời tôi được!
Hiện nay rất nhiều người lo ngại cho sự tồn vong của Chế độ. Tồn thì không sao (vế này khó lắm) nếu vong thì sẽ như thế nào?Quý vị (công chức bảo thủ) nên tự luận: Sau 30/04/1975 những đối tượng nào của chế độ cũ là mục tiêu bị xử lý?
Tôi đề nghị Công chức Nhà nước hãy đừng vì cái Ghế mình đang ngồi, cũng đừng vì cái sổ Hưu mình sắp nhận mà hãy vì Con,Cháu của chính quý vị mà định đoạt, dẫu cho có muộn còn hơn không!
Bài của anh Thi hay tuyệt. Rõ ràng -rành mạch và dũng cảm. Cảm ơn anh Thi và các nhà trí thức lớn của dân tộc. Có các anh dẫn đầu , lớp người ít học hơn như chúng tôi cũng yên tâm nhiều.
Trả lờiXóaHay quá! Cám ơn Đào Tiến Thi đã có một bài "nói lại" cho ông PGS.TS.NV Nguyễn Thanh Tú với lời lẽ hết sức văn hóa, nhẹ nhàng mà sâu sắc. Tôi và chắc rất nhiều người đều có những suy nghĩ như Đào Tiến Thi nhưng tôi không thể viết ra được. Nay anh Thi nói giúp chúng tôi, tôi đọc như nuốt lấy từng lời. Xin tiết lộ, tôi cũng đã có 44 năm tuổi đảng (kêt nạp vào Đảng Lao động Việt Nam 1969, đã được trao huy hiệu 40 năm từ 2010), chắc cũng không ít tuổi đảng hơn anh Tú? Sao tôi lại không muốn đảng của tôi giữ quyền lãnh đạo xã hội? Tôi đã từng tự hào vì đảng từ lâu được nhân dân ta tin tưởng, theo đảng làm cách mạng thành công. Nhưng đến nay đảng của tôi "có một bộ phận không nhỏ" thoái hóa, biến chất", chưa bao giờ giảm sút lòng tin của dân như bây giờ, cho nên không nên cố bắt dân phải theo bằng cách ghi vào Hiến pháp trước khi hỏi ý kiến dân. Làm thế là mất dân chủ, làm như vậy thì với tư cách một đảng viên của đảng tôi thấy xấu hổ lắm anh Thanh Tú ạ!
Trả lờiXóaKhốn khổ thay cái bộ phận không nhỏ đó nó lại nằm ở phần chóp bu. Điều này tương tự như cái não bộ đã bị thoái hóa. Một cơ thể có thân hình vạm vỡ, thể lực sung mãn, tứ chi săn chăc đầy đủ cơ bắp, nhưng với cái não trạng suy thoái, thì chỉ có cái quậy phá lung tung, thậm chí cả phá hoại và bán rẻ danh dự nhân phẩm. Đáng tiếc thay cho những con người yêu nước lại bị chính những đồng chí của mình nhốt trong cái rọ "Sổ hưu" và bổng lộc thấp hèn. Thức tỉnh dậy đi các đồng chí, trả lại cái thẻ mà làm lại ngưòi Việt Nam cho xứng danh của ông bà tổ tiên.
XóaLời ai điếu cuối cùng cho một "tà đảng" đang mục ruỗng.
Trả lờiXóaTrong lúc tranh luận với các vị giáo viên giậy trong trường luật họ đều có học hàm học vị PGS,TS họ không hiểu quyền lập hiến thuộc về nhân dân mọi người dân đều có quyền phúc quyết để sửa chữa thay đổi làm một bản HP mới .NHưng các nhà giáo họ lại hiểu là viết ra HP thụôc NN (Quốc hội).Bao nhiêu năm nay chúng ta đã bị lối Giáo dục nhồi sọ rồi ,ông Nguyễn Thanh Tú chính là SP của lối giáo dục nay
Trả lờiXóaTú mà có lý trí thì nên xám hối lại đi. Đường quan lộ dự định có được do viết bài này cũng đã bị toi rồi.
Trả lờiXóaBốp, Bốp, Bốp...
Trả lờiXóaCha Tú bị anh Thi tát cho vài chục cái tát vào mặt.
Nhìn đã mắt quá!
Cám ơn anh Thi nhiều.
Bài viết của bác Đào Tiến Thi sắc sảo, lý lẽ và lập luận thuyết phục.
Trả lờiXóaTôi chia sẻ quan điểm của bác Thi.Cần có nhiều bài viết tương tự để loại bỏ những giọng điệu mang "âm hưởng DƯ LUẬN VIÊN" để người đọc có được những thông tin khách quan, trung thực.
Cảm ơn bác Thi và Tễu đã đóng góp bài viết và đăng tải.
Đào tiến Thi viết hay đấy- cám ơn!
Trả lờiXóaBài viết của anh Đào Tiến Thi rất sắc sảo. Tôi rất ủng hộ. Tôi cũng là một Đảng viên và hiện đang là hưu trí. Tôi muốn Đảng lãnh đạo và cầm quyền một cách chính danh bằng nổ lực của mình, được dân tin và ủng hộ qua lá phiếu chứ không phải dựa vào quá khứ. Chỉ có những người đang gắn bó quyền lợi quá lớn do điều 4 mang lại mới nghĩ là bỏ điều 4 là tự sát. Nếu bỏ điều 4 thì Đảng sẽ vững mạnh hơn lên do phải cạnh tranh nên phải đưa những người ưu tú trong Đảng lên vai trò lãnh đạo vì trong Đảng không thiếu những người như vậy.
Trả lờiXóaTôi ủng hộ bài viết của bác Đào Tiến Thi.
Trả lờiXóaBài viết quá hay, cháu cảm ơn Bác Thi cho cháu nhìn nhận vấn đề rộng mở và đúng bản chất sự việc. Bài viết của chú Tú thì cháu không tâm phục khẩu phục
Trả lờiXóaKhông chỉ hay mà còn thống thiết chân tình.
Trả lờiXóaNgõ hầu Nguyễn Thanh Tú "hồi đầu thị ngạn".
Cũng là một cách cứu khổ cứu nạn,
giúp chúng sinh thoát khỏi bến lú sông mê,
tự ngộ giác hòng vượt qua bể khổ.
Cảm ơn Đào Tiến Thi.
Gửi lời thăm chàng sinh viên Đào Tiến Sỹ.
Thật là "hổ phụ sinh hổ tử".
Đọc bài này của anh ĐTT và trước đó đọc bài của anh HĐ qua trang BS tôi thấy hay quá, thuyết phục quá. " Nói phải củ cải cũng nghe". Nhưng họ liệu có bằng củ cải?
Trả lờiXóaXin cảm ơn, cảm ơn các tác giả.
Ôi ! Hay quá, hay quá.
Trả lờiXóaTôi đọc bài của bác Đào Tiến Thi bằng " hai con mắt "
Trả lờiXóa- Một con mắt đồng thán phục, đồng tình của " Lề dân " ( Tất nhiên, tôi luôn đứng ở " Lề " này ).
- Một con mắt soi mói vạch lá tìm sâu, tìm kẽ hở, sơ sót.......của tác giả của " dư luận viên " ( giả định tôi là dư luận viên ) để có thể quy chụp, phản bác lại những điều bác Đào Tiến Thi viết nhằm chụp bằng được cái mũ " Thế lực thù địch " cho bác Thi.
Kết quả là tôi bất lực và chỉ biết thốt lên " Vô cùng thán phục " tư duy sắc bén, lập luận chăt chẽ, , dẫn chứng cụ thể, lý lẽ lẽ xác đáng của bác Đào Tiến Thi.
một lần nữa xin cám ơn bác Thi. Mong rằng các đỉnh cao lý luận và trí tuệ của Đảng hãy đọc bài này và truyền tay nhau cùng đọc, nếu có thể hãy coi nó như sách gối đầu giường để mà học tập.
Kính
Đọc bài viết của Thạc sĩ Đào Tiến Thi phản biện lại PGS.TS Nguyễn Thanh Tú, tôi ngưỡng mộ Thạc sĩ hơn Phó Giáo Sư Tiến Sĩ.
Trả lờiXóaCám ơn Đào Tiến Thi!
Trả lờiXóaHay lắm bác Thi ạ! Nhưng em chỉ lo là không biết cái cha Tú kia có "nuốt" nổi những dòng của bác viết hay không thôi.
Trả lờiXóaRất mong được đọc thêm nhiều bài bổ ích của bác
Gửi Trung tá, PGS.TS Nguyễn Thanh Tú.
Trả lờiXóaĐọc bài viết của Đào Tiến Thi tôi thấy rất thuyết phục, có lý, có tình. PGS.TS Tú phải thấy xấu hổ về trình độ kém cỏi của mình so với một thạc sĩ (có thể cái danh đó anh đã phải chi ra mất nhiều tiền như nhiều người khác).
Trung tá Tú ạ, tôi là con một cán bộ quân đội đã hi sinh trên chiến trường miền Nam trong k/c chống Mỹ, tôi cũng là một sĩ quan quân đội có hơn 30 năm tuổi đảng, tôi cũng muốn bảo vệ đảng, bảo vệ chế độ này để "bảo vệ sổ hưu" (nói theo cách nói của PGS.TS Thanh) lắm chứ. Nhưng những gì bản thân trải nghiệm và chứng kiến tại nơi công tác cho thấy đảng đã bị tha hóa, biến chất nên tôi đã mất lòng tin vào đảng và xin ra khỏi đảng. Tôi khuyên anh đừng đánh mất lương tâm, danh dự của mình và để tiếng xấu cho con cái.
Bài viết của Nguyễn Thanh Tú, PGS.TS, nhà văn ... Là nhố nhăng, đầu to óc bằng quả nho, lại là quả nho phân tro (cứt) ... hu hu!
Trả lờiXóa- Sau khi cố đọc hết thấy "ÓI MỬA" vì bài viết của Nguyễn Thanh Tú, PGS.TS, nhà văn ...
Tôi muốn nhờ TS Diện chuyển Thư ngỏ này tới Tú TS và bà con cùng đọc. Thanks.
Trả lờiXóaThư ngỏ gửi….TS Tú (TTS)
Thưa thày TTS,
Phàm con người sinh ra, sống trong cõi trời đất đều phải biết cư sử và tự sử để tồn tại. Có những con người quá sạch lạc vào ô trọc như Khuất Nguyên (KN), không thèm nghe lời lão đánh cá mà khuấy cho đục hơn mà sống, mà đành ôm đá trẫm mình…Giống như con cò trong ca dao muốn chết cõi nước trong lúc sa cơ mà thày từng ví dụ..
Nguyện vọng đầu tiên của con người được Hiến pháp nước Pháp, Mĩ khẳng định, mà ngay CT HCM, viết Tuyên ngôn độc lập 2/9/1945 đã tái khẳng định: Người ta sinh ra có quyền Bình đẳng, quyền Sống, quyền Tự do và mưu cầu HP…
Vậy tại sao KN phải tự chết nơi cõi trong ? Bởi ông thấu triệt triết lí và chân lí sự sống thời đại ông.
Đúng như Khổng Tử (KT) – Vạn thế sư biểu/ Thày giáo muôn đời từng dạy: Con người ta sống và làm việc theo chính danh: Danh chính, ngôn thuận. Danh bất chính, ngôn bất thuận, ngôn bất thuận, sự bất thành. Ngay như TT Obama, trong diễn văn nhậm chức lần đầu Ông cũng nói, đại ý: Thời đại của chúng ta được xây dựng trên sự chính danh và nhân phẩm… Đồng thời, KT cũng nói: Kỉ sở bất dục, vật thi ư nhân/ nghĩa là: Điều mình không muốn đừng bắt người khác làm. Đấy là 2 nguyên lí xuyên suốt mấy ngàn năm lịch sử làm nên các triều đại PK Đông phương.
(Chúng ta không có quyền phủ nhận vai trò các triều đại PK trong lịch sử mỗi quốc gia và TG, bởi nếu không có chủ nghĩa PK, thì lấy đâu ra bộ mặt thế giới cận đại và hiện đại ngày nay, bởi chủ nghĩa PK tồn tại và duy trì gắn liền với sự tồn tại thăng trầm của quốc gia và dân tộc đó)
Bởi chính KT từng đưa ra khái niệm TG Đại đồng:
Đại đạo chi hành dã, thiên hạ vi công, tuyển hiền dữ năng, giảng tín tu mục. Cố nhân bất độc thân kì thân, bất độc tử kì tử, sử lão hữu sở chung, tráng hữu sở dụng, ấu hữu sở trưởng. Quan quả cô độc phế tật giả giai hữu sở dưỡng; nam hữu phận, nữ hữu quy; hóa ố kì khí ư địa dã, bất tất tàng ư kỉ; lực ố kì bất xuất ư thân dã, bất tất vi kỉ.. Thị cố mưu bế nhi bất hưng, đạo thiết loạn tặc nhi bất tác, cố ngoại hộ nhi bất bế, thị vị đại đồng.
Dịch nghĩa:
Đại đạo mà thi hành, thì thiên hạ là công cộng( của chung), kén người anh hiền, cử người tài năng, giảng điều tín thực, sửa điều hòa mục, nên người ta không riêng thân người thân mình, không riêng yêu con cái mình, khiến người giá có cái nương dựa để chót đời, người trẻ có việc để làm, để thi thố, người bé có sự chăn dắt để lớn lên; hạng quan phu, quả phụ, côi cút, đơn chiếc và tàn tật đều được nuôi dưỡng; con trai có phận, con gái có nơi chốn để nương về; đối với tài hóa, ghét rằng rơi vãi ở đất, không cần chứa cất ở nơi mình; đối với sức lực ghét rằng không ra từ mình, không cần phải làm từ mình. Ấy cho nên, mưu mô đều dẹp tắt mà không dấy lên, trộm cắp, giặc cướp không nổi dậy; cổng ngoài không phải đóng, thế gọi là Đại Đồng.
(còn nữa)
.........
Phạt kha
(tiếp theo 1)
Trả lờiXóaThoáng nhìn qua thành thị hàng rào sắt như chuồng cọp vây kín nhà nhà từ chức sắc tới dân đen, biết ngay nạn trộm cắp hòanh hành thế nào. Đố ai dám ngoại hộ nhi bất bế/ cổng ngoài không phải đóng…???. Nói chi những chuẩn mực khác.
Nhân đây chúng ta thử soi lại khẩu hiệu TG Đại đồng –CNXH :Dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng dân chủ văn minh so vói KT đã nêu chắc gì sáng sủa, rõ rệt hơn ?
Để có được con người xã hội ấy, KT dạy người ta phải học để trở thành người Quân tử:
Học nhi thời tập chi, bất diệc duyệt hồ. Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc lạc hồ. Nhân bất tri, nhi bất uẩn, bất diệc quân tử hồ.. Nghĩa: Học thì đi đôi với hành,thế mới thực vui. Bạn từ phương xa tới, há chẳng vui sao. Người không biết ta, nhưng ta không giận, chẳng phải người quân tử sao?
Người quân tử khác kẻ tiểu nhân ở chỗ: Quân tử vi nghĩ, tiểu nhân vi lợi.
Ngay đối với Vua, nhà chính trị:
-Vi chính dĩ đức tỉ như Bắc thần cư kì sở nhi chúng tinh củng chi
Nghĩa là: Người dùng đức làm chính trị , tựa như sao Bắc Đẩu ở một nơi, mà các sao khác đều chầu quanh mình
-Đạo chi dĩ chính, tề chi dĩ hình, dân miễn nhi vô sỉ; đạo chi dĩ đức, tề chi dĩ lễ, hữu sỉ thả cách
Nghĩa: Dùng chính lệnh để dẫn dắt dân chúng vào khuôn phép, thì họ tránh khỏi tội nhưng không biết hổ thẹn; Dùng đạo đức để dẫn dắt dân, dùng lễ giáo để đặt dân vào khuôn phép thì họ biết hổ thẹn mà còn cảm phục nữa.
Thưa thày TTS,
Chữ Đảng –Hán tự giống như chữ Đường là Nhà ở một nửa trên (bên dưới là chữ Thổ) còn nửa dưới là chữ Hắc- nghĩa là Đen, xấu xa. Người xưa quan niệm chỉ có tùng đảng là bọn trộm cắp cấu kết nhau lại vì quyền lợi. sau này chữ Đảng giản thể thay bằng chữ Nhi, và định nghĩa là đoàn kết, anh em…
Có lẽ chính vì vậy ngày xưa KT không đưa khái niệm phải có Đảng lãnh đạo, mặt khác quốc gia đã là của Vua rồi thì chỉ cần có Quân, thần phụ tử nhưng phải là: Quân quân, thần thần, phụ phụ, tử tử. nghĩa là: Làm Vua ra làm Vua, làm quan ra là quan, làm cha ra làm cha, làm con ra làm con.
Đồng thời, Hiếu đương kiệt lực, Quân tắc tận mệnh. Nghĩa là con phải báo đáp cha mẹ hết sức, hết lòng. Trung thành với vua dù phải hy sinh tính mạng. Quan dân chi phụ mẫu: Người làm Quan phải thương dân như mẹ thương con vậy.
(còn nữa)
..........
Phạt Kha
(tiếp theo 2)
Trả lờiXóaVì thày đề cập đên :Quốc trị, thiên hạ bình, nên cần nói rõ hơn, ý KT ở đây, khi Ngài dạy người trên 15 tuổi sách Đại học, phải học cái gì:
Đại học chi đạo, tại minh minh đức, tại tân dân, tại chỉ ư chí thiện.
Cổ chi dục minh minh đức ư thiên hạ giả, tiên trị kì quốc. Dục trị kì quốc giả, tiên tề kì gia. Dục tề kì gia gia giả, tiên tu kì thân, dục tu kì thân giả, tiên chính kì tâm. Dục chính kì tâm giả, tiên thành kì ý. Dục thành kì ý giả, tiên trí kì tri. Trí tri tại cách vật
Vật cách nhi hậu tri chí. Tri chí nhi hậu ý thành. Ý thành nhi hậu tâm chính. Tâm chính nhi hậu thân tu. Thân tu nhi hậu gia tề. Gia tề nhi hậu quốc trị. Quốc trị nhi hậu thiên hạ bình.
Tự thiên tử dĩ chí thứ dân, nhất thị giai dĩ tu thân vi bản. Kì bản loạn nhi mạt trị, phủ hỹ. Kì sở hậu giả bạc, nhi kì sở bạc giả hậu , vị chi hữu dã.
Dịch:
Mục đích của sự học rộng cốt làm sáng cái đức sáng của mình, cốt khiến cho người ta tự đổi mới, cốt khiến cho người ta dừng ở chỗ chí thiện
Ngày xưa, kẻ muốn làm sáng cái đức sáng của mình trong thiên hạ, thì trước hết phải trị được nước mình. Muốn trị được nước mình, thì trước hết phải chỉnh đốn được nhà mình. Muốn chỉnh đốn được nhà mình thì trước hết phải tu sửa được thân mình. Muốn tu sửa được thân mình thì trước hết phải làm tâm mình được ngay chính. Muốn làm cho tâm mình được ngay chính, thì trước hết phải làm cho ý được chân thật Muốn cho ý được thành thật, trước hết phải đưa sự hiểu biết của mình đến cực độ. Muốn sự hiểu biết đến cực độ, là cốt ở chỗ trừ bỏ được sự che lấp của vật dục.
Trừ bỏ sự che lấp của vật dục rồi sau mới đưa sự hiểu biết của mình đến cực độ. Sự hiểu biết mình đến cực độ rồi sau ý mới thành thật. Ý có thành thật, rồi sau tâm mình mới được ngay chính. Tâm có ngay chính rồi sau thân mới tu sửa. Tâm có tu sửa, rồi sau nhà mới chỉnh đốn. Nhà có chỉnh đốn rồi sau nước mới yên trị. Nước có yên trị, rồi sau thiên hạ mới thái bình.
Từ thiên tử cho đến kẻ thường dân, tất cả đều phải lấy sự tu thân làm gốc. Gốc có loạn mà ngọn lại yên trị, thì không thể có được. Còn chỗ phải dùng sức nhiều, mà dùng sức ít, chỗ phải dùng sức ít mà dùng sức nhiều, thì chưa hề có sự đó vậy.
Chính vì vậy, vua Thang đã đề một câu rất hay ngay cái bồn tắm của mình: Cẩu nhật tân, nhật nhật tân, hựu nhật tân. Cụ Phan Bội Châu đã dịch rất hay: Nếu hôm qua mới, hôm nay mới, ngày mai lại mới hơn. Thế mới biết các bậc vĩ nhân lấy cái việc minh minh đức, tu sửa đức mình hằng ngày quan trọng biết nhường nào.
(còn nữa)
..........
Phạt Kha
Ông này nói lung tung chẳng ăn nhập vào đâu cả, thật uổng phí thời gian khi phải đọc những chữ nghĩa của những kẻ miệng thì na mô niệm phật bụng thì cả một bồ dao găm.
XóaGửi nặc danh 10:45, 21/2/2013.
XóaCậu là loại đầu đất mới không hiểu được hay thuộc đám tay chân của ông Trưởng ban TGTU thế?. Hãy nhớ câu: không biết thưa thốt thì dựa cột mà nghe.
Ông rành văn hoá quân xâm lược bành trướng Bắc Kinh, nhưng xem ra văn hoá người Việt thì còn thua đứa trẻ lớp 3 trường làng, bởi câu tục ngữ mà chúng thuộc lòng thì ông lại nói sai bét, câu đó nguyên văn là:
XóaBiết thì thưa thốt
Không biết thì dựa cột mà nghe.
( dòng 11,12 - Trang 110 - Vũ Ngọc Phan - Tục ngữ ca dao dân ca Việt Nam - In lần thứ 8 - Nhà xuất bản khoa học xã hội - năm 1978 ).
Ông còn vu tôi " thuộc đám tay chân của trưởng ban TGTU ", nhưng trái lại, tôi chúa ghét bọn ăn tục nói phét đó. Còn ông chắc là chức to lắm - trưởng ban TGTU của Trung cộng.
Thôi tôi xin lỗi anh Diễn và các độc giả vì đã làm mất thời gian của các quý vị và xin dừng lại ở đây.
(tiếp theo 3)
Trả lờiXóaChính vì vậy, vua Thang đã đề một câu rất hay ngay cái bồn tắm của mình: Cẩu nhật tân, nhật nhật tân, hựu nhật tân. Cụ Phan Bội Châu đã dịch rất hay: Nếu hôm qua mới, hôm nay mới, ngày mai lại mới hơn. Thế mới biết các bậc vĩ nhân lấy cái việc minh minh đức, tu sửa đức mình hằng ngày quan trọng biết nhường nào.
Thưa thày TTS,
Đã nói thì phải đáo kì lí. Lão Tử (LT) cũng dạy:
Thị dĩ thánh nhân xử vô vi chi sự, hành bất ngôn chi giáo.
Vạn vật tác yên nhi bất từ, sinh nhi bất hữu, vi nhi bất thị, công thành nhi phất cư. Phù duy phất cư, thị dĩ bất khứ.
Nghĩa: Chính vì vậy, bậc Thánh nhân thi hành việc Vô Vi, thực hiện việc dạy không dùng lời. Muôn vật xuất hiện mà mình không nói, chúng sinh ra mà mình không chiếm, mình làm mà không cậy công, hoàn thành mà không kể công. Chính vì không kể công cho nên công mới không mất đi.
Một trong những triết lí khác của Lão tử: Tranh bất nhi thiện thắng, nghĩa là Giành lấy sự thắng bằng tranh đấu không phải là thiện, là lành.
Chúng ta từng được quảng bá và được đi theo ngọn cờ, đánh kì được những đế quốc to số 1, số 2, đằng sau chiến thắng ấy bao nhiêu triệu người 2 phía đất nước này chết, bao nhiêu triệu thương phế binh, bao nhiêu triệu bà mẹ khóc hết nước mắt…dể rồi lại tiếp tục gặp những xung đột biên giới với láng giềng trên bộ và trên biển…hôm nay ?
Hào quang của chiến thắng không đủ soi rọi mất mát đau thương, di hại của sự tụt hậu so với các nước khu vực
Nếu thày TTS muốn làm những cái biểu đồ đánh giá về Rượu cồn, bia, thuốc phiện, ma túy, gái mại dâm, số báo tư nhân, số người tham gia đảng phái, số lượng thờ nhân thần…thì cũng nên làm theo các giai đoạn trước 1945, từ 1945 đên 1975 và sau 1975 nếu có cả cột so sánh với một nước khu vực khác như Thái lan chẳng hạn, thì dân ta càng tự hào có một đất nước văn minh.
(.Thái lan có 2 ông vua. Một ông đi khắp châu Âu học để về xóa bỏ chế độ nô lệ, mang nền CN cơ khí vào. Còn ông vua hiện nay trị vì 65 năm, được dân tôn kính gọi bằng Cha, ông tốt nghiệp kĩ sư canh nông từ Mĩ về, đi 74 tỉnh dậy dân trồng cấy, đưa nền nông nghiệp và bộ mặt Thái lan có diện mạo hôm nay.)
Đã chót nói về KT thì hãy phải nói nốt câu này vậy:
Tri chi vị tri chi, bất tri vị bất tri, thị tri dã "Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết. Thế mới thật là biết vậy"
Thay kết luận:
Khi con chó tên Đạo Chích sủa Vua Nghiêu, nhiều kẻ đồn rằng Vua Nghiêu không hiền, chỉ có đến Khổng Tử nói người ta mới hay: Không phải vua Nghiêu không hiền mà con chó chỉ trung thành với chủ nó mà thôi.
(hết)
……………..
Phạt Nha
Nguyễn Thanh Tú trước kia là thầy giáo dạy văn ở miền núi Tây Bắc, sau về Hà Nội học thạc sĩ, học tiếp NCS, lấy học vị tiến sĩ mới xin vào dạy ở trường văn hóa quân đội ở Mai Dịch, sau đó mới chuyển về Tạp chí VNQĐ làm Phó Tổng biên tập. Vì thế cho nên nhận xét của Đào Tiến Thi là Nguyễn Thanh Tú giống một thầy giáo hơn là một nhà văn là hoàn toàn chính xác. Còn những điều tiếp theo cứ tìm hiểu khắc biết.
Trả lờiXóaTên này chắc tom hóp để hy vọng lên Tổng biên tập chăng?Hãy trở về với nhân dân và lẽ phải đi!
Trả lờiXóaThạc sĩ thực học còn Tiến Sĩ đạo văn thì nhằm nhò gì-không thể lấy bằng cấp ra để phân định được!(Tiến sĩ giấy với Tiến sĩ thiệt khác nhau chứ!)
Trả lờiXóaBác Đào Tiến Thi viết hay quá, cứ đập cho bọn Mậu Dịch thẳng thắn rõ ràng như thế đọc mới sướng. Nhưng bọn Mậu Dịch này thì chắc chả hiểu đâu. Nguyễn Minh Phong, rồi Nguyễn Đăng Thanh, rồi Nguyễn Thanh Tú, ... rồi nữa. cứ ngồi vào ghế này ghế nọ rồi cũng cố rặn lấy vài câu theo sự chỉ đạo để giữ miếng cho chát đời.
Trả lờiXóaCả 2 bài viết của Đào T Thi và Phạt Kha giáng một đòn chí mạng vào cái đầu u tối của Tú TS. Chắc chắn ông ta sẽ im thin thít bởi cái vốn kiến thức èo uột ấy lấy đâu chữ nghĩa để Reply !
Trả lờiXóaĐúng như Hòa Thượng Châu -Thích học Toán từng nói: Không thể lấy sự ngu dốt để bảo vệ ...chế độ.
...........
Minh Thư
Bác Thi trong nhốm soạn thảo chỉnh sửa SGK có khác thật, sao mà nhẹ nhàng như thế cơ chứ tuy nhẹ nhàng lời lẽ mà không sao đỡ nổi sức nặng ngàn cân đập suống, viết như bác mới hay ho làm sao. Cầu chúc cho VN ta có nhiều người có trình độ như bác góp tay phản biện vào các vấn đề chung của XH. Chúc bác khoẻ
Trả lờiXóabai viet cua dao tien thi rat hay ly luan rat sac sao.toi mong la trong xa hoi minh se con nhieu bai viet va nhieu tac gia nhu anh dao tien thi de phan bien lai nhung ke boi but,ly su cun ,khong co co so khoa hoc thuc tien de lam cho xa hoi ngay cang tot dep
Trả lờiXóacam on anh DAO TIEN THI
Chao ôi, ngao ngán chưa: Đưa Dự thảo để dân thảo luận, rồi yêu cầu "không né tránh, không liêng cữ" chi cả. Có nghĩa là có ý kiến đề nghị nên bỏ Điều 4 là lẽ thường tình thôi. Ấy thế mà cái anh phó Tú này chụp cho cái mũ "những kẻ cơ hội" thì ngay chính anh đã vã vào mồm "đảng anh" rồi. Nghe nói "cái phó", "cái lùi sĩ" của anh lại là "đồ dởm" thì chắc hẳn đầu óc anh cũng dởm cũng là chuyện không có gì là lạ phó Tú nhỉ?
Trả lờiXóaĐến hôm nay cả ông Tổng Bí thư cũng giọng ấy rồi, bác ND 03:09 ạ. Ông TBT bảo ai muốn bỏ Đ4 là "suy thoái chính trị, tư tưởng, đạo đức". Ông vừa nói ở Vĩnh Phúc hôm qua:
Xóa"Vừa rồi đã có các luồng ý kiến cũng có thể quy vào được là suy thoái chính trị, tư tưởng, đạo đức… Xem ai có tư tưởng muốn bỏ điều 4 Hiến pháp không, phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng không? Muốn đa nguyên đa đảng không? Có tam quyền phân lập không? Có phi chính trị hóa quân đội không? Người ta đang có những quan điểm như thế, đưa cả lên phương tiện thông tin đại chúng đấy. Thì như thế là suy thoái chứ còn gì nữa”.
Thế nghĩa là trước khi ĐCSVN cầm quyền ở VN, dân Việt Nam vô đạo đức. Người Mỹ, người Anh, người Pháp, người Nhật... là vô đạo đức. Người Nga và tất cả các nước trước kia theo CNXH nay đã bỏ CNXH là vô đạo đức.
Thế nghĩa là chỉ những ai như ông Trọng là văn minh, tiến bộ, thế giới còn lại là dã man, chưa tiến hoá, hoặc tiến hoá rồi nhưng nay suy thoái, thụt lùi. Khủng khiếp chưa!