Thứ Ba, 11 tháng 10, 2011

THẾ VÀ LỰC VIỆT NAM TRÊN BIỂN

Thế và lực của Việt Nam trên biển
Lê Ngọc Thống


Trong bài “Việt Nam trước hình thái chiến tranh mới” với cái suy luận của lão nông chất phác, thấy sao nói vậy về đối tượng tác chiến của HQNDVN là ai. Vấn đề tiếp theo là so sánh thế và lực của hai bên ra sao, nếu như họ tấn công (nôm na so sánh lực lượng mạnh yếu) để từ đó hạ quyết tâm: Xin hàng. Hoặc nếu “Bệ hạ muốn hàng hãy chém đầu thần trước”. Không sợ, dám đánh, có cách đánh và quyết thắng.

Có một điều mà lịch sử luôn lặp đi lặp lại: Đối tượng tác chiến của Việt Nam trong chiến tranh bao giờ cũng hùng mạnh, và Việt Nam cuối cùng… vẫn thắng.

Tại sao đối phương lúc nào cũng có lực lượng hùng mạnh mà lúc nào cũng cứ thua không sớm thì muộn? Vậy điều gì xảy ra ở đây? Câu trả lời: Việt Nam không chỉ đánh giặc bằng “Dũng” mà còn phải đánh bằng “Trí”. Trí dũng song toàn. “Trí” ở đây là nghệ thuật quân sự độc đáo, đánh bằng mưu, kế; thắng bằng thế, thời. Còn dàn quân ra mà nghênh chiến với những lực lượng đó thì như Tướng Giáp từng nói với McNamara … “quân đội VN mà dàn quân ra nghênh chiến với Mỹ thì không chịu nổi 1 tuần”.

Mưu là lừa địch, đánh vào chỗ yếu, chỗ sơ hở, chỗ ít phòng bị của địch làm cho chúng lúng túng, bị động dẫn đến vỡ trận.

Kế là điều địch theo ý định của ta, giành quyền chủ động, buộc địch phải đánh theo cách ta lựa chọn. 

“Thế” trong nghệ thuật quân sự là tình thế, thế nước, thế trận, thế bố trí lực lượng trên địa hình địa lý. Thế lấy lực làm cơ sở, do lực quyết định, nhưng thế lợi, thế hiểm thì biến lực nhỏ thành lớn và ngược lại một lực lớn nhưng ở vào thế bất lợi, mất thế thì bị suy yếu.

Hiện nay Việt Nam ở vào tình thế (bối cảnh trong khu vực và thế giới) rất có lợi, hoàn toàn ngược lại với năm 1979. Thế nước thì ổn định, phát triển. Nhân dân Việt Nam hoàn toàn tin tưởng vào sự lãnh đạo của Đảng CSVN – Tổ chức đầy bản lĩnh, dày dạn kinh nghiệm trong chiến tranh giữ nước. Nói thật cho đến bây giờ và ít ra vài thập niên nữa sẽ không có một tổ chức nào đủ tâm và đủ tầm ngoại trừ Đảng CSVN làm tròn sứ mạng này.
[.....NXD-Blog lược bỏ 1 đoạn] 

Nếu hải chiến xảy ra, đôi bên dứt khoát sẽ phải tác chiến với 5 hình thức sau:
1.  Các đòn tấn công tiêu diệt các căn cứ trên bờ bằng pháo hạm, tên lửa (chủ đạo).
2.  Tìm diệt các loại tàu ngầm.
3.  Tìm diệt các tàu chiến mặt nước.
4.  Tìm diệt các tàu vận tải, cắt đứt tuyến vận tải.
5.  Phòng thủ bờ biển, đảo, bảo vệ các căn cứ quân sự, kinh tế quan trọng và hệ thống thông tin liên lạc.
Với cơ sở lí luận như trên, so sánh thế và lực của Việt Nam trên biển với Trung Quốc trong hoạt động tác chiến thứ nhất ta thấy rõ ràng về lực lượng Trung Quốc vượt trội, họ có nhiều tàu ngầm, tàu chiến to và hiện đại. trên bờ thì có nhiều tên lửa tầm xa, tầm gần. Do đó chỉ cần ấn nút thì loạt đầu cũng đã có hàng ngàn quả tên lửa các loại bay vào lãnh hải, lãnh thổ Việt Nam. Tuy nhiên cũng không đáng ngại vì mức độ khủng khiếp chưa thấm vào đâu so với Hạm đội 7 và Không lực Mỹ đã từng dội xuống Hà Nội, Hải Phòng và một số thành phố khác. Và nếu nói rằng với loạt đầu tiên sẽ làm cho hệ thống phòng thủ của Việt Nam bị tê liệt hoàn toàn thì e quá sớm.

Sĩ quan Hạm đội 7 Mỹ sau khi ấn nút xong thì tay mở rượu Uých ki, tay ôm gái khiêu vũ; Phi công B52 sau khi rải hàng ngàn tấn bom mà thoát lưới lửa hạ cánh xuống Guam là có quyền ôm vợ, bật TV xem chiến sự, thậm chí phóng xe đến sân xem trận bóng bầu dục… vì họ biết Việt Nam chưa đủ khả năng giáng trả đến nước Mỹ. Nhưng sự kiện 2 chiếc pháo đài bay B52 ở căn cứ Utapao-Thái Lan của Mỹ cũng bị đặc công Việt Nam làm tan xác đã nói lên một thông điệp rằng sẵn sàng giáng trả vào sào huyệt của đối phương không phải là ý tưởng quá mới mẻ trong giới quân sự Việt Nam.

Trung Quốc thì khác Mỹ, ấn nút xong thì không thể bật rượu Mao Đài hảo lớ hảo lớ được đâu. Hàng ngàn quả tên lửa bay sang VN thì ít ra cũng có hàng trăm quả tên lửa từ Việt Nam bay sang chỗ họ. Các chính khách, học giả nói trên có biết chắc tên lửa Việt Nam có loại nào có tầm bắn đủ để lao vào phòng ngủ của mình ở Bắc Kinh không? Tuy nhiên 1 trăm hay 1 vạn quả của Việt Nam cũng chẳng là gì với Trung Quốc, cái nguy hiểm và khủng khiếp nó không nằm ở đó mà ở chỗ nó kích nổ các quả bom cực lớn khác, lớn hơn bom nguyên tử, trong nội địa Trung Quốc đang chờ phát nổ. Như vậy nếu chỉ xét việc phóng tên lửa qua nhau thôi tức tên lửa đất đối đất thì Việt Nam vẫn ở trong thế có lợi, thế hiểm. Thế này giống như “điểm tựa” mà Acsimet cần để “bẩy quả đất”. Ngày nay một điều khẳng định chắc chắn là Việt Nam không ít thì nhiều cũng có thứ với tới được Trung Quốc trên đất liền (dĩ nhiên rồi) và cả trên biển.

Trên biển, quả thật nếu dàn trận để hải chiến thì e rằng Việt Nam khó có thể chịu được vài trận bởi tàu chiến của Trung Quốc quá hiện đại. Với công nghệ cao thì không thể có một quả tên lửa, ngư lôi, máy bay nào… từ đâu đến mà không bị diệt. Với tính năng kỹ chiến thuật như vậy thì quả là những chiến hạm bất khả xâm phạm. Nhưng thực tế lại không cho nó “tròn trịa” như vậy. Một phương châm mà giới quân sự Việt Nam luôn nghiên cứu kỹ và hành động là: “Nếu những gì công nghệ không làm được thì chiến thuật làm được”. Việt Nam, công nghệ quân sự không đủ hiện đại, tiên tiến tương xứng để xé toạc lá chắn phòng thủ của những chiến hạm kia thì từ thế trận chiến tranh nhân dân, từ thế địa lý bờ biển, bằng nhiều lối đánh độc đáo (chiến thuật) sẽ thừa sức đánh tiêu diệt chúng. Trong bài “Việt Nam trước hình thái chiến tranh mới” tôi đã từng nêu một trong những lối đánh sở trường của Hải quân VN là cơ động nhanh, bí mật, tập kích bất ngờ với các đòn dồn dập, nhiều hướng, nhiều chiều, nhiều phương tiện hỏa lực vào một mục tiêu làm cho đối phương lùng túng, rối loạn dễ bị tiêu diệt hoặc bị thiệt hại nặng nề. Nhưng lối đánh này liên quan mật thiết với thế địa lý, thế biển. Thế này cũng như thế trận chiến tranh nhân dân là nguồn gốc, hỗ trợ cho lối đánh làm tăng gấp bội lực, một địch muôn người. Nếu trên đất liền, cha ông ta đã tìm ra được ải Chi Lăng; Rạch Gầm–Xoài Mút; sông Bạch Đằng… thì ngày nay Bộ Tham mưu HQVN cũng không khó khăn gì để thấy những thế đó trên bờ biển… Vài chiếc xuồng phóng tên lửa, phóng lôi tốc độ cao ở đâu đó trên bờ biển, hải đảo; vài chiếc máy bay cũ kỹ từ những sân bay dã chiến (chỉ dùng cất cánh) ở đất liền… là có thể tạo nên một trận tập kích bất ngờ theo ý muốn.

Vậy Trung Quốc có lợi thế gì? Do chủ động gây chiến nên họ có thế bất ngờ, luôn chủ động chọn lựa mục tiêu; lực lượng họ vượt trội nên họ có thế tấn công áp đảo, có khả năng làm đối phương tê liệt hoặc thiệt hại nặng bởi đòn phủ đầu. Tất nhiên những gì mà là lợi thế của Việt Nam thì Trung Quốc sẽ ngược lại, thất thế. Trung Quốc không thể sử dụng lực lượng và lối đánh giống Việt Nam dù muốn. Đặc biệt, Trung Quốc hay nước nào mang quân đi gây chiến cũng vậy, muốn đánh nhanh, chớp nhoáng để thắng nhanh nhưng khi không thể thì bắt buộc phải kéo dài, dằng co thì ngay về chiến lược cũng đã tự mâu thuẫn rồi, do đó lợi thế cũng mất dần vào tay đối phương…

Do trong khuôn khổ một bài viết thì không thể đánh giá tiếp tương quan thế và lực của Việt Nam và Trung Quốc trong các hình thái tác chiến tiếp theo, nếu ai có quan tâm đến đất nước thì tiếp tục. Nhưng chỉ cần đến thế cũng có thể nói: 

Không sợ, đánh được, có cách đánh và sẽ thắng. Nói như thế không có nghĩa là Hải quân Trung Quốc thế và lực trên biển Đông yếu, Mỹ cũng chưa dám coi thường nữa là Việt Nam. Không tin thì Việt Nam thử đưa Hải quân sang xâm chiếm lãnh hải của Trung Quốc xem. Vấn đề đặt ra ở đây chỉ là nếu Trung Quốc dùng Hải quân xâm chiếm biển của Việt Nam mà thôi. Còn nếu bệ hạ muốn hàng thì thần…dân coi như không viết bài này.

Tuy nhiên chiến tranh, thực chất là sự tranh dành lợi ích. Khi không có hoặc có ít thì không dại gì gây chiến tranh vì chiến tranh không phải trò đùa đâu mấy ông học giả, chính khách ạ. Chết chóc, tang thương lắm. Chắc lẽ các vị con cháu đã định cư sang Úc, Canada, Mỹ nên mới hò hét hiếu chiến, vô tâm, vô cảm, vô đạo đức, vô nhân đạo vậy chứ, đúng không?

Năm 1979 Trung Quốc tấn công Việt Nam để chứng tỏ với Mỹ và phương Tây là Trung Quốc không giống Việt Nam, hãy để Trung Quốc yên ổn làm ăn. Ngày nay mục đích tấn công Việt Nam không rõ ràng, lợi ích kinh tế, chính trị không đủ ảnh hưởng nhiều đến đất nước thì sẽ chẳng có cuộc tấn công nào trong tương lai gần. Hòa bình vẫn là xu hướng chính cho cả 2 dân tộc.

Lê Ngọc Thống 
Tác giả gửi cho viet-studies ngày 10-10-11

14 nhận xét :

  1. Có bà cụ gọi điện cho tôi "cụ sẵn sàng ôm bom nhằm vào thằng Hồ Cẩm Đào" thì thanh niên trai tráng chúng ta còn phải làm nhiều việc hơn thế.

    Nhưng trước mắt chúng phải đưa sách của tướng Nguyễn Sơn, tướng Võ Nguyễn Giáp..cho dân ở các vùng có công nhân TQ đọc để họ đánh giữ chân bọn này khi có chiến sự xảy ra.

    Tương tự, gửi sách của các vị tướng lĩnh nói trên đến nhà những thằng đạp vào mặt dân, những thằng viết bài xuyên tạc lòng yêu nước....để kéo chúng nó về với sự thật và sự tử tế. Nhân dân luôn tha thứ cho những kẻ biết sám hối.

    Trả lờiXóa
  2. Các cuộc chiến tranh trước đây trên dưới đồng lòng,quân với dân một ý chí,không có 16 chữ vàng và quan hệ 4 tốt nên vn đều thắng,còn bây giờ thì ngược lại,nhiều kẻ sẽ cao chạy xa bay thắng sao được

    Trả lờiXóa
  3. Theo thiển ý của tôi: dù muốn dù không, dù thích hay không thích cũng phải thừa nhận rằng hiện nay “đế quốc Đại Hán” rất mạnh. “Rất mạnh” không có nghiac là …vô địch thiên hạ, Chí ít cũng còn thua chú Sam một khoảng rất xa, còn phải “ngồi chiếu dưới” so với chú gấu bắc cực (xét về tiềm năng quân sự)!
    Dù hiện nay TQ “rất mạnh” nhưng vẫn chưa bằng tổ tiên chúng thời đế chế Nguyên – Mông từng làm mưa làm gió từ Á sang Âu. Đại Việt thời bấy giờ không thể so sánh về thế và lực như một Việt Nam hôm nay.
    Nhưng lịch sử đã chứng minh: với 3 cuộc chiến vệ quốc vĩ đại cha ông chúng ta đã hất 50 vạn quân Nguyên – Mông xuống biển Đông!
    Vấn đề là lịch sử có lặp lại hay không là do …có tạo nên được một hội nghị Diên Hồng để tập hợp được sức mạnh của trăm họ, của toàn dân hay không mà thôi !

    Đảng CSVN – Tổ chức đầy bản lĩnh, dày dạn kinh nghiệm trong chiến tranh giữ nước. Nói thật cho đến bây giờ và ít ra vài thập niên nữa sẽ không có một tổ chức nào đủ tâm và đủ tầm ngoại trừ Đảng CSVN làm tròn sứ mạng này.

    Xin hỏi tác giả là đã dựa vào “tiêu chí” nào mà khẳng định hùng hồn vậy ???
    Nhứng cuộc chiến tranh vệ quốc hay giải phong dân tộc dưới thời đại các vua Trần hay Lê cũng nhờ “Đảng CSVN làm tròn sứ mạng” cả sao ?

    Trả lờiXóa
  4. Có thơ rằng:
    Ngồi buồn đốt một ĐỐNG RƠM
    Khói lên nghi ngút chẳng thơm chút nào
    Khói lên đến tận thiên tào
    Ngọc hoàng phán hỏi :đứa nào ĐỐT RƠM?

    Trả lờiXóa
  5. Tôi xin có vài lời với tác giả:Lê Ngọc Thống.Đúng "chiến tranh là chết chóc,là tang thương..." nhưng xin hỏi Ngài là có ai "hò hét kích động chiến tranh đâu?" mà ngài lại áp đặt.Những người mà ngài nói"có con cháu định cư ở Úc, Canada..." thì tôi xin đánh cuộc với ngài rằng họ không như ngài nói vì "họ đang đầu cơ tình hình..". Hay là Ngài đang ám chỉ mấy vị "tham gia biểu tình...".Nếu quả có điều này,thì tôi phải nói một điều mà đối với tôi cũng là "bất đắc dĩ" :nghĩ như vậy là "vô lương tâm".Tôi xin nhắc lại rằng:mong điều tôi nói là không có.Ngài có nói rằng:Không sợ,đánh được,có cách đánh và sẽ thắng. Tôi nghĩ nhân tố quyết định cho chiến thắng của dân tộc ta là ở chỗ "Quyết không làm nô lệ".Vậy thì "mấu chốt" là ở "lòng dân" và sự cổ vũ và giúp đỡ của cộng đồng thế giới.Hai điều này tôi nghĩ đang là lo lắng của mọi người. Lòng dân ra sao khi mà mọi thông tin đều bị bưng bít và thể hiện một cách quá rõ rệt "sợ hãi". Điều này không phải tôi dựng lên nếu Ngài đọc những lời tâm huyết của Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh,của ông Lê Hiếu Đằng,ông Võ Minh Tánh,..thì ngài sẽ thấy rõ.Vậy thì làm thế nào phát động được lòng dân. Còn "tình cảm của quốc tế"đối với ta chắc ngài đã biết ta đứng trong phe nào,ai là bạn của ta ?. Vì vậy dù không muốn cũng phải nói ra điều này: phát biểu của ngài có vẻ nặng về "lên gân""võ mồm" nếu không muốn nói là "tung hỏa mù". Tôi rất muốn nói nhiều điều nữa nhưng sợ quá dài. Hẹn ngài dịp khác

    Trả lờiXóa
  6. Bài viết theo tôi đơn giản và nhiều chỗ cường điệu, nhất là phần về "Việt nam bao giờ cũng ... thắng ... và kẻ thù mạnh bao giờ cũng sớm hay muộn cũng thua". Với tôi cuộc chiến tranh vừa qua hy sinh và tổn thất của cả đất nước quá lớn, nên xin giành " vinh quang" cho những ai đã chịu nhiều hy sinh, chứ riêng tôi ít nghĩ về chiến thắng. Riêng nhận định về "hàng ngàn quả tên lửa các loại bay vào lãnh hải, lãnh thổ Việt Nam ..." mà "cũng không đáng ngại vì mức độ khủng khiếp chưa thấm vào đâu so với Hạm đội 7 và Không lực Mỹ đã từng dội xuống Hà Nội, Hải Phòng ..." thì tôi sợ Ông Lê Ngọc Thống đưa vấn đề ra hơi quá chủ quan vì những tính tóan đó mang tính cảm tính, và theo tôi không sát thực tiễn và không nên nói như vậy.
    Còn ý kiến của 1 độc giả cho là "tổ tiên TQ là đế chế Nguyên Mông" tôi sợ là không đúng. Theo tôi lính Nguyên Mông có thể lấy người Trung Quốc, và lúc đó "Đế chế Nguyên Mông" bao trùm cả phần lãnh thổ TQ. Tuy vậy Nguyên Mông theo tôi không phải là Đại Hán mà là Mông Cổ. Ở đây có sự nhầm lẫn chăng hay là tôi nhầm!?
    Hòang Hải

    Trả lờiXóa
  7. Bác Xuân Diện kính mến,

    Tớ rất mừng là diễn đàn nầy không còn bị trục trặc nữa và mong là từ nay sẽ không còn bị... thiếu điện nữa. chichichi!!!

    Theo tớ thì Bác không nên cắt bỏ phần viết của tác giả vì nó đã xuất phát từ tầm nhìn của tác gỉa. Vả lại bài nầy cũng có đăng trong web. Anhbasam và rồi ai cũng biết cả.

    Với tác gỉa thì tôi xin góp một ý kiến nhỏ là:
    Khi chúng ta có quyết tâm bảo vệ chủ quyền đất nước thì chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra phương pháp để bảo vệ nó. Để đối chọi với một quốc gia có một sức mạnh quân sự to lớn và tiên tiến hơn ta nhiều thì đụng độ nhau trên chiến trường là điều không hay."hai con gà đá nhau thì cả hai con điều bị què hay sẽ chết cả hai" Tuy nhiên nếu bị bức tử thì cũng phải tự vệ thôi. Vậy hay nhất là dùng cái "Trí cao thâm" cộng cái "Dũng nho nhỏ thôi" là đủ bảo vệ Tổ Quốc rồi.

    Trả lờiXóa
  8. cam on tac gia doc nghe suong tai that

    Trả lờiXóa
  9. Bác Lê Ngọc Thống có cái nhìn rất chủ quan và phiến diện. VN thắng Tàu (nhiều lần), Pháp, Mỹ điều quyết định không phải vũ khí, quân đội, cũng không phải trí tuệ ta hơn mà hơn ở tinh thần yêu nước, đoàn kết, quyết tâm bảo vệ độc lập. Những cái đó kẻ thù không bao gờ có được. Khi nào thiếu những cái đó thì ta thua. Hồi chống Pháp cuối thé kỷ XIX, quân ta đông gấp hàng chục lần (Lúc Pháp đánh HN lần thứ hai năm 1882, H. Rivie chỉ khoảng 200 quân, trong khi tổng đốc Hoàng Diệu có 10.000 quân), vũ khí cũng không đến kém Pháp quá thế mà chỉ chống trả được vài tiếng, bởi vì có một số quan võ cấp dưới của Hoàng Dịệu chưa đánh đã bỏ trốn (và có thể có tên đã làm nội gián). Triều đình thì luôn ở tư thế muốn "hòa" hơn là đánh cho nên không có chiến lược rõ ràng, ứng phó bất nhất "sớm đầu tối đánh lằng nhằng dối dân" (Nguyễn Đình Chiểu)

    Trả lờiXóa
  10. Sat That means to kill Sino (Chinese) Invaderlúc 00:58 12 tháng 10, 2011

    Mời độc giả trang nhà đọc bài sau:

    TRUNG QUỐC LẠI DỌA ĐÁNH VIỆT NAM

    Nguyễn Trọng Vĩnh

    http://www.boxitvn.net/bai/29574

    Nếu bị chặn thì dùng đường link sau:

    http://www.pagewash.com/nph-index.cgi/010110A/uggc:/=2fjjj.obkvgia.arg/onv/29574

    Trả lờiXóa
  11. Trên mặt biển trống trải, VN không thể đọ sức với TQ. Để đánh du kích ở biển, phải đánh dưới nước, muốn thế phải trang bị tàu ngầm thật nhiều, đặc biệt là loại không gây tiếng động ồn.

    Trả lờiXóa
  12. Sat That means to kill Sino (Chinese) Invaderlúc 15:13 12 tháng 10, 2011

    “Đảng CSVN - Tổ chức đầy bản lĩnh, dày dạn kinh nghiệm trong chiến tranh giữ nước. Nói thật cho đến bây giờ và ít ra vài thập niên nữa sẽ không có một tổ chức nào đủ tâm và đủ tầm ngoại trừ Đảng CSVN làm tròn sứ mạng này.”

    Câu nói đó thể hiện lòng yêu đảng của Ô Lê Ngọc Thống, nhưng lại đánh giá thấp Tinh thần yêu nước của Người Việt và ông cũng tự mâu thuẫn với chính mình khi nói đến vai trò của Nhân dân trong chiến tranh nhân dân. Nếu chỉ với “bản lĩnh, dày dạn kinh nghiệm” của đảng mà Nhân dân không được khơi gợi lòng yêu nước hoặc phải “định hướng” lòng yêu nước tôi cho rằng chúng ta không thể thắng được bất cứ kẻ thù nào.

    Thực tế Iraq là một minh chứng khi nhân dân đã ngoảng mặt đi Mỹ mới có thể lật đổ chế độ của Saddam Hussein trong hơn một tháng. Cũng tại Liên bang Xô viết lực lượng quân đội của nhà nước Liên Xô vẫn còn nguyên nhưng Ông Boris Yeltsin đã làm cho một siêu cường từng là thành trì cách mạng thế giới phải xụp đổ.

    Trả lờiXóa
  13. Một bài viết với cách nhìn đầy chủ quan, phiến diện và ngây thơ. Và hơn nữa - vô tình hay cố ý - nó bao hàm những định hướng rất thâm thúy và nguy hiểm. Tôi thấy ko còn gì để nói thêm nữa ...

    Trả lờiXóa