Thứ Tư, 6 tháng 7, 2011

THÔNG TIN THÊM VỀ VIỆC CHUNG SỨC ĐỒNG LÒNG VỚI HỌC GIẢ ĐINH KIM PHÚC

Thưa chư vị,

Sáng qua, Tiến sĩ Phạm Gia Minh (em trai của GS.TS Phạm Gia Khải) cho biết anh đã liên lạc được với các bác sĩ giỏi về ung thư tại Hà Nội và đề đạt nguyện vọng được giúp đỡ để chữa bệnh cho chị Phương, vợ anh Đinh Kim Phúc. Các bác sĩ rất cảm động trước việc làm của anh Đinh Kim Phúc đối với Tổ quốc, và nhận lời giúp chữa bệnh cho vợ anh Đinh Kim Phúc. 

Tôi cũng đã được nói chuyện qua điện thoại với các bác sĩ từ tâm này. 

Trước hết, xin cảm ơn Tiến sĩ Phạm Gia Minh và sẽ tiếp tục thông tin đến chư vị! (Nếu có gì cần sự giúp sức của chư vị, chúng tôi sẽ thông báo sau)

Kính thư
Lâm Khang Nguyễn Xuân Diện
_________________________________

MỜI ĐỌC THÊM:

Thưa chư vị,

Thật quá vui mừng và xúc động khi lời đề nghị của tôi về việc chúng ta cùng góp tiền mua tặng nhà nghiên cứu Đinh Kim Phúc một chiếc máy tính xách tay, và 1 máy scan ảnh và tài liệu để ông tiến hành công việc được thuận lợi hơn đã được sự hưởng ứng của đông đảo quý vị.

Đến lúc này, chúng tôi đã nhận được đủ số tiền để mua sắm những phương tiện trên. Vì vậy, chúng tôi (Nguyễn Xuân Diện và Hoàng Việt) trước là cảm tạ chư vị xa gần, sau là để thưa với chư vị cho phép chúng tôi ngừng tiếp nhận tiền. Dưới đây là phương danh của quý vị:

DANH SÁCH CÁC VỊ GỬI TIỀN MUA PHƯƠNG TIỆN LÀM VIỆC
TẶNG NHÀ NGHIÊN CỨU ĐINH KIM PHÚC

STT
NGƯỜI GỬI VÀ THỜI ĐIỂM NHẬN TIỀN

ĐỊA CHỈ
SỔ TIỀN (Đ)
LỜI NHẮN


  1.  
Nguyễn Xuân Diện và Trang Thanh Hiền
Hà Nội
1.000.000


  1.  
Ẩn danh
14h18’(29.6.2011)

2.000.000
nhờ anh chuyển 01 tr đồng góp mua bộ máy tặng bác Đ.K.P và 01 tr gửi bác gái Đ.K.P

  1.  
Do Hoang Diep
14h30 (29.6.2011)

500.000
Ủng hộ việc làm của bác Phúc

  1.  
Trương Quynh Van
14h45 (29.6.2011)

10.000.000


  1.  
Ẩn danh
14h54 (29.6.2011)

100.000


  1.  
Ẩn danh
15h23 (29.6.2011)

500.000
Một chút đóng góp với bác Phúc

  1.  
Nguyễn Anh Phương
15h26 (29.6.2011)

500.000


  1.  
Nguyen Ngoc Hien
16h12 (29.6.2011)

200.000
Ủng hộ việc làm của NNC Đ.K.P

  1.  
Huu Nguyen
09h17 (30.6.2011)

500.000


  1.  
Tran Thi Tuyet Dung
09h53 (30.6.2011)

500.000


  1.  
Ẩn danh
10h30 (30.6.2011)

500.000


  1.  
Một người bạn ở vịnh Vân Phong (Nha Trang)
14h (30.6.2011)

2.000.000


  1.  
Huynh Ba Dung
14h11 (30.6.2011)

1.000.000


  1.  
Hoang Nguyen T...
14h40 (30.6.2011)

500.000
Chuyển đến anh Đ.K.P

  1.  
To Quang Ha
14h40 (30.6.2011)

2.000.000
Góp tiền mua dụng cụ cho nhà nghiên cứu Đ.K.P

  1.  
Phan Duy Linh
09h01 (1.7.2011)

2.000.000


  1.  
Đào Tiến Thi
11h02 (1.7.2011)

500.000


11h45 ngày 30 tháng 6 năm 2011, Bạn đọc Nguyễn Đắc Chiến đã mang đến tận nhà Thạc sĩ Hoàng Việt để nhờ chuyển tặng Nhà nghiên cứu Đinh Kim Phúc 01 máy scan mới để ông Đinh Kim Phúc có thêm phương tiện làm việc. Chiếc máy scan là phần thưởng của con trai anh. Vì gia đình anh đã có máy scan nên hai cha con anh quyết định tặng Bác Phúc.

Chúng tôi gồm Nguyễn Xuân Diện, Hoàng Việt, Đinh Kim Phúc có mong muốn tặng mỗi vị có tên trong danh sách trên 01 cuốn sách "Chủ quyền quốc gia Việt Nam trên hai quần đào Hoàng Sa - Trường Sa"(do Đinh Kim Phúc chủ biên), với chữ ký của cả ba chúng tôi, để kỷ niệm và gọi là đáp đền trong muôn một tấm lòng của quý vị. Xin quý vị cho biết địa chỉ gửi thư để gửi tặng đến tận nhà, thông qua việc comments ngay dưới bài này - comments có địa chỉ sẽ không hiển thị). Vì hai anh ở Sài Gòn còn tôi thì ở Hà Nội, nên việc có đủ cả 3 chữ ký cần có thời gian, vì vậy sách chưa thể đến tay ngay chư vị, mong được thông cảm.

Xin cầu chúc Tổ tiên ngàn đời phù hộ cho anh em chúng ta khỏe về cơ bắp, vững về tinh thần, giàu về của cải, mạnh về trí tuệ để cùng nhau gìn giữ cơ đồ của Tổ tiên để lại!

Nguyễn Xuân Diện và Hoàng Việt kính trình!
Sau 14h22  ngày 1.07.2011, tức là sau khi thông báo ngưng tiếp nhận, chúng tôi vẫn tiếp tục thấy chư vị gửi tiền đến.

STT
NGƯỜI GỬI VÀ THỜI ĐIỂM NHẬN TIỀN

ĐỊA CHỈ
SỔ TIỀN
LỜI NHẮN


Tran Duc Truong
14h14 (1.7.2011)

200.000
Ủng hộ NNC Đ.K.P

Cao Thị Vũ Hương
16h00 (1.7.2011)

2.000.000


Ẩn danh
16h05 (1.7.2011)

1.000.000
Ủng hộ anh Đ.K.P

Nguyen Van Bay
16h06 (1.7.2011)

1.000.000


Ẩn danh
16h31 (1.7.2011)

500.000


Nguyễn Hữu Quý
08h15 (02.7.2011)

1.000.000


Do Thi Hong Ha
11h10 (04.7.2011)

1.000.00
Ủng hộ vợ anh Đ.K.P chữa bệnh

An Nhân
11h18 (04.7.2011)

1.000.000


Nguyen Van Dung
11h30 (04.7.2011)

200.000
Ủng hộ NNC Đ.K.P qua TK thầy Hoàng Việt

Tổng số tiền đã nhận được: 32.200.000 đ 
(Ba mươi hai triệu, hai trăm ngàn đồng)
Trong đó có 2.500.000 đ (Hai triệu năm trăm ngàn đồng) gửi riêng cho chị Đinh Kim Phúc.

Cùng 01 máy scan mới, do anh Nguyễn Đắc Chiến mang đến tặng Anh Đinh Kim Phúc.

Nguyễn Xuân Diện và Hoàng Việt kính trình.

Bổ sung  tối 6.7.2011:
- 15h42 ngày 06.7.2011: Ho Quang Huy gửi 200.000 đ
- 20h36 ngày 06.7.2011: Ông Nguyễn Lân Bình (cháu nội Cụ Nguyễn Văn Vĩnh) gửi biếu chị vợ anh Phúc 1.000.000 đ (trong ngày mai sẽ chuyển bằng tiền mặt đến Nguyễn Xuân Diện nhờ chuyển giúp)
- Anh Nguyễn Quang Thạch gửi 300.000 đ biếu chị Phương (chuyển đến NXD vào cuối tuần).

NHỮNG CUỐN SÁCH MỚI NHẤT TRÊN GIÁ

Lâm Khang thư viện vừa tiếp nhận 179 ấn phẩm quý báu
anh Phạm Chuyên tặng của Nguyễn Xuân Diện - Trang Thanh Hiền

 
Từ hôm trước, anh Phạm Chuyên đã hò hẹn, mời tôi đến nhà chơi. Sáng qua, lần đầu tôi đến nhà mới mà anh vừa dọn về. Anh đã để sẵn ở sân 07 thùng sắt tây loại lớn để chờ tôi.


Anh nói, cuộc đời làm việc của anh tích cóp được 07 cái thùng sách này. Anh đã lựa lọc xong những gì là giữ lại, còn lại, anh tặng Diện. Anh bảo: "Giao cho chú là anh yên tâm rồi"



 
Sáng qua, anh có mời thêm anh Phạm Gia Minh sang chơi, bia bọt với hai anh em trong sân nhà.
Chỉ mời Phạm Gia Minh, chỉ tụ tập "không quá 05 người"hi hii

Chị Chinh, vợ anh bảo: "Trông bên ngoài em trẻ hơn trên Blog", rồi chị gọi cháu ngoại chị ra chụp hình kỷ niệm với "hai tiến sĩ" (Phạm Gia Minh và Nguyễn Xuân Diện)

Anh chị Phạm Chuyên chụp hình kỷ niệm với chúng tôi















Bức tranh VĂN CAO vẽ chân dung chị Chinh, vợ anh Phạm Chuyên

Mèo. Tác phẩm của Đinh Quân tặng anh Phạm Chuyên

Phạm Chuyên bảo Đinh Quân vẽ cho anh cái chân dung, anh có liên quan đến 4 dòng sông.
Thế là Đinh Quân vẽ bức chân dung "Bốn dòng sông" tặng Phạm Chuyên

Tác phẩm của Phạm Chuyên, bức tranh "Ba Vì - Tản Viên sơn"
Chất liệu sơn dầu


Một vài cuốn sách trong số 179 cuốn sách
anh Phạm Chuyên tặng Nguyễn Xuân Diện


Chị Chinh bảo anh Chuyên: "Anh ký tặng vào một vài quyển cho Diện đi"


"Tướng về hưu" của Nguyễn Huy Thiệp, bản in đầu tiên, năm 1988.
Riêng bản thảo các tác phẩm Nguyễn Huy Thiệp tặng anh, thì anh chỉ cho xem,
vì anh muốn giữ nó làm kỷ niệm.




Bút tích của Giáo sư Tôn Thất Bách

Cuốn sách quý mà Nguyễn Xuân Diện chưa có trong thư viện gia đình

Tập bản dập chữ của Vương Hy Chi "Lan Đình thiếp"
Vương Hy Chi là thư pháp gia nổi tiếng nhất mọi thời đại ở TQ
Tập bản dập này do GĐ Công an Bắc Kinh tặng anh Chuyên

Nét bút Vương Hy Chi

Tập bản dập bài thơ "Phong Kiều dạ bạc" của Trương Kế đời Đường, TQ



 Hình như đây là bút tích của nhà cách mạng Lương Khải Siêu

.  

Anh Phạm Chuyên nói: Blog em bài nào cũng hay. Nhưng bài hay nhất, đỉnh nhất, đáng khâm phục nhất là "Thư gửi chú Nguyễn Xuân Diện và 90 nhân sĩ vì đất nước" của một thanh niên Sài Gòn. Anh đọc anh khóc hu hu em ạ! Hồi bố mẹ anh mất, anh cũng không khóc đến như vậy! Anh thấy đây là một thanh niên tuyệt vời.

Nguyễn Xuân Diện: Một trong 5 lần biểu tình ở Hà Nội vừa rồi, có lần anh Phạm Chuyên đã đi sau đoàn biểu tình từ vườn hoa Lenin ra tận Bờ Hồ. Đôi lúc anh nhắc nhở anh em an ninh nên tế nhị với đồng bào. Khi nghe một người đọc loa có câu rằng "nếu gây mất trật tự an ninh sẽ xử lý"v.v...Anh đến bên người chiến sĩ đó, cầm lấy tờ giấy rồi gạch đi mấy chữ đó vì anh nói: Không cần thiết phải đọc những câu đó.

Anh bảo: Nếu Trung Quốc lại cắt cáp, lại bắt tàu và ngư dân, lại gây hấn, anh sẽ mang kèn Saxophone ra thềm Nhà hát Lớn Hà Nội để thổi những bản nhạc ái quốc cùng mọi người. (Anh được tặng 1 chiếc kèn Saxophone, hiện đang để trong phòng làm việc ở nhà).

"Giao cho chú là anh yên tâm rồi!". Em xin cảm ơn anh Phạm Chuyên đã tặng em gần 200 cuốn sách của anh. Và như lời anh nói, như điều anh mong ước rằng: "Anh muốn những cuốn sách này có một đời sống mới của nó, anh tặng em", em sẽ giữ gìn và để nó có một đời sống mới, với hai đứa bọn em!

Em cũng xin cảm ơn Anh Phạm Gia Minh đã lấy xe riêng chở 179 cuốn sách anh Phạm Chuyên tặng em về chỗ em. (Và cảm ơn Anh Phạm Chuyên đã chở hai anh em Gia Minh - Xuân Diện đi nhậu bữa trưa ở nhà hàng Hương Việt, trên đường Lạc Long Quân. Hì hì...cuối cùng cả anh Chuyên và em không phải mở ví, vì có mấy học trò của anh cứ tranh nhau trả tiền cho anh rồi!).

Lâm Khang Nguyễn Xuân Diện

TÌNH THẾ LƯỠNG NAN CỦA VN VÀ PHILIPPINES VÀ NHỮNG CƠ HỘI MỚI

Tình thế lưỡng nan của VN, Philippines và những cơ hội mới

TS Lê Hồng Nhật

.

Vấn đề là việc phối hợp giữa Việt Nam / Philippines đứng trước tình thế lưỡng nan (prisoner s'dilemma) là, nếu "anh" không sẵn sàng bảo vệ "tôi" khi tôi bị chèn ép, thì chính vì điều đó, tôi cũng sẽ không sẵn sàng bảo vệ anh, khi anh bị chèn ép.


Tính đa phương trong cuộc chơi chèn ép song phương về chủ quyền

Hợp tác đa phương giữa các quốc gia nhỏ, chống lại sự chèn ép bởi quốc gia lớn trong vùng, là điều tự nhiên, nhưng khó thực hiện. Lấy ví dụ, Trung Quốc gây hấn với tàu thuyền của Philippines gần Bãi Cỏ rong (Reed Bank). Nhưng điều đó chưa đụng chạm trực tiếp đến lợi ích của Việt Nam, vốn muốn giữ tình láng giềng hữu hảo với Trung Quốc. Ngược lại, việc Trung Quốc cắt cáp thăm dò dầu khí của tàu Bình Minh 02, cũng không ảnh hưởng trực tiếp đến quyền lợi của Philippines, trong khi nước này vẫn có lợi ích thương mại và bang giao với Trung Quốc về nhiều mặt.

Vì lẽ đó, tại hội nghị an ninh khu vực Shangri-La tại Singapore, người ta chứng kiến sự phản đối đồng thời của cả Việt Nam và Philippines trước hành động gây hấn của Trung Quốc. Nhưng đây không phải là hành động phối hợp trong một "Mặt trận thống nhất", như điều mà Thượng nghị sĩ Mỹ McCain đã nêu tại Washington sau đó, vào ngày 20/06/2011. Vì vậy, cho đến nay, bản chất của cuộc chơi chèn ép song phương do Trung Quốc tiến hành vẫn không thay đổi. Cùng với nó là sự mất mát đơn phương về chủ quyền của Việt Nam / Philippines vẫn chưa có chuyển biến tích cực. Ví dụ, ngay sau khi hội nghị cấp cao về an ninh khu vực Shangri-La vừa kết thúc, Trung Quốc ngay lập tức cho 3 tầu bán vũ trang cố tình tấn công, cắt cáp tàu Viking 02 của Việt Nam.
.

Vấn đề là việc phối hợp giữa Việt Nam / Philippines đứng trước tình thế lưỡng nan (prisoner s'dilemma) là, nếu "anh" không sẵn sàng bảo vệ "tôi" khi tôi bị chèn ép, thì chính vì điều đó, tôi cũng sẽ không sẵn sàng bảo vệ anh, khi anh bị chèn ép. Sự hình thành một Mặt trận thống nhất trong khu vực, do đó, đòi hỏi có sự nhất trí và hợp tác đủ rộng và đủ chặt về nhiều mặt giữa các thành viên có liên quan (economies of scale and scope in coordination mechanism).

Những chuyển biến tích cực

Chính ở điểm này, sự tham dự của Mỹ, Nhật, và cả Nga, Ấn Độ, như là một đối trọng với Trung Quốc để gìn giữ an ninh khu vực, chứ không phải đối đầu về quân sự, là vô cùng quan trọng. Cụ thể là sau khi Thượng nghị sỹ Jim Webb lên tiếng kêu gọi Quốc hội Hoa Kỳ phải có động thái tương thích trước các hoạt động của Trung Quốc tại Biển Đông, thì tính phối hợp của các nước trong khu vực và quốc tế đã có một sự chuyển biến tích cực. Diễn biến của hội thảo về Biển Đông tại Washington hôm 20 -21/06/2011 thể hiện điều đó.

Từ hội thảo này, một cơ chế an ninh và hợp tác đa phương, nhằm dàn xếp hòa bình các tranh chấp tại Biển Đông, đã bắt đầu được hình thành. Cơ chế an ninh đó là nhằm thúc đẩy: (i) Các bên phải có hành động kiềm chế, không sử dụng vũ lực trên không và trên biển để giải quyết tranh chấp. (ii) Hình thành một mặt trận thống nhất hành động nhằm gìn giữ sự ổn định trong khu vực. (iii) Mỹ cần có hành động phối hợp một cách đúng lúc, phù hợp với hoàn cảnh cụ thể, nhằm ngăn chặn xung đột tiềm tàng. Sự phối hợp này có thể bao hàm việc tập trận chung nhằm duy trì an ninh hàng hải, cho đến việc giúp các nước trong vùng triển khai các hệ thống cảnh báo sớm, xây dựng hệ thống phòng thủ chống lại nguy cơ xảy ra xâm lược vũ trang. (iv) Tăng khả năng cam kết của Mỹ với việc bảo vệ an ninh khu vực và trật tự hàng hải quốc tế. Nói rõ hơn: "Mỹ chấp nhận hay không chấp nhận những tuyên bố nào, cũng như chúng ta (Mỹ) sẵn sàng ủng hộ những hành động nào" (McCain, 20/06/2011).

Cần nhắc lại là, việc bảo vệ an ninh khu vực và tự do an toàn hàng hải trên Biển Đông là một dạng hàng hóa công (public goods). Thiếu vai trò của siêu nhà nước, như Mỹ và Nhật, thì sẽ có quá ít sự đảm bảo về ổn định khu vực và an toàn hàng hải. Cụ thể là khi Philippines cho nhổ các cột đá do Trung Quốc dựng trên bãi đá thuộc vùng biển của mình, hay Malaysia cho máy bay ra đuổi tầu đánh cá Trung Quốc xâm phạm lãnh hải của Malaysia, thì các nước này thực tế đã cung cấp hàng hóa công. Theo nghĩa, hành động của họ ngăn cản Trung Quốc xâm hại lãnh thổ và chủ quyền biển đảo của nước mình, tự nó mang tính răn đe việc Trung Quốc đi xâm hại một nước khác trong khu vực.

Bên cạnh đó, sự trả lời được cho là cứng rắn nhất của Thủ tướng Việt Nam tại Nha Trang sau vụ việc Bình minh 02, cũng như sự đáp trả của báo Đại đoàn kết của Việt Nam trước lời đe dọa sử dụng vũ lực của Trung Quốc vào ngày 21/06/2011 trên tờ Hoàn Cầu, lại là một tín hiệu khích lệ Philippines thể hiện thái độ kiên quyết bảo vệ chủ quyền của mình*.

Tàu Viking 2 của Việt Nam bị cắt cáp chỉ vài ngày sau Đối thoại Shangri-La

Tuy nhiên, việc từng nước nhỏ cung cấp hàng hóa công, hay tự vệ đơn phương như vậy, không bao giờ là đủ để ngăn chặn sự chèn ép. Vấn đề là các nước khác trong vùng có thể ngồi yên, hưởng lợi từ việc các nước "tiền tuyến" phải đơn phương đứng ra bảo vệ chủ quyền, mà hệ quả là sẽ đem lại sự ổn định hơn tại Biển Đông, nếu họ thành công. Ngược lại, nếu họ bị suy yếu đi, thì các nước còn lại đã nằm sẵn trong một trật tự mới đang dần được thiết lập, mà không bị tổn thất gì (free ridding).

Tình thế lưỡng nan trong hợp tác khu vực (prisoners' dilema) và động cơ hưởng lợi trên nỗ lực của nước khác (free ridding), khiến cho vai trò phối hợp của Mỹ, Nhật, và các nước như Nga, Ấn Độ, càng trở nên không thể thiếu được, dù không dễ dàng. Tuy nhiên, sau Hội thảo Biển Đông tại Washington, chúng ta có thể kỳ vọng về một sự cam kết cao hơn của Mỹ và đồng minh trong việc bảo vệ chủ quyền của Philippines. Chúng ta cũng có thể kỳ vọng một sự hỗ trợ đúng lúc và hiệu quả của Mỹ, Nhật và các nước khác cho Việt Nam, trước tuyên bố hiếu chiến của Trung Quốc trên tờ Hoàn cầu. Cụ thể là Mỹ, Nhật và Nga có thể giúp nâng cao khả năng phòng thủ và cảnh báo sớm của Việt nam trên không, trên biển đảo, và trên đất liền.

Cần nhấn mạnh rằng, vai trò của Mỹ, Nhật và cộng đồng quốc tế không phải là làm tăng sự đối đầu về quân sự. Vai trò chính là phải đưa ra những phản ứng kịp thời, phù hợp với bối cảnh cụ thể, tới đúng đối tác cụ thể, nhằm ngăn chặn khủng hoảng khu vực và thúc đẩy nỗ lực hợp tác.

Trong bối cảnh có sự khác biệt về ý thức và khả năng bảo vệ chủ quyền giữa các nước trong khu vực; cộng với sự khó khăn về kinh tế sau khủng hoảng của cả Mỹ, Nhật và Tây Âu; bên cạnh một Trung Quốc đang lên; liệu một cơ chế an ninh quốc tế có tính đa phương có hình thành được không? Điều này đòi hỏi chúng ta phải nhìn sâu hơn vào những thay đổi có thể diễn ra của cuộc chơi chèn ép, khi có sự tham dự của bên thứ ba - Mỹ, Nhật và các nước khác như Nga, Ấn Độ.

Trung Quốc và hai cuộc chơi liên đới
.
Trong cuộc chơi chèn ép song phương đã mô tả ở trên, điểm mạnh của Việt nam / Philippines là công lý đứng về phía mình. Tính phiêu lưu trong chiến lược chèn ép của Trung Quốc là nó ngày một đẩy Mỹ và các đồng minh của Mỹ là Nhật Bản và Tây Âu, bao gồm cả Úc, vào thế phải đối đầu với Trung Quốc trong một cuộc cạnh tranh về tự do hàng hải. Cụ thể là xung đột trong tương lai về quyền tự do lưu thông và an ninh hàng hải ở Tây Thái Bình Dương, một khi Việt Nam / Philippines và các nước trong khu vực bị mất dần chủ quyền và rơi vào quỹ đạo của Trung Quốc. 

Như vậy, song song với cuộc chơi chèn ép các nước nhỏ, Trung Quốc tiến hành một cuộc chơi khác, giành thế và lực trong cuộc cạnh tranh hay đối đầu trong tương lai về trật tự khu vực với Mỹ, Nhật, Úc và cả các nước khác như Nga, Ấn Độ. 

Xét ở thời điểm hiện tại, hai cuộc chơi này không phải là không liên đới nhau (Multi-game linkage). Cụ thể là, trước sự chèn ép hay đe dọa quân sự của Trung Quốc, sự ủng hộ của cộng đồng quốc tế, mà Mỹ và Nhật đóng vai trò quan trọng, sẽ cho phép Việt Nam / Philippines "lấy ít địch nhiều, lấy yếu thắng mạnh". Một khi sức mạnh tự vệ của Việt Nam / Philippins tăng lên, thì sẽ làm tăng thế và lực của cộng đồng quốc tế, đứng đầu là Mỹ, trong cuộc chơi thứ hai nhằm bảo vệ trật tự khu vực. 

Điểm nhấn trong sự kết nối giữa hai cuộc chơi này chính là tính chính nghĩa. Hành động của Trung Quốc càng bạo ngược, càng phi đạo lý, thì vị thế của nó trong khu vực càng giảm. Theo nghĩa, sự liên kết giữa các nước nhỏ với Mỹ và đồng minh nhằm bảo vệ chủ quyền và ổn định khu vực càng tăng. Ngược lại, mọi chuyển biến tích cực từ phía Trung Quốc, tự nó sẽ làm giảm nhiệt trong khu vực. Ví dụ cụ thể là việc Trung Quốc vừa tái khẳng định giải quyết tranh chấp bằng thương lượng với Việt Nam vào ngày 26/06/2011. Nhưng nỗ lực ngoại giao đó sẽ chỉ làm Việt Nam xích lại gần Mỹ hơn, một khi Trung Quốc lại có hành động không tương thích với lời nói. 

Phân tích trên đây cho thấy, cuộc chơi chèn ép chủ quyền song phương mà Trung Quốc tiến hành với nước nhỏ hơn trong vùng đã thay đổi về bản chất. Bây giờ, nó bị kết nối với cuộc chơi khác, nhằm xác định trật tự hàng hải giữa Trung Quốc và Mỹ, mà chủ yếu là xác định rõ quyền tự do lưu thông và an toàn hàng hải qua Biển Đông. 

Trong cuộc chơi ghép nối - chèn ép chủ quyền và xác định trật tự hàng hải - việc Trung Quốc tôn trọng thỏa thuận ở cuộc chơi đầu sẽ tạo sự giảm nhiệt ở cuộc chơi sau. Cụ thể là nó làm giảm sự tranh giành quyền ảnh hưởng tại khu vực giữa Mỹ và Trung Quốc. Trong hoàn cảnh đó, sự ổn định ở khu vực được duy trì: Việt Nam / Philippines không mất gì; Mỹ không can dự gì và Trung Quốc cũng không chiếm đoạt được gì về chủ quyền hay quyền tự do lưu thông hàng hải của các nước khác. (Theo ngôn ngữ của cuộc chơi chèn ép, các bên đều nhận 0 điểm). 

Trong một lựa chọn khác, Trung Quốc có thể tiếp tục gây hấn, chèn ép Việt Nam / Philippines, bất kể hậu quả là phải đối mặt với Mỹ trong cuộc giằng co về ảnh hưởng khu vực và trật tự hàng hải. Vấn đề là, Trung Quốc có tham vọng lớn muốn siết chặt con đường biển chiến lược, mà hiện có tới 80 phần trăm dầu nhập khẩu của Trung Quốc và hơn 1/3 giá trị thương mại toàn cầu đi qua đó. 

Tuy nhiên, một chiến lược tiếp tục gây hấn để kiểm soát sẽ không còn là lựa chọn tốt cho Trung Quốc, ít ra là vào bây giờ. Sức mạnh răn đe của Mỹ hiện đang chiếm ưu thế khiến cho Trung Quốc khó có thể gây ra một cuộc xung đột song phương, mà ngay lập tức có thể biến thành xung đột khu vực. Tổn thất về kinh tế do con đường hàng hải chiến lược bị phong tỏa và mất mát về ngoại giao do bị cô lập trong vùng có thể là quá lớn. Trong hoàn cảnh đó, có thể xem như Trung Quốc bị lùi một bước trong chiến lược lập trật tự mới trong vùng (mất 1 điểm). 

Ngược lại, Mỹ sẽ được lợi khi dựa vào sức mạnh quân sự hiện có để duy trì trật tự hiện hữu và hưởng lợi từ quyền tự do và an toàn hàng hải ở Tây Thái Bình Dương. Nói khác đi, Mỹ thắng 1 điểm. 

Nói như vậy để thấy, Mỹ sẽ không ngồi yên, nếu Trung Quốc gây hấn tới mức đe dọa sự ổn định khu vực và an toàn hàng hải. Nếu vậy, thì Trung Quốc cũng sẽ không thể gây hấn, nếu tính đến tổn thất phải trả. Trong tương quan đó, Việt Nam / Philippines sẽ phối hợp phòng thủ với Mỹ nếu có xung đột xảy ra với Trung Quốc. Tổn thất sẽ ít hơn nhiều so với ngồi yên để chịu Trung Quốc gặm nhấm dần chủ quyền của mình. Nói vắn tắt, chủ ý gây xung đột quân sự với Việt Nam như lời đe dọa trên tờ Hoàn cầu Thời báo là chưa có khả năng xảy ra.
.
Còn nữa
Nguồn: Tuần Việt Nam (VNN).



CÓ NÊN BAO CẤP LÒNG YÊU NƯỚC?

Ảnh: Hoàng Xuân Phú
CÓ NÊN BAO CẤP LÒNG YÊU NƯỚC?
Phạm Gia Minh
(Bài gửi riêng Nguyễn Xuân Diện-Blog)

Nhắc đến cụm từ “cái thời của cơ chế quan liêu, bao cấp” hẳn những ai ở độ tuổi trên 40 vẫn còn nhớ cảnh xếp hàng cả ngày chỉ để mua  mấy lạng thịt hay cân gạo v.v… theo tem, phiếu. Cán bộ hay thường dân đều được quy định tiêu chuẩn được mua bao nhiêu lương thực, thực phẩm và các loại nhu yếu phẩm khác tùy theo cấp bậc với mức giá do nhà nước quy định. Hàng ngũ cán bộ nhà nước thì được phân ra làm mấy cấp, chẳng hạn A – cán bộ cao cấp, hàm bộ trưởng trở lên, B - cán bộ cỡ thứ trưởng, C - cỡ đứng đầu vụ, viện, còn thấp hơn thì là D, E. Dân thì được hưởng loại tem phiếu có chữ N. Cưới hỏi hay ma chay cũng được nhà nước quy định  bằng những tiêu chuẩn cụ thể.

Hàng hóa thì thiếu nhưng sản xuất, lưu thông lại bi “ngăn sông, cấm chợ “và động lực mang tính bản ngã của con người là mưu cầu cho bản thân lợi ích vật chất và tinh thần đã không được tính đến, thậm chí còn bị ngăn cấm hoặc ít ra là cũng bị cản trở bởi sự cào bằng ai cũng như ai.  Kết cục như thế nào và vì sao phải có công cuộc Đổi mới, chúng ta ai cũng đã rõ, rõ tới mức là ngày nay rất ít người muốn quay lại cái thời bao cấp mông muội, trái với quy luật tự nhiên ấy nữa.

Đã là quy luật thì phải qua một quá trình nhận thức, tìm hiểu, thậm chí là va đập phũ phàng con người ta mới “ngộ” ra. Suốt  thời bao cấp chúng ta đã không hiểu ít nhất là hai quy luật sau:

-     Con người bình thường (chưa nói tới con người có giác ngộ cao, được giáo dục và tu luyện đặc biệt) trước tiên luôn hành động mưu cầu lợi ích vật chất và tinh thần cho bản thân. Đặc điểm này là nền tảng cho lý thuyết “bàn tay vô hình” của kinh tế thị trường. Xét toàn diện hơn, nhu cầu của con người được thể hiện theo sơ đồ Maslow bao gồm 5 cấp bậc: 1. thỏa mãn nhu cầu cơ bản về cơm ăn áo mặc, nhà ở…; 2. nhu cầu được an toàn về thân thể và tinh thần; 3. nhu cầu về xã hội (tham gia vào các hoạt động cộng đồng, tổ chức tập thể , hội đoàn, học tập v.v…; 4. nhu cầu được tôn trọng trong xã hội; 5. nhu cầu được thể hiện năng lực, phẩm giá và sự sáng tạo cống hiến cho xã hội.

-    Trong đời sống xã hội và hoạt động kinh tế các mối tương tác nảy sinh trong quá trình vận động, phát triển nói chung là phức tạp (các nhà khoa học hệ thống tạm gọi đặc điểm này là tính “phi tuyến tính và bất định” thậm chí nhiều khi còn “đa vòng" – tức là không thể phân biệt đâu là nguyên nhân, đâu là kết quả vì hai khái niệm này luôn luôn hoán đổi vai trò) ... Do vậy ý tưởng mang tính bao cấp, đó là tập trung toàn bộ quá trình thu thập, xử lý thông tin và ra quyết định từ một trung tâm chỉ là một ảo tưởng, mặc dù đó là một ảo tưởng ngọt ngào và hấp dẫn trước khi bị va đập với thực tiễn khắc nghiệt đòi hỏi phải thực hiện phân cấp hoặc “mạng lưới hóa “các hoạt động. Thực chất đây là quá trình dân chủ hóa xã hội xét theo mọi khía cạnh.

Khi trả lại cho con người cái quyền được tự do quyết định lựa chọn mục đích phấn đấu của bản thân cũng như phương cách để đạt mục đích đó thì xã hội sẽ phát triển đúng quy luật, nhà nước không còn phải bao cấp như trước để có thể tập trung vào việc đề xuất ra những chính sách điều hành vĩ mô sáng suốt và giám sát thực thi chúng có hiệu quả.

Một cách logic, từ bỏ cơ chế bao cấp trong hoạt động kinh tế sản xuất vật chất (hạ tầng xã hội) ắt phải dẫn đến những thay đổi phù hợp trong các lĩnh vực thuộc phạm trù chính trị, tâm linh hay văn hóa- xã hội v.v…(thượng tầng kiến trúc). Ở đây những bước đi sao cho phù hợp là cả một nghệ thuật, nó đòi hỏi những nhà lãnh đạo đất nước phải có tâm sáng, trí đầy và bản lĩnh như trời biển. Nói tóm lại, sự xóa bỏ bao cấp trong các lĩnh vực ở thượng tầng kiến trúc là cái điều tất yếu phải thực hiện một cách thận trọng, khoa học nhưng kiên quyết, đúng thời điểm vì chúng ta không ai muốn xã hội rơi vào cảnh hỗn loạn.

Những ngày này, khi làn sóng phản đối nhà cầm quyền TQ có những hành động vi phạm thô bạo chủ quyền lãnh hải Việt nam và một số nước ASEAN, nhiều tầng lớp nhân dân từ các nhà trí thức có tên tuổi đến các bạn thanh niên, sinh viên, công nhân, nông dân …với nhiệt huyết yêu nước nồng nàn và ý thức bảo vệ tương lai dân tộc đã xuống đường tuần hành một cách ôn hòa để đồng bào cả nước cùng thế giới thấy được tinh thần đoàn kết, ý chí quật cường “ không có gì quý hơn Độc lập, Tự do” của chúng ta mỗi khi sơn hà nguy biến. Thiết nghĩ, đó là hành động đáng được trân trọng và động viên. Tuy nhiên ở đâu đó vẫn có ý kiến rằng “việc ngoại giao với nước ngoài đã có nhà nước lo, nhân dân khỏi phải can dự vào cho thêm rách việc …”.

Nếu những lời khuyên can trên từ miệng một người dân thì tôi đánh giá người ấy là vô cảm trước vận nước và kém cỏi. Còn nếu  là ý kiến của quan chức nhà nước thì có lẽ tư duy bao cấp trong đầu người đó hẳn còn rất nặng nề, chưa hề được gột sạch dù thực tiễn cuộc sống ngày hôm nay đã khác trước, rất khác trước.

Không thể có chỗ đứng cho cơ chế bao cấp đối với lĩnh vực thiêng liêng nhất trong trái tim và khối óc mỗi người Việt chúng ta, đó là lòng yêu nước. Bởi lẽ biển cả trí tuệ và lòng dũng cảm của nhân dân bao giờ cũng vô địch, nó có thể đưa cả con tàu vượt ngàn trùng nhưng cũng có thể lật thuyền ngay cả nơi nước cạn .

Thành phố Hồ Chí Minh 3/7/2011

*Bài viết do T.S Phạm Gia Minh gửi riêng NXD-Blog. 
Xin chân thành cảm ơn tác giả!

LUẬT SƯ TRẦN VŨ HẢI: CẦN CÓ NGAY LUẬT BIỂU TÌNH

Biểu tình phản đối Trung Quốc gây hấn tại Biển Đông và xâm phạm chủ quyền VN. Ảnh: Hoàng Xuân Phú
Cần có luật biểu tình để người dân bày tỏ quan điểm, đặc biệt về vấn đề Biển Đông 
Thụy My
 
Ngày 29/6/2011, luật sư Trần Vũ Hải đã gởi kiến nghị lên Ủy ban Thường vụ Quốc hội Việt Nam, nhân kỳ họp từ 29/6 đến 30/6, đề nghị giải thích điều 69 của Hiến pháp, quy định rằng công dân có quyền biểu tình. Ban Việt ngữ RFI đã liên lạc trao đổi với luật sư Trần Vũ Hải về vấn đề này.

Phỏng vấn ông Trần Vũ Hải 05/07/2011

05/07/2011
RFI : Kính chào luật sư Trần Vũ Hải . Vì sao ông gởi kiến nghị lên Ủy ban Thường vụ Quốc hội Việt Nam đề nghị giải thích điều 69 của Hiến pháp ?

Trần Vũ Hải : Về quyền của công dân Việt Nam, thì cá nhân tôi với tư cách vừa là nhà nghiên cứu vừa là luật sư đã nghiên cứu trong một thời gian dài, và thậm chí từ hồi tôi đi học tại Cộng hòa Dân chủ Đức cũ, nay là nước Đức. Chúng tôi rất ngạc nhiên khi thấy các quyền của công dân của Việt Nam, đã được ghi đầy đủ trong Hiến pháp, khá giống nhiều nước trên thế giới, nhưng lại không được thực hiện một cách trọn vẹn.

Có nhiều quyền tuy ghi đầy đủ nhưng lại thòng thêm một câu là « theo quy định của pháp luật ». Riêng đối với quyền biểu tình cũng như các quyền công dân khác, thì điều 69 Hiến pháp quy định là có quyền biểu tình nhưng theo quy định của pháp luật. Như vậy muốn biểu tình lại phải tìm xem có quy định pháp luật nào tương ứng hay không. Mà quy định pháp luật ở đây, như tôi đã nói là quyền công dân theo điều 50, 51 thì do Hiến pháp và luật quy định, tức là nếu ghi như vậy phải có một luật về biểu tình, giống như đã có luật về báo chí.

RFI : Thưa ông, điều 50 của Hiến pháp Việt Nam quy định những gì ?

Trần Vũ Hải : Điều 50 Hiến pháp quy định rằng Nhà nước Việt Nam tôn trọng và thực hiện quyền con người về chính trị, kinh tế, xã hội. Ở đây trở lại với điều 69, quy định quyền biểu tình là quyền công dân cơ bản, là quyền con người về chính trị. Quyền này lại được quy định theo pháp luật, có nghĩa là phải được quy định trong một luật biểu tình.

Nhưng luật biểu tình thì lại chưa được ban hành, mà Hiến pháp thì có từ năm 1992, thậm chí từ năm 1946 đến giờ, khi Việt Nam độc lập, vẫn chưa ban hành luật biểu tình. Mà ở các nước khác theo chúng tôi được biết, đều có luật biểu tình. Từ đó chúng tôi đặt câu hỏi, ở đây là trách nhiệm của Ủy ban Thường vụ Quốc hội. Vì theo quy định, Ủy ban Thường vụ Quốc hội phải giải thích luật, Hiến pháp và pháp lệnh. Trong trường hợp Hiến pháp đã công nhận quyền biểu tình là quyền công dân cơ bản rồi, vậy người dân có quyền thực hiện không, khi mà luật biểu tình chưa được ban hành ?

Thì đấy là một câu hỏi mà tôi nghĩ phải giải quyết, nhất là trong thời điểm hiện nay, khi chúng ta thấy rằng người Việt Nam ở các nước khác được quyền biểu tình, và được cảnh sát bảo vệ. Nhưng mà trên chính đất nước mình, thì lại không được cho phép một cách đàng hoàng, và có một sự không khuyến khích, thậm chí ngăn chặn người biểu tình.

RFI : Thưa ông, trong khi chờ đợi sự ra đời của luật biểu tình, theo luật sư thì người dân có quyền biểu tình không ?

Trần Vũ Hải : Cá nhân tôi, với tư cách một luật sư, tôi cho rằng Hiến pháp đã quy định quyền đó là quyền công dân, thì phải là đương nhiên. Và đã là quyền đương nhiên thì luôn luôn phải có khả năng được thực hiện. Việc Nhà nước, cụ thể là Quốc hội, chưa ban hành luật biểu tình, thì đấy là trách nhiệm của Quốc hội. Nhưng không vì Quốc hội chưa làm tròn trách nhiệm của mình mà công dân bị mất đi cái quyền mà Hiến pháp quy định.

Do đó chúng tôi cho rằng quyền biểu tình là quyền đương nhiên của công dân, và suy rộng ra các quyền quy định trong Hiến pháp thì công dân đương nhiên được hưởng, và cá nhân tôi cho rằng việc hưởng quyền này là vô hạn. Tất nhiên nó chỉ giới hạn khi quyền đó xâm phạm đến lợi ích chính đáng của cá nhân khác, của tổ chức khác. Vì vậy công dân chỉ cần thông báo về địa điểm, về nội dung, ý nghĩa cuộc biểu tình.

Tất nhiên ở phía chính quyền nhiều người cũng lập luận rằng thực ra việc biểu tình cũng đã được quy định trong một nghị định ban hành năm 2005. Nghị định này do Bộ Công an đề xuất, nhằm mục đích giữ gìn trật tự. Theo nghị định này thì cứ hội họp, tụ tập từ 5 người trở lên thì phải xin phép, nhưng không nói rõ là tụ tập hội họp này có mục đích gì.

Chúng tôi cho rằng biểu tình cũng là tụ tập, hội họp nhưng mang tính chất chính trị, và đó là một quyền ghi trong Hiến pháp nên việc biểu tình không thể do nghị định trên điều chỉnh được. Bởi vì bản thân nghị định đó cũng không căn cứ vào Hiến pháp, mà lại căn cứ vào Luật Tổ chức Chính phủ, và do Bộ Công an đề xuất. Trong khi đó lại chưa có luật biểu tình, như tôi đã phân tích. Chỉ có luật mới được quy định về quyền biểu tình của công dân, chứ nghị định không thể thay thế được luật. Và rõ ràng trong nghị định đấy không đề chữ biểu tình mà đề tụ tập thôi. Cho nên tôi nghĩ rằng nghị định đấy không phải là cơ sở để xin phép, cho phép hay là từ chối người dân biểu tình được, mà phải có luật biểu tình.

RFI : Ngay cả nghị định đó chắc cũng không có mấy người biết ?

Trần Vũ Hải : Theo tôi, nghị định đấy ít khi được áp dụng, nhưng mà có một nghị định năm 2010 thì lại nói vấn đề xử phạt. Tức là người nào mà tụ tập hội họp, sử dụng còi, loa v.v… ở nơi công cộng mà không được phép thì sẽ bị phạt từ năm trăm ngàn đến một triệu đồng, và bị tịch thu các phương tiện… thậm chí có thể bị tạm giữ về hành chính. Nghị định này cũng do ngành công an đề xuất, như vậy là phục vụ cho việc giữ trật tự, chứ không phải cho việc bảo đảm quyền của công dân.

Thì đúng là nhiều người không biết thật, và cũng ít khi áp dụng thật. Nhưng một ngày nào đấy người ta sẽ áp dụng. Lúc đó người dân sẽ đặt vấn đề, không, chúng tôi biểu tình là có mục đích chính trị. Biểu tình là ủng hộ hoặc phản đối một chính sách, một hành động nào đó, không phải là tụ tập để vui chơi giải trí hay là như anh Cường đô-la là để khoe xe, vân vân. Đó là những tụ tập không mang tính chất chính trị. Do đó không thể áp dụng được đối với chúng tôi.

Tuy nhiên cũng nói thật rằng cho đến hiện nay chưa có một vụ nào, một hành vi nào được coi là biểu tình trái phép ở Việt Nam cả. Những người tham gia biểu tình cũng bị xử lý, nhưng các cơ quan công an, an ninh lại đề xuất xử lý ở các hành vi khác chứ không phải hành vi biểu tình.

RFI: Thưa luật sư, trong tình hình Biển Đông đang căng thẳng hiện nay , sự ra đời của luật biểu tình có thể giúp cho người dân VN bày tỏ quan điểm của mình đồng thời làm chính quyền bớt e ngại không ?

Trần Vũ Hải : Ở đây tôi nghĩ khác một chút. Không chỉ có luật biểu tình, mà các luật khác cần phải được ban hành nếu liên quan đến quyền công dân Việt Nam. Bởi vì Việt Nam đã long trọng tuyên bố, đó là các quyền công dân phù hợp với tiêu chuẩn quốc tế, các khế ước mà Việt Nam đã tham gia. Cá nhân tôi cho rằng những luật như luật về hội, về quyền được thông tin, về biểu tình, hội họp v.v…đều cần phải được ban hành. Và điều đó theo tôi cũng giúp cho chính phủ về nhiều mặt cả đối nội cũng như đối ngoại. Các phản ứng của người dân thì chính quyền cần được biết, từ đó điều chỉnh lại chính sách của mình, rút ra những sai lầm, và thậm chí trừng trị những người đã gây ra những sai lầm đó.

Đấy là về đối nội. Còn về đối ngoại, rõ ràng là khi có những sự việc như Biển Đông, thì người dân có toàn quyền thể hiện ý kiến của mình, bằng các cuộc biểu tình có trật tự, ôn hòa, và được Nhà nước bảo vệ. Tất nhiên ở đây chúng tôi cũng hiểu rằng về đối ngoại thì Nhà nước cũng e ngại. Nhưng nếu Nhà nước nói rằng người dân đang thực hiện luật biểu tình, chúng tôi không thể từ chối được. Nhà nước không tiến hành tổ chức biểu tình, thậm chí cũng không khuyến khích biểu tình, nhưng không thể từ chối được, vì đây là quyền công dân. Như vậy phía Trung Quốc hay phía nào đó không thể nói rằng Nhà nước khuyến khích biểu tình để bài Hoa, bài Trung Quốc.

Nếu có luật biểu tình, nhân dân được tự do thể hiện tinh thần yêu nước, thì tôi nghĩ rằng không chỉ hàng nghìn, mà hàng vạn, thậm chí hàng chục vạn người sẽ tham dự. Đó cũng là một sức mạnh to lớn, thế giới nhìn vào sẽ thấy rằng người Việt Nam rất yêu hòa bình, nhưng cũng không chấp nhận bất kỳ một thế lực nào xâm phạm đến chủ quyền đất nước. Ngày 2/9/1945 khi Việt Nam mới độc lập thì cũng đã có hàng triệu người tham gia mít tinh biểu tình.

Tôi nghĩ những vấn đề lớn đụng chạm đến chủ quyền, đến tinh thần dân tộc, thì bất kỳ người Việt Nam nào cũng bức xúc. Các thế lực khác nhìn thấy sự thể hiện của người dân cũng phải e ngại, phải chùn bước, phải tính toán, và tốt nhất là không tìm cách tiếp tục gây hấn đối với một dân tộc sẵn sàng thể hiện ý chí của mình như vậy. Chính phủ cũng sẽ được giảm nhẹ trong vấn đề đàm phán với đối tác. Chính phủ sẽ nói rằng chúng tôi làm theo ý dân. Dân chúng tôi yêu cầu như vậy, chúng tôi đang chịu sức ép như vậy. Và chúng tôi yêu cầu các anh, cho dù có là đồng chí, có cùng hệ tư tưởng hay không, cũng phải chấp nhận những yêu cầu mà người dân đặt ra, mà cũng là yêu cầu chính đáng của Việt Nam.

RFI Việt ngữ xin chân thành cảm ơn luật sư Trần Vũ Hải, đã vui lòng dành thì giờ trả lời phỏng vấn của chúng tôi hôm nay.


BBC ĐƯA TIN VỀ VIỆC YÊU CẦU BỘ NGOẠI GIAO BẠCH HÓA THÔNG TIN

Yêu cầu thêm thông tin về quan hệ với TQ

Biểu tình chống Trung Quốc ở Hà Nội
Một nhóm nhân sỹ trí thức hàng đầu Việt Nam vừa gửi kiến nghị lên Bộ Ngoại giao yêu cầu 'cung cấp thông tin liên quan đến quan hệ với Trung Quốc'.

Cũng những người này một tuần trước đó đã ký tên vào bản Tuyên cáo về 'các hành động gây hấn của Trung Quốc' ở Biển Đông.

Bản tuyên cáo khởi xướng ngày 25/06 hiện đã có hàng nghìn người hưởng ứng, nhưng chưa nhận được phản hồi từ các cấp chính quyền.

Kiến nghị sau đó ký ngày 02/07 và được chuyển tới Bộ Ngoại giao hôm 04/07 nói về cuộc gặp giữa lãnh đạo bộ này với phía Trung Quốc.

Hôm 25/06, Thứ trưởng Ngoại giao Hồ Xuân Sơn - đặc phái viên của lãnh đạo cấp cao Việt Nam - đã có cuộc gặp với Ủy viên Quốc vụ Trung Quốc Đới Bỉnh Quốc về tình hình Biển Đông.

Trước đó ông Sơn cũng có hội đàm về chủ đề Biển Đông với người đồng nhiệm Trung Quốc Trương Chí Quân. Hai bên thống nhất đẩy nhanh tiến độ đàm phán để sớm ký kết “Thỏa thuận về các Nguyên tắc cơ bản chỉ đạo giải quyết vấn đề trên biển giữa Việt Nam và Trung Quốc".

Kiến nghị của các trí thức viết "theo các thông tin báo chí, chúng tôi được biết" về các cuộc gặp trên, cũng như tường thuật của Tân Hoa Xã (Trung Quốc) về hai cuộc gặp.

"Những thông tin trên chúng tôi không thấy đăng trên báo chí của Việt Nam."

Công khai trước dư luận

Các nhân sỹ trí thức yêu cầu Bộ Ngoại giao xác nhận tính chính xác của thông tin mà Tân Hoa Xã đưa ra, nếu không đúng "yêu cầu phía Trung Quốc phải cải chính và xin lỗi".

Họ cũng kiến nghị bộ này giải thích quan điểm của Việt Nam về bức thư ngoại giao của cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng gửi người đồng nhiệm Trung Quốc năm 1958 về chủ quyền ở Biển Đông.

Bản kiến nghị còn yêu cầu cung cấp "thông tin chi tiết (toàn văn) thỏa thuận đã đạt được (nếu có) giữa ông Hồ Xuân Sơn và đại diện Trung Quốc" hôm 25/06.

Chủ đề Biển Đông đang được người dân Việt Nam quan tâm một cách đặc biệt. Đã có 5 cuộc biểu tình phản đối chính sách của Trung Quốc ở Hà Nội, và hai lần biểu tình tại TP Hồ Chí Minh.

Báo chí Việt Nam cũng không nói gì về các cuộc biểu tình này.

Đề cập tới các cuộc gặp của Thứ trưởng Hồ Xuân Sơn tại Bắc Kinh, Thông tấn xã Việt Nam không nói có bất cứ văn bản thỏa thuận nào đã được thống nhất.

Tuy nhiên, bản tường thuật sơ sài đã khiến không ít người ở Việt Nam lo lắng về khả năng có thể hai bên, nhất là các lãnh đạo Đảng, đã đạt một "thỏa thuận ngầm" nào đó.