Kinh hoàng văn chương ở khu Du lịch Đại Nam
Đọc những tác phẩm văn thơ ở đây người ta mới “tá hỏa” vì nhiều câu không chỉ sai cơ bản về gieo vần, thanh điệu, rỗng tuếch về nội dung mà còn hỏng về mặt kiến thức một cách nghiêm trọng.
>> Phản văn hóa ở một công trình… văn hóa!
Đến Đại Nam Văn Hiến là một “biển thơ”, đâu đâu cũng thơ, văn, câu đối. Nếu không có thời gian để đọc, để hiểu kỹ thì có thể mua về “nghiên cứu” vì đã được in thành sách, chép ra đĩa. Nhưng đọc những tác phẩm văn thơ ở đây người ta mới “tá hỏa” vì nhiều câu không chỉ sai cơ bản về gieo vần, thanh điệu, rỗng tuếch về nội dung mà còn hỏng về mặt kiến thức một cách nghiêm trọng. Vậy mà tác giả của nó lại tỏ ra rất uyên bác, làm thơ nói về tất cả các vấn đề tự cổ chí kim… rồi đem trưng bày, quảng bá khắp nơi.
Những bài thơ kinh hoàng!
Bước vào cổng của Đại Nam thì đã thấy thơ, câu đối khắc đầy trên các cổng chào. Nhiều nhất là ở khu thờ tự. Hễ mảng tường nào còn trống là có thơ, câu đối. Hầu hết đều ghi tên 2 tác giả là Huỳnh Ngu Công và Huỳnh Uy Dũng. Được biết, Huỳnh Uy Dũng là tên được đổi lại sau của ông chủ khu du lịch này (trước đây là Huỳnh Phi Dũng), còn Huỳnh Ngu Công là ai nhiều người vẫn đang đặt câu hỏi. Có phải là một người họ Huỳnh lấy “bút danh” theo tích “Ngu Công di sơn” ở Trung Quốc? Nhưng điều quan trọng là chữ nghĩa, thơ văn của ông ta như thế nào mà lại được chạm trổ, sơn son thếp vàng, khắc lên các bức tường của một “công trình văn hóa” cho thiên hạ chiêm ngưỡng.
Kim điện được “bao vây” bởi thơ Huỳnh Uy Dũng. Nhưng đọc những bài thơ này thì mọi người mới hỡi ơi thất vọng vì “chỉ tổ hại não”.
Chưa nói về nội dung mà chỉ xét về cấu trúc, từ ngữ thì cũng đã “mệt” với cách làm thơ, làm câu đối của Huỳnh Ngu Công và Huỳnh Uy Dũng. Viết hoa lung tung, rồi Hán, Việt lẫn lộn. Mà Hán, Việt lẫn lộn là điều kỵ nhất trong thơ, văn. Đến những chuyên gia về Hán Nôm cũng đau đầu nhức óc vì không biết tác giả viết bài thơ có nội dung gì? Giảng viên Bộ môn Hán Nôm, Đại học KHXH&NV TP HCM, Thạc sĩ Nguyễn Văn Hoài nhận xét về một số bài thơ, câu đối ở Đại Nam như sau:
Bài thơ ký tên Huỳnh Ngu Công:
“Đại địa phương liên khai trí tuệ
Nam thiên hồng nhật chiếu quang minh
Văn kinh rạng rỡ phô hằng nguyệt
Hiến điểm huy hoàng tỏ đế minh”
Đang là bài thơ chữ Hán – Việt lại xen vô những từ thuần Việt là “tỏ, rạng rỡ”
Bài thơ “Kính dâng anh linh mười tám đời Vua Hùng” (Huỳnh Uy Dũng) lại là một sự so sánh khập khiễng, 18 đời Vua Hùng lại được so sánh giống như chiếc quạt của Tiên Dung?
“Mười tám đời vua một chữ Hùng
Y như chiếc quạt phất Tiên Dung”
Hoặc những câu như:
“Về thăm văn hiến Hàn Thuyên
Câu thơ lục bát điệu huyền Nam Ai
Về thăm văn hiến Như Lai
Khi về chở cả trúc mai Việt Thường”.
(Huỳnh Ngu Công)
Cả bài thơ đang nói về văn hóa Việt Nam đột nhiên lại xen “Như Lai” vào, không ăn nhập gì với những câu khác…
Những câu đối được in trên cột ở cổng chào cũng rất lung tung. Cụ thể như câu: “Đại hải thiên tâm phô nguyệt điện/ Nam thiên nhất trụ trổ liên đài”. Cả câu đối là từ Hán – Việt lại xen vào từ “trổ” là từ thuần Việt làm hỏng nguyên cả câu đối. Hay một câu khác tương tự là: “Văn tư bút thái kinh long phụng/ Hiến ý chương tình đẹp trúc mai”. Cũng đang là từ Hán – Việt lại xen vào chữ “đẹp” là thuần Việt. Tiếp tục câu đối: “Tâm đài nhật nguyệt ân quang chiếu/ Linh địa giang sơn hỷ khí lâm”. Vì không có nguyên tác chữ Hán nên không biết từ “lâm” có nghĩa là gì. Nếu “hỷ khí lâm” có nghĩa là “rừng không khí vui vẻ” thì chữ “lâm” là rừng không đối được với chữ “chiếu”, vì “lâm” là danh từ còn “chiếu” là động từ. Còn câu: “Đại Việt tứ phương tôn chính khí/ Nam Bang vạn đại niệm công thần”. Ở câu này phải đối là “thần công” thì đúng hơn vì “công thần” theo câu đối trên là kết cấu từ vựng tiếng Việt không phải là kết cấu từ Hán – Việt.
Ở những bài thơ này có nhiều lỗi nghiêm trọng về kiến thức. Hậu thế mà cứ dựa vào đây để học thì không biết sẽ tai hại đến mức nào. Đơn cử trong bài “Tam” của Huỳnh Uy Dũng có đoạn viết:
“Tam hữu tuế hàn”: Tùng, Cúc, Mai
Ba cây chịu lạnh giữa đêm dài
Kết duyên bầu bạn tam quân tử
Phản nại sương lăng tuyết ngạo hoài”
Tùng, trúc, mai là 3 loài hoa mộc được mệnh danh là “Tuế hàn tam hữu” (Ba bạn hữu trong gió rét). Là một cách biểu thị tình cảm của người Trung Quốc. Vì ở Trung Quốc trong gió bắc lạnh thấu xương thì chỉ có ba loại này vẫn tươi tốt, nó tượng trưng cho đức tính của người quân tử vượt lên trên nghịch cảnh. Trong thơ của Huỳnh Uy Dũng “Tuế hàn tam hữu” được đổi lại là “Tam hữu tuế hàn” cho nhất quán với cách viết của bài thơ “Tam” mà mở đầu mỗi đoạn thơ đều bắt đầu bằng chữ tam. Nhưng không hiểu vì sao qua thơ của ông Huỳnh Uy Dũng “Tuế hàn tam hữu” lại bị đổi thành 3 loại cây là: tùng, cúc, mai? Ngoài ra, đây cũng là những câu thơ rất lung tung đang từ Hán chuyển sang Việt rồi từ Việt lại đột ngột chuyển sang chữ Hán.
Và có lẽ thấy “tài năng” của mình cũng không kém Đại thi hào Nguyễn Du nên ông Huỳnh Uy Dũng làm hai tập thơ lục bát cả ngàn câu có tựa đề “Những bước về Tâm” và “Những bước về Linh”. Không phải chỉ vì ông ta làm thơ lục bát mà chúng tôi nghĩ như vậy mà còn vì đọc 2 tập thơ này thấy rất nhiều câu trong “Truyện Kiều” được lấy lại như: “Trăm năm trong cõi người ta – Chữ Trung chữ hiếu ấy là đạo nhân” hay “Một khi lẽ đạo tỏ tường – Tâm linh Việt vượt Đoạn Trường Tân Thanh”, “Trăm năm trong cõi người ta – Mua vui cũng được một vài trống canh”, Lấy ngay câu mở đầu Kim Kiều, là: – Trăm năm trong cõi người ta – Đủ suy ra lý “Người – ta, ta – người”…
Nhưng đọc 2 tập thơ của ông Huỳnh Uy Dũng thì phải nói là khủng khiếp!
Chúng tôi dám chắc rằng ai đọc 2 tập thơ này cũng không thể chấp nhận được kiểu làm thơ như: “Cây kia ăn quả ai trồng/ Sông kia uống nước hỏi dòng từ đâu”, “Đâm đầu vào lỗ Châu Mai!”, “Thằng Bờm có cái quạt mo/ Chín trâu không đổi mười bò không trao”, “Sơn Tinh đáng mặt đàn anh/ Nước bao cao, núi dướn mình cao hơn”. “Truyện trầu cau một tấm lòng/ Hai anh em nọ yêu chung một nàng/ Người anh cưới được hồng nhan/ Người em buồn bã đi lang thang đời”, “Vó ngựa Mông Cổ tới đâu/ Nơi ấy chỉ còn đầu lâu hoang tàn”…
Ngoài ra, trong 2 tập thơ trên còn trích ca dao và thơ của nhiều tác giả một cách rất tùy tiện chẳng hiểu nhằm mục đích gì và để thể hiện được nội dung gì như: “Nhiễu điều phủ lấy giá gương/ Quê ta lấy chữ quê hương làm đầu”, “Chở bao nhiêu Đạo con đò/ Một kho gió biếc, một kho trăng vàng/ Ơi cô tát nước bên đàng/ Sao cô múc ánh trăng vàng đổ đi?”…
Những câu thơ chẳng thấy có liên kết gì về nội dung, hết sức vô nghĩa. Chưa kể hàng loạt câu rất lủng củng, chẳng biết phải xếp vào thơ, văn hay thứ gì khác, giống như chỉ đếm cho đủ câu 6, câu 8 như:
“Mà văn hóa dựng kỳ công
Với những nét đặc thù không tiệp màu
…Vì trong Văn Hóa diệu kỳ
Luôn có những bước chân đi tới hoài”
Kể ra chắc hết giấy cũng chưa nói hết được cái hỗn độn, bát nháo của thơ, văn ở Đại Nam Văn Hiến. Vì thơ, văn thì tràn ngập mà hầu như bài nào cũng “có vấn đề”.
Các nhà nghiên cứu nhức nhối
Tiến sĩ Nguyễn Nhã phải thốt lên “ông này chẳng hiểu gì về văn hóa Việt Nam” khi đọc những câu thơ của ông Huỳnh Uy Dũng nói về Việt Nam như sau: “Dù không thừa điệu cầm ca/ Dù không dư những tháp ngà văn chương/ Dù chưa lập thuyết, lập ngôn/ Dù nghèo lăng tẩm miếu đường uy nghi…”. Mặc dù, những câu sau là khen nhưng những câu “mào đầu” như vậy không đúng với văn hóa Việt Nam. Việt Nam ta rất phong phú các làn điệu âm nhạc chứ, riêng Nam Bộ đã có 300 điệu lý, quan họ cũng có 200 làn điệu, ca trù cũng có 46 thể loại… Lăng tẩm, miếu đường thì mình thiếu gì, mỗi làng là một đình uy nghi lắm chứ; còn lập ngôn, tháp văn chương cũng biết bao nhiêu người như Lý Thường Kiệt, Nguyễn Du, Trần Hưng Đạo…
Giáo sư Ngô Văn Lệ cũng bức xúc: Không biết sao thơ như thế mà được xuất bản. Thơ hay hay không là tùy vào khả năng của mỗi người cũng không ai trách nhưng đưa vào trong thơ những điều không chính xác là rất nguy hiểm vì thơ thường nằm lòng, tốc độ truyền bá rất nhanh, do đó phải rất thận trọng. Khi truyền tải một nội dung liên quan đến văn hóa, lịch sử đã quá rõ ràng thì không được làm sai.
Thạc sĩ Nguyễn Văn Hoài nhận xét: Đọc những bài thơ, câu đối ở Đại Nam thấy “lung ta lung tung” đủ thứ tư tưởng, ca ngợi đất nước, Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo đều có… Giống như cứ nghĩ gì thì bỏ vào mà không cần biết có quan hệ logic nội tại gì. Đây là những thứ thơ phổ thông thứ cấp không có giá trị về nghệ thuật. Mà thơ không đạt nghệ thuật thì chỉ như những câu vè thông tục. Dạng thơ kiểu này thì làm một lúc được cả đống. Thơ như vậy thì nên để trong nhà xem cho vui chứ đem ra cho thiên hạ xem chỉ tổ người ta cười cho.
Thạc sĩ Nguyễn Ngọc Bảo Trâm, giảng viên Khoa Văn học và Ngôn ngữ Trường đại học KHXH&NV TP HCM cũng bức xúc khi đọc những bài thơ, câu đối ở Đại Nam: “Tôi thấy Khu Du lịch Đại Nam chán lắm. Nó tầm thường và không có gì nổi bật, chỉ được mỗi cái to, nhưng rỗng tuếch. Mớ câu đối, câu thơ được sơn son thếp vàng lộng lẫy in khắc trên các cột và bức tường thì gọi là thơ mà không phải là thơ, gieo vần, thanh điệu còn sai chứ đừng nói là nội dung. Không có ý nghĩa, không có giá trị. Còn tệ hơn những bài thơ con cóc”.
Ở đây, hình như có mốt của những người có tiền thích khoe chữ. Và có lẽ, ông chủ khu du lịch này cũng đang muốn khẳng định mình “có tài” về văn chương, am hiểu văn hóa Đông Tây Kim Cổ; để được mọi người nhìn nhận không chỉ là một “đại gia” mà còn là một người “uyên bác”. Nhưng có tiền là một chuyện còn văn hóa, học vấn lại là chuyện hoàn toàn khác mà chưa hẳn có nhiều tiền thì lấp được cái lỗ hổng ấy.
Nhưng dường như cái “dụng ý” của ông Huỳnh Uy Dũng cũng phần nào đạt được hiệu quả khi gần đây có nhiều bài báo ca ngợi ông không chỉ là một doanh nhân thành đạt mà còn là “tác giả của hàng nghìn câu thơ mang đậm chất giáo lý Phật học, chạm đến chất sử thi oai hùng của dân tộc 4.000 năm dựng nước và giữ nước”? làm cho nhiều bạn đọc “phục sát đất”…
Thiên Thanh – Mai Phương
Nguồn: Tại đây.
Nguyễn Xuân Diện:
Đấy! Thơ phú văn chương nặng mùi như thế, vậy mà liên tục nhiều số liền, các áng văn chương này vẫn được đăng tải trên 8 trang giấy đặc biệt trên tạp chí Xưa và Nay của Hội Khoa học Lịch sử đó, thưa chư vị!
Chúc mừng Bác Diện có nhà mới.
Trả lờiXóaÔng này buôn đủ các thứ rồi, bây giờ lại buôn thơ nữa mà bác. Vấn đề nguy hiểm là ở chỗ ông ấy lại được đưa ra làm mẫu hình tốt.
Lần đầu đến Đại Nam tôi cũng thấy không ổn với cách làm văn hóa kiểu này. Nếu cứ bỏ tiền ra kinh doanh thuần túy kiểu DisneyLand thì thấy cái hay, cái tích cực của ĐN. Còn làm văn hóa thì phải bài bản, có hội đồng cố vấn nghiêm chỉnh, chứ làm để show-up cái tôi thì lại dở.
Trả lờiXóaBác Diện chắc biết rõ, ở VN ta bây giờ có nhiều người lắm tiền nhưng ít chữ thích học làm sang mà xã hội thường gọi là trọc phú.
Trả lờiXóaNếu không nhầm thì Huỳnh Uy Dũng chính là "Dũng lò vôi" người khởi xướng xây dựng khu ăn chơi Đại Nam tại Bình Dương thuộc hạng người đã nói ở trên.
Bác Diện ơi sáng nay ghé thăm nhà bác theo đường link nguyenxuandien.blogspot.com nhưng vào thấy nhà trống trơn chẳng có gì hay bị bọn "đạo chích CAM" thăm hỏi????
Trả lờiXóaPhải công nhận về trình độ quản lý công trình xây dựng của chủ đầu tư Đại Nam. Tuy nhiên, chối tỉ nhất đối với tôi là nhà Đại Nam Quốc tự. Nghe nói rằng nhà này được tư vấn bởi một nhà sử học có uy tín. Nhưng với tôi và nhiều người, các sắp xếp, trưng bày ở đây là không ổn mặc dù cũng "hoành tráng", tốn kém. Tôi vào đây cách đây vài năm, nhưng nghĩ rằng sẽ không vào đây lần thứ hai và khuyên người thân chớ có nên vào đây để mang nỗi chán chường không cần thiết khi phải chiêm ngưỡng kiểu "chơi" của một người lắm tiền.
Trả lờiXóaHôm nay nhà anh Diện được trang hoàng đẹp quá
Nen khuyen moi nguoi bo tua Du lịch Đại Nam. Luc do ho se chuyen sang muc dich su dung khac thoi.
Trả lờiXóaĐúng là "trọc phú học làm sang"!
Trả lờiXóaCụ Dương Trung Quốc nhìn cái mã thì ưu tú lắm, nho nhã lắm. Nhưng xem ra cụ cũng rất mê Tiền, chắc hẳn trong những áng thơ này cụ có đóng góp một số câu chăng? Nghe nói cụ làm cố vấn cho Dũng lò vôi nữa. Thơ với chả thẩn, thúi om.
Trả lờiXóaXem danh sách các hội viên họi Nhà Văn Việt nam vài năm trở lại đây, toàn thấy các vị giám đốc, doanh nghiệp đại gia, những kẻ thừa tiền, thiếu danh, một vài bài thơ con cóc, thuê một vài người có thương hiệu đẽo gọt rồi bỏ tiền ra in ấn, dem tặng, biếu để khoe thành tích, rồi cũng được vào Hội. Các nhà thơ ấy so với ông Huỳnh Ngu Công này có khác gì.
Trả lờiXóaNgười yêu thơ
chán mớ đời cái khu du lịch nhảm nhí này.
Trả lờiXóacách nay 2 năm tôi háo hức vô coi mà một lúc sau phải trở ra vì toàn phải xem ba cái đồ ma hàng mã.
vậy mà giờ đây nhiều người trót nghe quảng cáo hăm hở muốn đi coi cho được .
Báo cáo với Lâm Khang và bà con.
Trả lờiXóaem đã đọc thơ kiểu này ở Hotel chó Hà Nội của bác Nguyễn Bảo Sinh
Lại thấy ở Đại Nam tiên cảnh Dũng Vôi thì khiếp thật
Thơ con cóc này thì nói vô phép bà con ta cứ vẩy một cái ra cả ...đống
kiểu như:
Đọc thơ thi sĩ Dũng “vôi”
ĐẠI NAM LẠC CẢNH .khiến tôi ngượng ngùng
...
He he
Tôi thấy bác Hữu Thỉnh nên kết nạp lão Dũng “vôi” này vào hội Nhà ..Thơ thôi
Lắm tiền thế cơ mà
Lão Dũng này ...lạc cả vào thơ thì hãi quá,
Híc, dạo này sao tự nhiên người ta cứ phját rồ lên hay sao ấy
Nào là lão ĐLN Vũ, lão PGS.TS Phạm Hồng Tung “nói ..lung TUNG”, lão GS.TSKH Nguyễn Hoàng Lương (rất cẩn cắt 01 chữ g lão này = Hoàn Lương)
Em xin làm dân đen mà lương thiện còn hơn các vị Gờ sờ, Tờ sờ mà haó danh bất lương
Danviet
Thằng cha này còn có khối thơ được mấy thằng nhạc sĩ khắm phổ nhạc nữa đấy các bác. Thật là "Đại nam đại nhục".
Trả lờiXóaĐại Nam- Lạc Cảnh: Phú cùng Thơ
Trả lờiXóaChữ nghĩa, văn chương tối tối mò...
Ông cậy lắm tiền ông vẽ bậy
Ngu Công, Uy Dũng tháo đi cho
........
Thiền Sư
dai nam lạc lối thì đúng hơn ! từ kẻ ít học cho đến vị GS tiến sỹ khi bước chân vào muốn quay ra không một lần trở lại vĩ họ đã bị lừa dối vì ngu dốt của những kẻ thích chơi trội mà lại ít chữ , thất bại đó là điều hiển nhiên của khu du lịch thiếu văn hóa này , tôi đã mơ hồ nhận thấy điều này từ khi nó hình thành từ trong trứng nước , làm du lịch đâu phải dễ nó là bài học cho những doanh nghiệp du lịch sau này , nhưng dù sao NUD vẫn là một doanh nhân tài ba và can trường . vn cần có những doanh nhân như vậy xét ở khía cạnh làm giàu
Trả lờiXóa