Chủ Nhật, 9 tháng 9, 2012

LÀM BÁO Ở VIỆT NAM THẬT NGUY HIỂM !

Điều tra tham nhũng, công việc đầy rủi ro của phóng viên VN 

Thanh Phương

Nhà báo Hoàng Khương bị toà kết án 4 năm tù (DR)
Nhà báo Hoàng Khương bị toà kết án 4 năm tù (DR)

Vụ nhà báo Hoàng Khương bị tuyên án 4 năm tù vì tội đưa hối lộ dĩ nhiên đã gây nhiều phản ứng bất bình trong giới báo chí cũng như trong công luận Việt Nam nói chung. Vụ này cũng cho thấy điều tra về hành vi tham nhũng là một công việc đầy rủi ro của phóng viên ở Việt Nam, một phần do chưa có những quy định luật lệ rõ ràng về phạm vi tác nghiệp báo chí.

Trong phiên xử kéo dài hai ngày vừa qua tại Tòa án Nhân dân Thành phố Hồ Chí Minh, đã có rất nhiều đồng nghiệp của Hoàng Khương ở báo Tuổi Trẻ cũng như một số đồng nghiệp từ các báo khác đến, để vừa đưa tin, vừa ủng hộ tinh thần cho một nhà báo bị vướng vào vòng lao lý chỉ vì phanh phui các vụ tiêu cực trong công an. 

Theo tường thuật của tờ Tuổi Trẻ, hôm qua, sau khi Hoàng Khương kết thúc lời nói sau cùng trước khi tòa tuyên án, đồng nghiệp, bạn bè, người thân của anh ở phía ngoài phòng xử án, theo dõi qua màn hình, đã đồng loạt đứng dậy vỗ tay. Đây là một hình thức gián tiếp bày tỏ sự bất bình của họ về vụ xử này. 

Qua cách tường thuật phiên xử, ban biên tập báo Tuổi Trẻ cũng đã gián tiếp tỏ thái độ không đồng tình với tòa, khi nhấn mạnh đến những lập luận của luật sư và của bị cáo, rằng Hoàng Khương chỉ sai sót về tác nghiệp, chứ không có động cơ cá nhân và như vậy không đáng bị buộc tội đưa hối lộ.

Trong bài báo đăng trên Tuổi Trẻ Online hôm nay, ban biên tập tờ báo này một lần nữa khẳng định đây chỉ là hoạt động tác nghiệp báo chí của Hoàng Khương và tuyên bố « Tuổi Trẻ vẫn luôn bên cạnh Hoàng Khương, chung vui với những bài báo đầy nhiệt huyết của anh và chia sẻ với những rủi ro nghề nghiệp của anh ». 

Rõ ràng vụ Hoàng Khương cho thấy là trong việc điều tra về tham nhũng ở Việt Nam, phóng viên rất khó biết được biết đâu là ranh giới giữa hợp pháp và bất hợp pháp, do vẫn chưa có những quy định rõ ràng về quy trình tác nghiệp báo chí. Vì quá nhiệt tình, say sưa với việc điều tra, nhiều khi nhà báo phải « nhập vai », thực hiện những hành vi bất hợp pháp, để có thể tiếp xúc với các đối tượng bị điều tra và qua đó thu thập chứng cứ. Cũng như có phóng viên đã đóng vai khách làng chơi để tìm hiểu về các ổ mại dâm hay giả làm dân nghiện để phanh phui các đường dây buôn bán ma túy. 

Nhưng đối với tòa, hành vi của nhà báo Hoàng Khương trực tiếp đưa tiền hối lộ cho cảnh sát giao thông Huỳnh Minh Đức để nhận lại xe vi phạm giao thông không phải là tác nghiệp báo chí, mà là vi phạm luật hình sự, cho nên phải xét xử theo luật. 

Thật sự, nếu xét thuần tuý về lý, thì đúng là khó mà phản bác lập luận cứng nhắc này của tòa, nhất là vì bản thân nhà báo Hoàng Khương đã không báo cáo cho ban biên tập báo Tuổi Trẻ về việc trực tiếp đưa tiền hối lộ trong quá trình điều tra viết bài. 

Nhưng xét về tình, thì rõ ràng nhà báo Hoàng Khương không đáng bị xử nặng như thế, nhất là vì chính tòa đã công nhận rằng Hoàng Khương đã có công giúp cơ quan điều tra phát hiện các vụ tiêu cực của cảnh sát giao thông Bình Thạnh. Vụ xử Hoàng Khương 4 năm tù chắc chắn sẽ làm ngán ngại bất cứ phóng viên nào muốn điều tra về tham nhũng ở Việt Nam. Ấy là chưa kể vụ này khiến người có cảm tưởng là chính quyền một lần nữa muốn dằn mặt ban biên tập báo Tuổi Trẻ, một tờ báo đã biết bao lần nằm trong tầm ngắm của chính quyền. 

Vấn đề là liệu một khi có những quy định rõ ràng về tác nghiệp báo chí khi điều tra tham nhũng, thì phóng viên có sẽ được an toàn hơn hay không ? Đây lại là chuyện khác, bởi vì ở Việt Nam, đụng vào tham nhũng cũng giống như rút dây động rừng, nhà báo phải biết đến đâu là nên dừng, bằng không sẽ lại trở thành những Nguyễn Việt Chiến, những Hoàng Khương khác.


Làm báo ở Việt Nam thật 'nguy hiểm'

BBC - Nhân chuyện phóng viên Hoàng Khương bị tuyên án bốn năm tù, nhà phê bình, nhà báo Phạm Xuân Nguyên nói với BBC Việt Ngữ về những nguy hiểm khi làm phóng viên ở Việt Nam.

Theo ông, “các phóng viên, nhà báo làm về mảng đó [tham nhũng] luôn luôn là mảng nguy hiểm.” “Vì càng dấn sâu vào sự tham nhũng đó, vì quyền lợi của họ, họ sẽ không từ một thủ đoạn nào.

“Mà nhà báo muốn tác nghiệp một các khách quan, tiếp cận được sự việc, phanh phui ra để pháp luật xử lý, để xã hội biết được, thì đôi khi họ cũng phải đổi bằng tính mạng.”

Ông cũng lấy ví dụ về trường hợp hai nhà báo của VOV bị đánh khi đang thi hành nhiệm vụ dù đã trình thẻ nhà báo.

Bình luận về vụ phóng viên Hoàng Khương, ông nói: “Ở đây có hối lộ hay không hay là tác nghiệp”, và ông cũng cho bày tỏ ý kiến nghiêng về phía phóng viên Hoàng Khương “không làm gì khuất tất” mà chỉ làm việc theo yêu cầu của ban biên tập báo Tuổi Trẻ.

Ông Phạm Xuân Nguyên nhấn mạnh, "ở Việt Nam, khi mà pháp luật chưa được tôn trọng tối đa, chưa được thực thi triệt để, thì các nhà báo luôn luôn phải đối chọi với thách thức".

Mời quý vị nghe cuộc phỏng vấn với ông Phạm Xuân Nguyên trong phần âm thanh đi kèm.

BỐN NĂM TÙ CHO NHÀ BÁO HOÀNG KHƯƠNG - ĐÓ LÀ CÔNG LÝ?

4 năm tù cho nhà báo Hoàng Khương

 – đó có phải là công lý ?

Tân Châu

8 tháng tạm giam tại Chí Hòa; về mặt thể xác, Hoàng Khương gầy thấy rõ, đó cũng là lời giải thích trên status, những đồng nghiệp của anh treo câu: 8 tháng mà như vậy, làm sao sống cho hết 4 năm trong tù hởi Hoàng Khương!

Nhưng đó cũng chỉ là thể xác, cái ẩn sâu trong con người anh – một nổi đau lớn hơn: Mẹ già hấp hối, con dại không cha.

Nhưng lời nói sau cùng của anh trước tòa vẫn là: “Nếu được viết, tôi sẽ tiếp tục phanh phui tiêu cực…”

Đã bị tạm giam 8 tháng và hôm nay đứng trước vành móng ngựa, đối diện với bản án tù lâu hơn, mà vẫn ước vọng cháy bỏng chống tiêu cực, liệu có phải hàng hiếm trong cái thời mà như Chủ tịch nước Trương Tấn Sang từng nói: Sâu đàn!

Qui trình tác nghiệp của anh, bây giờ tòa nói là sai, nhưng khi thực hiện, anh và ban biên tập báo Tuổi Trẻ chắc hẳn không nghỉ thế. Và những gì diễn ra tại tòa, cũng như  việc “dành” trách nhiệm về sai phạm của vụ này về cho báo, mà ông Xuân Trung – Tổng thư ký tòa soạn báo Tuổi Trẻ đã nói, thì ít ai tin bản án của tòa có tính răng đe, giáo dục cho Hoàng khương cũng như những nhà báo đang còn cầm bút. Và nếu vậy thì 4 năm tù, Hoàng Khương khó mà “nuốt” được gì từ  môi trường giáo dục, rèn luyện nhà tù. Có chăng là nỗi đau vầy vò thân xác anh vì “mất” 4 năm không phụng sự xã hội với tư cách một nhà báo chống tiêu cực.

Theo dõi hai ngày xử án, không thấy từ nào xin được khoan hồng của anh. Ngay cả khi anh nói tòa xem xét công anh vì những đóng góp cho những tờ báo lớn như Pháp luật Việt Nam, Phụ Nữ TP, Tuổi Trẻ… thì cũng là hàm ý: Bao nhiêu cán bộ, chiến sỷ CA “tử” vì anh là giảm bớt cho xã hội bấy nhiêu sâu mọt mà thôi.

Uy lực là “nhà báo lớn” cộng với “tờ báo lớn”, khiến người ta liên tưởng “kịch bản”Hoàng Khương dạ thưa tại tòa, sẽ khớp với sự khoan hồng kiểu “nhìn mặt mà xử” đã không xãy ra. Trái lại anh chỉ nhìn nhận một lỗi duy nhất là tác nghiệp quá đà. Một lỗi mà khi nghe lời xin lỗi của anh tại tòa thì chắc báo Tuổi Trẻ, bạn đọc tờ báo này chắc hẳn sẽ dễ dàng chấp nhận.

Phiên sơ thẩm khép lại, mở ra cho tòa phúc thẩm “bọc lót” cho hệ thống tòa tròn trịa hơn. Đó là điều mà phiên tòa sơ thẩm chưa làm được;

Vì sao khi tờ Tuổi Trẻ cho rằng Hoàng Khương tác nghiệp theo qui trình của tờ báo và chính tờ Tuổi Trẻ “xin” mấy lần mà tòa bác thẳng thừng – dù họ chỉ “xin” dự tòa – góp phần cùng tòa tìm ra sự thật? phải chăng xử một nhà báo dễ hơn là xử cả tờ báo?

Những ngày dự tòa, cánh báo chí xì xào: không biết ăn nói với vợ con thế nào khi ngày dự tòa, tối về vợ hỏi: Hoàng Khương tội gì? Ăn hối lộ? không. Hù dọa trục lợi? Không. Vậy tội đưa hối lộ của anh mà tòa qui để làm gì – nếu không là động cơ duy nhất dễ chấp nhất: Tìm chứng cứ, tư liệu viết bài cho báo!

Báo chí khá đông trong hai ngày tòa xử, cũng như tường thuật khá chi tiết phiên tòa. Chứng tỏ vụ án đã gây sự chú ý cao của dư luận. Nói như luật sư Phan Trung Hoài: 8 tháng kể từ ngày Hoàng Khương bị tạm giam, nay dư luận vẫn còn hoài nghi về việc bắt giam Hoàng khương. Cánh nhà báo dự tòa còn tìm câu hỏi cho chính mình, bởi ai cũng thấy mình trong vụ Hoàng Khương: Giới hạn nào cho nhà báo khi tác nghiệp. Nói đâu xa, đương kim Tổng thư ký tòa soạn báo Pháp Luật TP.HCM – nhà báo Đức Hiển – cũng đã từng nhập vai “lơ xe” để tìm chứng cứ vi phạm của CSGT. Nếu chứng cứ “tại hồ sơ” thì trên đầu Đức Hiển hiện nay chẳng khác nào cái thong lọng?

Cầm tiền đưa cho người khác, rồi “chụp” làm tư liệu là rõ sai. Tòa đã áp dụng điều 289 Bộ luật Hình sự với Hoàng Khương tội danh “đưa hối lộ”. Nhưng cũng chính trong điều luật này có nêu: Người đưa hối lộ tuy không bị ép buộc nhưng đã chủ động khai báo trước khi bị phát giác, thì có thể được miễn trách nhiệm hình sự và được trả lại một phần hoặc toàn bộ của đã dùng để đưa hối lộ. Với Hoàng Khương, áp dụng miễn truy tố anh là hợp lý khi mà chính anh và cả tờ báo “khai báo trước khi bị phát giác” bằng hai bài báo trên tờ Tuổi Trẻ. Nhưng nghịch nỗi, để chứng minh sự “khai báo” đó, Hoàng Khương cần “chứng cứ” là đại diện tờ Tuổi Trẻ “mang cả qui trình” tác nghiệp của tòa soạn tới tòa thì đã bị tòa từ chối, như đã nói ở trên.

Khi qui tội Hoàng Khương với điều 289, tòa đã bỏ qua những nội dung cơ bản, đó là không chứng minh được hành động đưa hối lộ của Hoàng Khương gây thiệt hại ra sao. Nhưng người dân thì thấy ngược lại: Chính vì “đưa hối lộ” mà Hoàng Khương cho người dân thấy những con sâu trong ngành ra sao, cách thức mà họ kiếm tiền, cũng như trong màu áo ngành, họ đã thực thi và bảo vệ pháp luật như thế nào!

4 năm tù cho nhà báo Hoàng Khương – đó có phải là công lý ? Câu hỏi này nên dành cho tòa phúc thẩm. Bởi người dân mà tôi gặp trực tiếp tại tòa thì họ chỉ biết chảy nước mắt cho một nhà báo điều tra chóng tiêu cực, khi nhìn nhà báo này trong cái còng số 8 và lên xe về nhà tù – nơi đúng ra phải dành cho đàn sâu – như lời Chủ tịch nước từng nói.

Tác giả gửi cho Quê choa
Nguồn: Quê Choa.

Thứ Bảy, 8 tháng 9, 2012

Đào Tuấn: ĐÒN DẰN MẶT SỰ THẬT VÀ NHỮNG AI CÓ Ý ĐỊNH CÔNG BỐ SỰ THẬT

Đòn dằn mặt sự thật và những ai có ý định công bố sự thật

Đào Tuấn

Cuối năm ngoái, sau hàng loạt những quy định, nào là CSGT không được mang kính đen, không được “anh hùng Núp”, CA TP đặt ra một quy định nghe rất tức cười: CSGT không mang theo quá 100 ngàn đồng tiền mặt lúc làm nhiệm vụ. Thậm chí, một lãnh đạo CSGT còn nói: Trong trường hợp, CSGT muốn mang theo tiền để sau khi hoàn thành nhiệm vụ đi xử lí việc cá nhân thì số tiền đó phải niêm phong và có chữ kí của lãnh đạo Đội CSGT.

Quy định này đã lâu rồi mà giờ nhắc đến không thể nhịn cười vì sự ngộ nghĩnh, nhảm nhí và ngớ ngẩn của nó. Liệu cần có một lực lượng “Cảnh sát ví” để thực thi mệnh lệnh này? Và liệu sẽ phải có thêm quy định “Cảnh sát ví” không mang theo quá 100 ngàn khi kiểm soát ví?

Hồi HĐND TP Hà Nội tổ chức kỳ họp thứ 3, PGĐ CA TP Hà Nội Lưu Quang Hợi bình luận về tính hiệu quả của “quy định 100 ngàn” này như sau: Chúng tôi không khám người nhưng trong quá trình tổ chức thực hiện có sự giám sát giữa đồng chí, đồng đội với nhau và có quy trình trong công tác được duyệt qua các Tiểu đội. Chúng tôi theo dõi, nói chung là có hiệu quả, ngăn chặn được nhiều hiện tượng tiêu cực. Chúng tôi chưa thống kê những trường hợp vi phạm nhưng, nói chung là có hiệu quả, chưa có trường hợp nào vi phạm.

Câu trả lời đá đấm nhau loạn xạ, quả thực cũng hồn nhiên và hài hước y như quy định 100 ngàn.

Nói đi nói lại, tiêu cực trong lực lượng CSGT bị phát hiện hầu hết là từ báo chí với “nghiệp vụ” rất đơn giản: Giả người vi phạm đưa tiền. Sau đó đưa lên báo.

Đến hôm qua, không ít các phóng viên điều tra đã tái mặt sau khi án văn tuyên ra con số 4 (năm tù) cho Hoàng Khương, một trong vô số các nhà báo, rất đơn giản: “Đưa tiền, sau đó đưa lên báo”.

Vụ án Hoàng Khương, dưới giác độ kinh tế, có thể nói là xoay xung quanh con số 15 triệu đồng. Cấu thành vật chất của tội nhận hối lộ là (của đưa hối lộ) có giá trị từ 2 triệu đồng trở lên. Chẳng hạn, nếu Hoàng Khương chỉ đưa 1,9 triệu, thì anh không đến nỗi phải ra tòa. Nhưng với lạm phát liên tục ở mức 2 con số, 2 triệu đồng giờ chỉ “đủ” cho lỗi đèn đỏ, sai làn, vượt tốc. Chẳng hạn Hoàng Khương có ý định “cứu xe” vi phạm với chỉ 1,9 triệu, không khéo anh đã bị viên cảnh sát lập biên bản, còng tay ngay lập tức vì tội…đưa hối lộ.

Bởi vậy, 15 triệu là số tiền cần và đủ, theo yêu cầu của viên cảnh sát, để có thể “cứu xe”, và dù không phải tiền túi của Khương, cũng là đắt đối với nhuận bút của hai bài điều tra. Nhưng cái giá đắt nhất cho 15 triệu và 2 bài điều tra chống tiêu cực mà Hoàng Khương phải trả là một kết cục không thể tồi tệ hơn: Gần 1.500 ngày tù, chính xác là 1460 ngày.

Nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại. Có lẽ nếu được chọn lại, tôi tin Hoàng Khương sẽ không bao giờ chọn làm PV điều tra, thậm chí, không bao giờ làm nghề báo.

Cái giá mà Hoàng Khương phải trả cho sự ngây thơ vào “niềm tin công lý” của anh hôm nay, có lẽ cũng là một gáo nước lạnh cho những đồng nghiệp còn mơ ngủ của anh, bởi rất đơn giản là hầu như tất cả các nhà báo từng điều tra về mãi lộ đều đã “phạm tội”, chỉ là “chưa bị lộ”, bởi ai cũng từng phải “tay phải đưa tiền, tay trái thủ máy ghi âm”. Không đưa tiền thì làm sao chống được tiêu cực? Làm sao trả lời “cơ quan chức năng” câu hỏi to đùng “Bằng chứng đâu?”.

7 năm trước, sau buổi nói chuyện “hậu sự” về vụ PMU18 tại trụ sở Hội nhà báo, nhất là sau Hội nghị báo chí toàn quốc ở Quảng Ninh, những nhà báo điều tra kinh nghiệm nhất, lành nghề nhất, thiện chiến nhất (và có cái mũi thính nhất) ở hầu hết các tòa báo đã “quăng bút”, chuyển mảng công việc. Có khi chỉ bởi cái giá phải trả là quá đắt, so với đồng tiền cơm áo vẫn lĩnh ở tòa soạn, hoặc đơn giản hơn, trong khi nhuận bút ngày càng bèo thì tiền tiêu cực, để thực hiện điều tra- ngày càng cao.

Vậy thì ai sẽ làm hiệp sĩ? Ai sẽ ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng?

Đây là câu hỏi, từ ngày hôm nay sẽ không có câu trả lời.

Một án văn nhân danh nhà nước không thể không xem xét đến cái lợi, cái hại. 1.500 ngày tù, về tội đưa hối lộ- cho một nhà báo điều tra chống tiêu cực, sẽ được cái lợi gì?

Cái lợi, thực ra là rất khó nhìn thấy, trừ phi sự trả đũa, đòn dằn mặt sự thật và những ai có ý định công bố sự thật- cũng “nhân danh nước cộng hòa”- được coi là một cái lợi.
 
Nguồn: Quê Choa.

Thùy Linh: SỰ THẬT GIÁ RẺ?

Sự thật giá rẻ? 

Thùy Linh

Cả ngày hôm nay mình ám ảnh nụ cười của Khương trong tòa án mà phóng viên chụp được. Nụ cười rất hiền, dịu dàng và quyến rũ. Nụ cười của người biết mình đang ở đâu, đã làm gì và cái gì đang chờ đợi bạn. Không chứa đựng một tia hy vọng nhưng cũng không hề thấy một sự thất vọng trong nụ cười và gương mặt ấy…Với mình bạn đã chiến thắng.

Những người dấn thân đi tìm sự thật ở một đất nước có quá ít sự thật và sự thật luôn bị che dấu đã tự nhận về mình những nguy cơ đầy tiềm ẩn cho an nguy của mình. Chính thế nghề báo tự thân đã hàm chứa lòng can đảm, dấn thân, hy sinh vì khao khát tìm ra sự thật và nói lên sự thật. Khương là số ít nhà báo đã làm được điều đó, dám làm điều đó. Bạn đã đổi tự do của mình để vạch mặt ít nhất được một kẻ sâu mọt – một cái giá không hề rẻ. Nhưng sự thật có bao giờ là giá rẻ? 

Mới đây thôi dân cư mạng sôi sục vì cái án 4 năm tù cho trung tá Nguyễn Văn Ninh do tội đánh chết ông Trịnh Xuân Tùng chỉ vì cái mũ bảo hiểm. Một mạng người chỉ đổi bằng cái án 4 năm. Sự thật vụ án hiển nhiên như thể ban ngày thì không cần thắp đèn đọc sách. Nhưng Kim Tiến, con gái ông Tùng, đơn độc một mình chiến đấu lại cả bộ máy hành pháp, tư pháp đồ sộ để chỉ nói lại sự thật, và cô đã không thể chiến thắng. Sự thật trong vụ án này đã bị chà đạp, đã bị làm nhục. Kẻ chiến thắng có tên là tội ác.

Cách đây chưa lâu, một cô gái đã bị chín tháng tù vì tát cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ. Cô bé còn rất trẻ, nông nổi, nóng nảy, thiếu suy nghĩ. Cô bị đưa ra tòa và bị kết án dù khóc như mưa, rồi xin lỗi, ân hận…Một cái tát đổi 9 tháng tù giam so với một mạng người là 4 năm. Mạng người quá rẻ so với cái má anh cảnh sát. Sự thật đã bị phóng đại lên quá lớn.

 Cách đây mấy năm, anh Nguyễn Công Nhật cũng đến trụ sở công an rồi không trở về. Gần đây đã có kết luận của cơ quan điều tra: Anh Nhựt treo cổ chết vì ân hận? Một người đang làm việc bình thường, có một người vợ để yêu thương, một gia đình ấm cúng, cớ sao ân hận đến mức treo cổ, mà lại treo cổ trong cơ quan công an? Sự thật này mãi mãi được bao che chôn vùi trong bóng tối, trừ khi có phép màu khiến anh Nhựt tái sinh và kể lại.

Gần đây nhất, một người dân vào trụ sơ công an xã đã bị đánh chết chỉ vì mâu thuẫn nho nhỏ với hàng xóm. Bốn công an xã đã bị bắt. Sắp tới hãy chờ xem bản án dành cho bốn người này. Để xem sự thật có đúng là sự thật?

Khi kết án Khương, nhà giam mất 4 năm để cầm giữ bạn. Khương cũng mất ngần ấy năm tự do. Nhưng chính thể sẽ mất rất nhiều năm để xóa đi vết nhơ đã tự gây ra như các vụ án trước đây. 

Bốn năm án tù cho Khương nghe thì dài nhưng cũng nhanh thôi để bạn trở lại với nghề cầm bút. Thời gian đó đủ để bạn chiêm nghiệm về một thời khốn khổ, tang thương của lũ cầm bút chúng ta. Hãy ngẩng cao đầu đi Khương. Hãy giữ nụ cười hiền và tĩnh tại như khi bạn đến tòa án. Và quan trọng khi trở về, bạn có còn nhuệ khí, dũng cảm để cầm lại cán bút mà lúc đó sẽ trở nên quá nặng nếu bạn không vượt qua được nỗi ám ảnh?

Và bản án này có phải là thông điệp của chính quyền đưa ra cho những người cầm bút không chịu cúi đầu – những người muốn tìm hiểu sự thật, đi đến cùng sự thật? Họ muốn những người cầm bút nên mua sự thật với cái giá rẻ mạt do họ chào mời?

Và, bạn bè của tôi…Các bạn coi đây là tấm gương nên tránh hay là lúc trầm tĩnh lại, chuẩn bị cho mình tư thế để chấp nhận cuộc chơi với thứ “quyền lực thứ tư” đầy mạo hiểm với rất ít sự bảo hiểm cho an toàn cá nhân và gia đình?

Thư giãn cuối tuần: BUỒN, THÈM XÔI CHIM CƯỜNG ĐÔ LA CHẤM GIA VỊ HỒ NGỌC HÀ

Nói mãi cũng chỉ "Đàn gảy tai trâu"

Lại thêm bị bịt miệng

Tễu buồn...

và thèm xôi chim Cường Đô La chấm gia vị Hồ Ngọc Hà


nhìn thấy bộ đồ này, lại thèm đi phượt như chúng bạn


Rồi thích mô phỏng, bắt chước hình trên bát sứ đời Ung Chính, nhà Thanh bên Tàu




Nhưng đọc thấy bảng thông báo của Phường Minh Khai,
Điều 3: Cấm nam nữ ôm hôn nhau, tụt quần trong sân khu vực tổ 125 c


thì lại sợ, chỉ dám đi đổ giác ở chỗ không cấm


Đổ giác xong, chẳng còn việc gì, nghe bình thơ Thiền Hoàng Quang Thuận, cũng phê lắm:



Ảnh: Siu tầm mỗi chỗ một cái

LẠI THÊM MỘT NGƯỜI DÂN CHẾT TRONG ĐỒN CÔNG AN

Công an phường bị tố đánh người tử vong

 

Gia đình anh Hiền cho rằng khi ra khỏi nhà để lên công an phường lấy lời khai, người đàn ông 43 tuổi vẫn khỏe mạnh, song khi được ra về có biểu hiện khó thở, trên cơ thể nhiều vết thương. Sáng nay, anh Hiền đã chết.

Chiều 7/9, chị Dương Thị Kim Sen ở Ngô Quyền (Vĩnh Yên, Vĩnh Phúc) kể, tối một ngày trước, chồng chị là Nguyễn Văn Hiền (43 tuổi) và cháu ruột là Vũ Quang Huy (21 tuổi) xảy ra xô xát. Anh Hiền dùng điếu cày vụt vào tay cháu.

Mẹ của Huy đến công an trình báo sự việc. Không lâu sau, một công an đến nhà yêu cầu anh Hiền cùng Huy ra phường để giải quyết. “Lúc ra khỏi nhà, chồng tôi tự đi xe một mình, khỏe mạnh bình thường. Chị chồng đèo cháu Huy”, chị Sen kể.

Anh Hiền bất tỉnh tại Bệnh viện đa khoa Vĩnh Yên. Ảnh: N.Anh

Nghe phong thanh anh trai có thể bị tạm giữ 24 tiếng, Nguyễn Nhân Hiếu (em trai của anh Hiền) anh này mang chăn và quần áo tới trụ sở công an phường để đưa. Đến nơi, anh thấy anh trai mặt mũi tím tái, có dấu hiệu không bình thường. “Trong người anh ấy có mùi rượu nhưng không đến mức say quá vì tôi biết anh mình uống thế nào. Lúc đó hỏi cái gì anh ấy cũng gật đầu và gần như không biết gì nữa…”, Hiếu kể lại.

Ở TRUNG QUỐC, CHÍNH QUYỀN BUỘC PHẢI MINH BẠCH HƠN VÌ BLOG

Chính quyền buộc phải minh bạch hơn vì blog

Tiền Phong - Ở Trung Quốc, các trang blog, diễn đàn đã trở thành vũ khí cần thiết chống lạm dụng chức quyền và nâng cao tính minh bạch khi tai mắt của người dân được phát huy tối đa. 

Với hơn 300 triệu người sử dụng blog và diễn đàn, thông tin được chia sẻ nhanh từng phút khiến các quan chức giờ đây phải chịu sự giám sát lớn hơn bao giờ hết. 

Trường hợp của Yang Dacai, quan chức an toàn lao động ở tỉnh Thiểm Tây, và một sĩ quan tên là Fang Daguo là ví dụ điển hình gần đây nhất cho thấy sức mạnh của sự lan truyền thông tin trên internet. 

Yang Dacai bắt đầu được cộng đồng mạng chú ý khi họ thấy ông này cười trong bức ảnh chụp trước một vụ tai nạn giao thông thảm khốc ngày 26-8. 

Từ đó tới nay, những bức ảnh chụp ông ta đeo bộ sưu tập 11 chiếc đồng hồ đắt tiền, kính mắt và vòng tay được đặt sản xuất riêng xuất hiện nhan nhản. 

Chịu áp lực ngày càng lớn, vị quan chức 55 tuổi cũng phải lập tài khoản trên trang tiểu blog hôm 29-8 để xin lỗi và nói rằng mình mua 5 chiếc đồng trong 10 năm, gần giống những gì các blogger đã nói.

Tuy nhiên, hôm sau cư dân mạng tìm thấy những bức ảnh chụp ông này đeo chiếc đồng hồ xa xỉ thứ sáu. 

Liu Yanfeng, một sinh viên cao đẳng ở tỉnh Hồ Bắc, cho biết cô đã gửi thư tới Sở Tài chính Thiểm Tây hôm 1-9 đề nghị công khai tài sản của ông Yang. Cơ quan kỷ luật nói rằng họ đang tiến hành điều tra. 

Dù ông Yang giải thích hôm 3-9 rằng gia đình ông rất khá giả, nhưng cộng đồng mạng tiếp tục nghi ngờ.

Cách đây 3 ngày họ lại phát hiện ra chiếc kính mắt được đặt hàng riêng của ông Yang. Cặp kính mắt đó do hãng Lotos của Đức sản xuất bằng tay. Mỗi cặp kính có giá tới 100.000 tệ (15.800 USD).

Sau vụ việc này, ông Yang từ chối phỏng vấn. “Tôi đánh giá cao sự chú ý và phê bình của cộng đồng mạng. Tôi sẽ tìm cơ hội trao đổi nhiều hơn với các bạn trong tương lai”, ông Yang viết trên đoạn post gần đây nhất. 

Sức mạnh của tiếng nói tập thể

Li Jingsong, một luật sư nổi tiếng, nói rằng các trang tiểu blog cho phép người dân quan sát nhanh hơn, thông tin được cung cấp từ nhiều nơi khác nhau, vào nhiều thời gian khác nhau.

“Quá trình tương tác xảy ra với quy mô và tốc độ chưa từng thấy. Người dân có thể cảnh cáo chính quyền trên mạng. Điều đó có sức mạnh lớn hơn nhiều so với lời kêu gọi của một vài cá nhân”. 

Fang Daguo, 41 tuổi, đang bị điều tra sau sự việc hành hung tiếp viên hàng không bị lan truyền trên mạng. 

Một tiếp viên hàng không đăng tải nhiều bức ảnh chụp hai cánh tay cô bị bầm tím và chảy máu hôm 29-8 cùng với cáo buộc ông Fang hành hung mình vì cô không tìm được chỗ để hành lý cho ông ta. 

Cộng đồng mạng càng thêm sôi sục khi cô tiếp viên hàng không cập nhật thông tin hôm 31-8 nói rằng cô đã đạt được dàn xếp riêng với ông Fang. 

Đoạn entry đó đã được đăng lại 45.000 lần và nhận được 64.000 bình luận. Cộng đồng mạng cho rằng cô đã chịu áp lực từ phía chính quyền nên phải giữ im lặng.

Cơ quan kỷ luật Quảng Đông mở cuộc điều tra. “Tôi không nghĩ vụ việc của tôi được chú ý đến như vậy”, cô tiếp viên viết trên blog. 

Trang tiểu blog cung cấp “kênh cần thiết để người dân tham gia vào quá trình giám sát,” Liu Huawen, nhà nghiên cứu luật quốc tế ở Viện Khoa học Xã hội Trung Quốc, nhận xét. 

Một cán bộ Đảng ở tỉnh Quảng Đông cũng nói rằng internet đang làm tăng áp lực lên hoạt động của các cơ quan nhà nước.

“Giám sát quyền lực của chính quyền và chống tham nhũng trên internet là xu hướng phát triển của xã hội chúng ta. Những kênh thông tin trên internet cho thấy người dân trông đợi nhiều hơn từ cách chúng ta sử dụng quyền lực”, vị quan chức giấu tên nhận xét. 

Ủy ban Kỷ luật Trung Sơn là một trong 50.000 cơ quan chính phủ có tài khoản trên trang blog Sina. Từ khi tài khoản được lập vào tháng 12-2010, thông tin đã được đăng tải 1.300 lần và được 40.000 người theo dõi (follower).

Uỷ ban này sử dụng trang tiểu blog để thông báo, tuyên truyền, điều tra, giám sát và phục vụ. Nhưng công dân mạng phần lớn tập trung vào khía cạnh giám sát, điều tra và tố cáo. 

“Đó không phải sự giao tiếp giữa một người với một người, mọi người đều có thể theo dõi diễn tiến. Quá trình giao tiếp ở đây rất hiệu quả và liên quan tới nhiều người,” một vị quan chức nói.

Gia Tùng
Theo China Daily, People’s Daily
Nguồn: Tiền Phong.

NHÀ BÁO HOÀNG KHƯƠNG SẼ KHÁNG CÁO

Phiên tòa xét xử nhà báo Hoàng Khương:
Hoàng Khương sẽ kháng cáo

TUỔI TRẺ - Chiều 7-9, TAND TP.HCM đã tuyên bản án cho rằng nhà báo Hoàng Khương (tên thật là Nguyễn Văn Khương, phóng viên báo Tuổi Trẻ) đã phạm tội “đưa hối lộ” và phạt Hoàng Khương 4 năm tù giam.

Người thân, đồng nghiệp và bạn bè chia sẻ với Hoàng Khương khi anh lên xe rời khỏi tòa - Ảnh: Thuận Thắng

Luật sư Phan Trung Hoài, người bào chữa cho Hoàng Khương, cho biết khi nhận bản án trên, Hoàng Khương rất thất vọng và sẽ kháng cáo đề nghị cấp phúc thẩm xem xét lại toàn bộ bản chất vụ án cũng như những tình tiết chưa được làm rõ tại phiên tòa sơ thẩm. Luật sư Hoài nói ông sẽ tiếp tục bào chữa miễn phí cho Hoàng Khương tại phiên tòa phúc thẩm sắp tới.

BVN - TƯỜNG THUẬT LỄ MỪNG THỌ NHÀ VĂN NGUYÊN NGỌC

08/09/2012 

Nguyên Ngọc – Một nhà văn hóa, một tài năng, 

một nhân cách lớn


Phóng viên Bauxite Việt Nam

Những chữ ghi trên nhan đề là mượn lại mấy lời của anh Văn Thành, người mở đầu buổi gặp mặt thân mật tại Quán sách Trung Nguyên 52 Hai Bà Trưng Hà Nội, do tạp chí Tia sáng tổ chức vào sáng ngày 7-9-2012 mừng nhà văn Nguyên Ngọc năm nay vừa tròn 80 xuân.

Đúng 9 giờ sáng khách đến đã gần chật phòng họp, gồm hai gian sảnh, không rộng nhưng cũng không quá chật chội. Toàn những gương mặt quen, vừa thấy nhau đã mừng hớn hở, vậy mà chỉ sau một năm không gặp, nhìn kỹ vào từng khóe mắt và vầng trán, hai má... đã có cái gì đổi khác, vẻ phong sương in trên mái tóc và mặt nào như chừng cũng hằn thêm vài nếp nhăn... thế sự nhiễu nhương. Nhiều chính khách, nhà văn, nhà thơ, GS, PGS, TS, Luật sư, nhà báo, phóng viên nhiếp ảnh nổi tiếng có mặt: bà Nguyễn Thị Bình, bà Phạm Chi Lan, Hoàng Tụy, Phạm Duy Hiển, Nguyễn Trung, Nguyễn Quang A, ông Giám đốc Trung tâm văn hóa Việt Nhật, Nguyễn Huy Thiệp, Phạm Xuân Nguyên, Bảo Ninh, Nguyễn Văn Khải, Lại Nguyên Ân, Phạm Vĩnh Cư, Phạm Khiêm Ích, Đỗ Lai Thúy, Trần Ngọc Vương, Phan Hồng Giang, Ngô Thảo, Lâm Quang Thiệp, Hoàng Thúc Hào, Đào Tiến Thi, Bùi Như Hưong, Nguyễn Tường Thụy, Trần Vũ Hải, Nguyễn Xuân Diện, Nguyễn Đình Toán, Nguyễn Văn Cự và TTX BS, các blogger Người Buôn Gió, Phương Bích... cùng không ít anh chị em đã từng sát cánh bên Nguyên Ngọc trong cuộc biểu tình chống Trung Quốc xâm lược biển đảo tại Hồ Gươm cách đây vừa tròn một năm. Về phía trang Bauxite Việt Nam người ta thấy có Nguyễn Huệ Chi và Phạm Toàn. PGS Chu Hảo và nhà văn Trần Thị Trường là những người đến sau cùng, khi cuộc họp đã đến hồi sôi nổi. 

RFA: DƯ LUẬN SAU BẢN ÁN CỦA PV HOÀNG KHƯƠNG

Dư luận sau bản án của phóng viên Hoàng Khương?

2012-09-07
Nhà báo Hoàng Khương, phóng viên báo Tuổi Trẻ vừa bị tuyên phạt mức án 4 năm tù giam trong phiên tòa sơ thẩm vì hành vi đưa hối lộ.

Courtesy tienphong
Phóng viên báo Tuổi Trẻ Hoàng Khương tại phiên xử ở TPHCM hôm 07-09-2012.

Nhiều người cho đây là một bản án không thuyết phục vì cho rằng hành động đưa hối lộ chỉ nhằm phục vụ cho các bài viết được giao.

Bản án “không cần thiết”


Bốn năm tù giam là mức án dành cho ông Nguyễn Văn Khương hay nhà báo Hoàng Khương – cây bút có tiếng mảng nội chính của tờ Tuổi Trẻ. Nhà báo này bị bắt từ tháng 1 năm nay vì bị tố có hành vi đưa hối lộ khi cầm tiền của người khác đưa cho CSGT Huỳnh Minh Đức nhằm lấy tư liệu viết hai bài “Đồng tiền xóa sạch hồ sơ” và “CSGT giải cứu xe đua trái phép”.

Kết thúc phiên tòa 2 ngày tại tòa án nhân dân TP.HCM, báo Tuổi Trẻ dẫn lời gia đình ông Hoàng Khương nói rằng đây là một bản án “quá nặng”. Đây không chỉ là ý kiến của người nhà ông Hoàng Khương mà còn của những đồng nghiệp trong ngành báo. Nhà báo tự do Văn Lang gọi đây là một bản án “không cần thiết”:
Nếu qui về pháp lý thuần túy thì người ta có thể cho rằng đó là dấu hiệu tội phạm. Nhưng để khuyến khích những nhà báo thì có lẽ nên tha bổng.
LS Trần Quốc Thuận
“Thật ra bốn năm là hơi nặng vì ông Hoàng Khương làm việc cho báo Nhà nước và việc làm này của ông thì cũng nằm trong chức trách của ông chứ không có gì gọi là quá giới hạn hay là vấn đề cá nhân. Trước tòa ông cũng nói việc này phục vụ công việc, nếu có sai lầm thì chỉ sai trong nghiệp vụ.”

Thứ Sáu, 7 tháng 9, 2012

HẬU VỤ XỬ PV HOÀNG KHƯƠNG: MẤT MÁT VÀ ĐỔ VỠ

Cha của Hoàng Khương, sau khi tòa tuyên án 4 năm tù. Ảnh: FB

 

HẬU VỤ XỬ PV HOÀNG KHƯƠNG: MẤT MÁT VÀ ĐỔ VỠ  

 

Mai Thanh Hải

 

Sự đổ vỡ của những thứ to lớn - thành trì, hầu hết đều bắt nguồn từ những sự việc - hình ảnh nhỏ nhoi, giản đơn như thế này. Khái niệm "niềm tin và hy vọng", từ những năm chiến tranh, mà mình dễ gặp lại nhất khi xem lại những hình ảnh tư liệu trong video clip bài hát "Hà Nội - Niềm tin và hy vọng", vốn đã đổ vỡ, chỉ còn chút móng lung lay, hôm nay cũng sụp xuống, cùng sự thất vọng chảy tràn trên gò má nhăn nheo của người Cha đã sinh ra đồng nghiệp. 

 

"Ác độc và không có tính người!" - Ai đó nó vậy hơi quá, nhưng quả thật dửng dưng dìm con người ta vào con số 4, mặc cho người mẹ đang hấp hối trong Bệnh viện, Cha già yếu và vợ con bệnh tật - nhỏ nhoi... thì chỉ ngày hôm nay, người ta mới gặp được, trên đất nước này. 

 

Bảo vệ và xây dựng chính thể - chế độ không chỉ đơn thuần là việc xếp gạch xây nhà, trộn xi măng trát vữa, mà quan trọng hơn cả là niềm tin - sự đồng thuận, góp sức từ trong tinh thần, tâm tưởng cho sự tồn tại, đứng vững của mọi quyết sách - cách hành xử. 

 

Nếu niềm tin mất mát và sự hy vọng đổ vỡ, từ những người dân bình thường nhất, những người cầm bút hay được gán là "chiến sĩ bảo vệ mặt trận văn hóa - tư tưởng" nhất, thì việc đổ vỡ của những điều lớn lao là hiển nhiên, không thể chối cãi... 

 

Giữ gìn chế độ - chính thể, không thể bằng những cách phi lý và độc ác, như thế này!.

Nguồn: Mai Thanh Hải Blog.



Hành động của nhà báo Hoàng Khương có dấu hiệu vi phạm pháp luật nhưng không thể coi là tội phạm vì không những không nguy hiểm cho xã hội mà còn làm giảm nguy hiệm cho xã hội. Toà xử anh 4 năm tù không phải là nặng hay nhẹ mà là không theo Luật (Khoản 4, Điều 8 của Bộ luật hình sự: “Những hành vi tuy có dấu hiệu của tội phạm, nhưng tính chất nguy hiểm cho xã hội không đáng kể, thì không phải là tội phạm và được xử lý bằng các biện pháp khác”).
Cựu nhà báo Osin Huy Đức

* * *
Việc tuyên án nhà báo Hoàng Khương 4 năm tù giam = mức án của tay công an Ninh đánh chết người không đội mũ bảo hiểm chứng tỏ ngành công an coi việc làm của Hoàng Khương có thể gây nguy hiểm đối với tính mạng ngành của họ.
Blogger Anh Chí

* * *
Ông Đinh Thế Huynh, ông có liêm sỉ không thế? Cả cái đám công an đang hể hả vì kết quả phiên xử án chiều nay, và cả cái đám công an đang đọc Facebook của tôi nữa, các vị có liêm sỉ không?
Nhà báo Đoan Trang

* * *
Anh Hoàng Khương vô tội !

Cách đây vài năm, khi nghe tin hai nhà báo nổi tiếng đấu tranh chống tham nhũng, tiêu cực là Nguyễn Văn Hải (báo Tuổi Trẻ), Nguyễn Việt Chiến (báo Thanh Niên) đã bị cơ quan An ninh điều tra (Bộ Công an) khởi tố, bắt tạm giam và sau đó xét xử, kết án... tôi đã thật sự sốc và hôm nay, đến lượt anh Hoàng Khương. Anh đã không được gặp người mẹ đang hấp hối của mình.

Ngày đó, tôi đã viết: “Một cơ thể đã và đang mục ruỗng với những ung nhọt bệnh hoạn cần phải biết tôn quý và bảo vệ những tế bào bạch cầu đang chống chọi và tiêu diệt lũ vi trùng, vi khuẩn khốn kiếp ! Đó là chưa kể những khối ung thư có nguy cơ di căn lại càng sớm đưa cơ thể bệnh hoạn về với Các Mác, Lê Nin. Đã không uống thuốc đắng, lại còn tiêu diệt bạch cầu thì vi khuẩn, vi trùng lại càng phát triển, lại càng thêm nhiều khối ung nhọt huỷ hoại cơ thể ngu dại đó !”

Từ hôm nay, tôi sẽ treo hình ảnh anh Hoàng Khương tại toà cùng với hình ảnh người cha già tội nghiệp đang khóc (của các PV Thuận Thắng, Huyền Vi...) cho đến hết ngày toà xử phúc thẩm để thể hiện sự ủng hộ của mình với anh và hàng nghìn đồng nghiệp của anh đang ngày đêm phải đối mặt với những nguy hiểm. Và đau xót thay khi nguy hiểm không chỉ đến từ những tên tội phạm, những thế lực xã hội đen mà nó đến trực tiếp từ những nhóm lợi ích cấu kết với quan chức tha hoá, biến chất, đẩy những con người đấu tranh vào vòng lao lý, thậm chí vào cái chết.
Lê Trung Kiên

* * *
4 năm - mức thời gian dành cho 2 bản án - một kẻ giết người & một người phạm tội danh "đưa hối lộ" - chung quy chỉ để chứng tỏ rằng lực lượng "thanh kiếm và lá chắn bảo vệ chế độ" là bất khả xâm phạm.
Blogger Mẹ Nấm

* * *
Cái tội duy nhất của nhà báo Hoàng Khương là dám đá đổ nồi cơm của mấy chú đứng đường. Có biết hụi chết mỗi tháng của mấy chú đứng đường nộp cho các đại ca là bao nhiêu không?
Blogger Viet Org

* * *
Nguyễn Văn Ninh thấy Hoàng Khương vào buồng giam nói. Khương à, án tao khác án mày, án tao còn được giảm, án mày còn lâu. Hoàng Khương nói. Mày bì phấn với vôi, nhân dân có kết án tao đâu.
Blogger Người Buôn Gió

* * *
Hoàng Khương - Lời nói sau cùng của anh chan chứa tâm tư với nghề, tình nghĩa với anh em, bè bạn, đồng nghiệp đáng để mỗi người làm báo chúng ta cùng suy ngẫm về con đường chông gai phía trước....

Không “nhập vai”, làm sao có bằng chứng?

“Tại kỳ họp Quốc hội mới đây, Thượng tướng Trần Đại Quang, Bộ trưởng Bộ Công an kêu gọi cử tri cả nước và báo chí tiếp tục cung cấp những thông tin về những hiện tượng CSGT vi phạm tiêu cực để lãnh đạo Bộ kịp thời xác minh và xử lý. Từ phản ánh của báo chí, ngành Công an đã kỷ luật và truy cứu trách nhiệm hình sự nhiều cán bộ, chiến sĩ CSGT có tiêu cực. Tuy nhiên, từ vụ nhà báo Hoàng Khương, chúng tôi dù rất muốn dấn thân chỉ mặt, vạch tên những CSGT tha hóa, nhưng cũng rất băn khoăn, lo lắng, mà không dám dấn thân, không “nhập vai” thì khó mà có được bằng chứng để cung cấp cho ngành công an” - một nhà báo (đề nghị giấu tên) chia sẻ.

*Và luật đây, mọi người đọc và suy ngẫm xem:

Người bị ép buộc đưa hối lộ mà chủ động khai báo trước khi bị phát giác, thì được coi là không có tội và được trả lại toàn bộ của đã dùng để đưa hối lộ.

Người đưa hối lộ tuy không bị ép buộc nhưng đã chủ động khai báo trước khi bị phát giác, thì có thể được miễn trách nhiệm hình sự và được trả lại một phần hoặc toàn bộ của đã dùng để đưa hối lộ”. -Trích khoản 6 Điều 289 BLHS.
Luận Sophie

Nguồn: tại đây

Bùi Công Tự: KÍNH THƯA ANH!

Kính thưa Anh
Bùi Công Tự
Kính thưa anh! Em hay gặp anh trên truyền hình, những lúc ấy em thường lặng lẽ ngắm dung nhan anh và chăm chú nghe nuốt từng lời anh nói. Nhất là từ ngày anh triển khai nghị quyết IV, tuy anh có vẻ đăm chiêu nhưng giọng nói có sắc thái kiên quyết, dứt khoát, em mừng lắm. Nhân dân ta ai chẳng căm ghét bọn tham nhũng, anh chủ trương tiêu diệt chúng nó là được lòng dân lắm.
Hôm nay em có câu chuyện nhỏ nhặt này muốn thưa với anh.
Số là hôm 5/9/2012 anh về thăm cán bộ và nhân dân xã Môn Sơn (huyện Con Cuông, Nghệ An) một xã miền núi biên giới. Xã này có nhiều thành tích, bình quân thu nhập 10 triệu đồng/người/năm; mỗi hecta canh tác đạt 80 triệu đồng/năm. Tuy thế xã Môn Sơn vẫn còn hơn 60% hộ nghèo. Xem chương trình thời sự VTV1 lúc 19h hôm đó em thấy anh phát biểu đầy vẻ ngạc nhiên và phấn khởi như sau, em xin chép nguyên văn:
“Bất ngờ ở chỗ tôi đi nhiều nơi nói là nơi nghèo nơi khổ vùng cao vùng núi nhưng mà về đây thấy thì nó hoàn toàn nó không phải thế, đường đi thì rất là tốt, trên đường đi thì đồng lúa đẹp, các vườn cam bà con đâng chuyển đổi mô hình trồng cây tập trung, hỏi đồng chí bí thư huyện thì bảo tiêu thụ rất tốt, đến đây là mua sản phẩm, bây giờ bà con dùng cái máy để hái quả, không phải bằng tay. Đi hai bên đường kể cả khu cũ khu mới nhà cửa rất đẹp, khang trang, nhà sàn đẹp, rất nhiều trường học mọc lên, nhìn vào tôi nói còn hơn cả một số nơi ở đồng bằng. Tôi nghĩ bảo như thế này mà còn là nghèo thì mình mừng quá, chứng tỏ ta còn nhiều tiềm năng để phát triển.” (Theo VTV1)
Anh ạ, em thấy anh thỏa mãn quá. Tự nhiên em thốt lên câu: “Ới anh Trọng ơi”.
Em thấy hôm ấy anh phấn khởi quá. Nhưng em thấy lạ, có gì đâu mà phấn khởi hả anh? Bình quân thu nhập 10 triệu đồng/người/năm quy ra chưa được 500 USD, tức là mới bằng 40% bình quân thu nhập cả nước. Thế thì có gì đáng mừng? Con số 80 triệu đồng/hecta/năm liệu có đủ tin cậy không? Ở nơi bờ xôi ruộng mật chưa chắc đã đạt được như thế, huống hồ là miền núi? Rồi con số hiện còn hơn 60% hộ nghèo nữa là đáng buôn chứ? Sao anh lại nói: “Bảo như thế này mà còn là nghèo thì mình mừng quá”. Còn những ngôi nhà mà anh nói khang trang kia, anh đã vào xem trong đó có những tài sản gì chưa? Hay chỉ là mấy cái vại sành, cái chảo gang? Chắc cũng có tivi, xe máy nhưng đáng mấy đồng? Ấy là chưa nói đến đời sống tinh thần ra sao?

NHÀ BÁO HOÀNG KHƯƠNG BỊ TUYÊN ÁN 4 NĂM TÙ


Tòa tuyên nhà báo Hoàng Khương mức án 4 năm tù

TTO TRỰC TUYẾN - Chủ tọa phiên tòa tuyên bị cáo Nguyễn Văn Khương (nhà báo Hoàng Khương) mức án 4 năm tù về tội đưa hối lộ. Huỳnh Minh Đức 5 năm tù. Nguyễn Đức Đông Anh 4 năm tù. 

>> Liên tục cập nhật, mời bạn đọc bấm F5 để tiếp tục theo dõi

16g: Dù phiên tòa đã kết thúc nhưng gần như tất cả những người tham dự vẫn còn nán lại sân tòa. 

Chị Hoàng Anh, vợ nhà báo Hoàng Khương: "4 năm tù là án quá nặng với chồng và em trai của tôi, khi các lời khai đều khớp với nhau. Tôi vẫn giữ nguyên hy vọng đã từng chia sẻ với độc giả báo Tuổi Trẻ ở bản án phúc thẩm sắp đến". 

Ông Nguyễn Văn Khai - cha của nhà báo Hoàng Khương - không nói được nhiều, ông lê bước chân già nua khỏi bậc thềm tòa án nhân TP.HCM và nói: "Bây giờ tôi chỉ còn biết chờ vào phiên phúc thẩm, hy vọng con tôi sẽ được giảm án".

HÀNG NGHÌN HỌC SINH QUẢNG NAM HOẢNG LOẠN VÌ ĐỘNG ĐẤT

Hàng nghìn học sinh Quảng Nam hoảng loạn vì động đất

 

Sáng nay, trận động đất mạnh phát ra tiếng nổ như bom lại xảy ra ở khu vực thủy điện Sông Tranh 2 (huyện Bắc Trà My, Quảng Nam) khiến hàng nghìn người dân, học sinh địa phương la hét thất thanh.

> 'Động đất không ảnh hưởng an toàn thủy điện Sông Tranh'

Trao đổi với VnExpress.net, ông Đặng Phong, Chủ tịch UBND huyện Bắc Trà My cho biết, gần 9h30, lòng đất bỗng rung chuyển mạnh, phát ra tiếng nổ đùng đùng kéo dài khoảng 5 giây khiến ai nấy đều hoảng sợ. "Ngồi ở trụ sở làm việc, tôi nghe rõ tiếng la hét thất thanh của hàng nghìn học sinh tiểu học, THCS ở thị trấn Bắc Trà My. Nỗi sợ hãi động đất của người dân trên địa bàn huyện giờ đây đã lên đỉnh điểm", ông Phong nói.

Cùng thời điểm, nhiều người dân ở thị trấn Trà My cũng nghe tiếng khóc thét của nhiều học sinh THCS Nguyễn Du. Nhiều em bỏ chạy tán loạn ra trước sân trường.

Ảnh: Viện Vật lý Địa cầu.
Trận động đất 4,2 độ richter xảy ra sáng 7/9 tại huyện Bắc Trà My. Ảnh: Viện Vật lý Địa cầu.

TS Lê Văn Dũng (Viện Vật lý Địa cầu) xác nhận, thời điểm trên, tại khu vực thủy điện Sông Tranh 2 xảy ra một trận động đất với cường độ 4,2 độ richter, độ chấn tiêu 10 km. Trong vòng 5 ngày, khu vực này đã xảy ra 13 trận động đất lớn, nhỏ. 

BÀI PHÁT BIỂU CỦA BÀ MICHELLE OBAMA TẠI ĐẠI HỘI ĐẢNG DÂN CHỦ, MỸ


Bài phát biểu của bà Michelle Obama tại Đại hội Toàn quốc của Đảng Dân chủ, Hoa Kỳ

NPR 04-09-2012

Cảm ơn bà Elaine rất nhiều. (Nói với gia đình của các quân nhân: ND) Chúng tôi rất biết ơn sự phục vụ và hy sinh của gia đình quý vị và chúng tôi luôn luôn muốn quý vị trở lại [phục vụ].

Trong vài năm qua, với tư cách là đệ nhất phu nhân, tôi có được đặc ân rất lớn là đi khắp đất nước này. Và tất cả những nơi tôi đã đi qua, những người mà tôi đã gặp, và những câu chuyện mà tôi đã nghe, tôi đã thấy được những điều tốt đẹp nhất về tinh thần nước Mỹ.

Tôi đã thấy nó (tức tinh thần nước Mỹ: ND) trong lòng tốt đáng kinh ngạc và sự ấm áp mà mọi người đã cho tôi và gia đình tôi, đặc biệt là hai cô con gái của chúng tôi thấy.

Tôi đã nhìn thấy nó bên trong các giáo viên ở một học khu gần như phá sản, những người đã thề sẽ tiếp tục giảng dạy mà không nhận lương.

Tôi đã nhìn thấy nó trong những người, những người trở thành anh hùng vào thời điểm thông báo, bước vào con đường nguy hiểm để cứu những người khác, bay khắp đất nước để dập tắt một đám cháy, lái xe hàng giờ đồng hồ để cứu một thị trấn bị ngập lụt.

Và tôi đã nhìn thấy nó bên trong những thanh niên và phụ nữ trong bộ đồng phục và các gia đình quân nhân đáng tự hào của chúng ta … [Tôi đã nhìn thấy nó] trong những chiến binh đã bị thương, những người nói với tôi rằng, chẳng những họ sẽ đi được trở lại, mà họ còn chạy, và họ sẽ chạy marathon … [Tôi đã nhìn thấy nó bên] trong người thanh niên mù do một quả bom ở Afghanistan, người này đã nói, đại ý là: “Tôi sẵn sàng từ bỏ đôi mắt của tôi dù 100 lần, để có dịp thực hiện những gì mà tôi đã làm và những gì tôi vẫn có thể làm“.

Mỗi ngày, những người tôi gặp đã truyền cảm hứng cho tôi … mỗi ngày, họ làm cho tôi tự hào … mỗi ngày họ nhắc nhở tôi rằng, chúng ta đã may mắn như thế nào khi được sống ở một đất nước vĩ đại nhất trên trái đất này.

Được phục vụ mọi người với tư cách là đệ nhất phu nhân là niềm vinh dự và là một đặc ân … nhưng hãy trở lại thời gian cách đây bốn năm, khi lần đầu tiên chúng ta đến với nhau, lúc đó tôi vẫn còn có một số lo ngại về cuộc hành trình này khi chúng tôi bắt đầu.




Trong khi tôi tin tưởng sâu sắc về viễn kiến của chồng tôi đối với đất nước này … và tôi chắc chắn rằng ông ấy sẽ làm một tổng thống tuyệt vời… nhưng cũng như bất kỳ người mẹ nào, tôi đã lo lắng, nó sẽ ảnh hưởng thế nào đối với con gái của chúng tôi nếu ông ấy có được cơ hội [làm tổng thống].

Làm sao chúng tôi có thể giữ cho chúng khiêm tốn khi bị cả nước chú ý? Chúng sẽ cảm thấy như thế nào khi bị loại ra khỏi trường học, khỏi bạn bè của chúng, và ngôi nhà duy nhất mà chúng đã từng sống?