ĐẶC KHU VÀ TIẾNG KÊU CỦA NHÂN DÂN
Thư ngỏ gửi các vị đại biểu Quốc hội
Kính thưa các vị,
Trong những ngày này, quanh chúng ta đang vang tiếng kêu của nhân dân về một mối đe dọa mà nhân dân đang cảm thấy và nhìn thấy. Đó là mối đe dọa từ cái tên “đặc khu”. Trong suy nghĩ đơn giản của tôi, đặc khu không phải tạo ra bất cứ điều gì gọi là sự đe dọa. Nhưng ai là người thuê đặc khu ấy trong một thời gian quá dài mới là kẻ làm ra sự đe dọa. Và trong suy nghĩ có thể là thiển cận của mình, tôi nghĩ “đặc khu” không phải là con đường duy nhất làm cho một đất nước phát triển và giàu có. Rất nhiều quốc gia giàu có trên thế giới không phải dùng phương án gọi là đặc khu mà họ đã phát triển đất nước rực rỡ. Hơn nữa, người sẽ thuê 3 đặc khu ở những vị trí rất đặc biệt và quan trọng có nguy cơ là Trung Quốc. Và chính vì người sẽ thuê 3 vị trí chiến lược của Việt Nam là Trung Quốc nên tiếng kêu của người dân mới vang lên khẩn thiết như vậy.
Trước hết, tôi muốn các vị hiểu một điều quan trọng là tiếng kêu của nhân dân xuất phát từ đâu?
Từ cảm giác của nhân dân về sự bất an
Từ linh cảm của nhân dân về những bất trắc
Từ trí tuệ của dân dân là trí thức, văn nghệ sỹ, các nhà kinh tế học, các doanh nhân chân chính...
Từ kinh nghiệm và sự thật lịch sử của một dân tộc chống ngoại bang
Từ trách nhiệm và lương tâm của nhân dân đối với vận mệnh tương lai của đất nước.
Kính thưa các vị,
Cách đây mấy năm, tôi đã viết trên báo một bài nói tới sự cảnh báo của nhiều nước lớn về Trung Quốc. Một trong những điều tôi nói tới là hình ảnh các China Town ( phố Tàu) trên thế giới. Đoạn viết như sau:
“Trước năm 1992, tôi không hiểu gì về China town – phố Tàu ngoài nghĩa là một cộng đồng di dân người Trung Quốc sống tập trung. Tháng 7 năm 1992, tôi được Bộ Ngoại giao và Thương mại Úc mời đến thăm Úc. Trong chuyến đi ấy, tôi đã đọc một cuốn sách nghiên cứu về China town của một nhà nghiên cứu Úc. Tôi xin tóm tắt những gì tác giả này viết về China town :
Khi China town được dựng lên, chúng ta (người Úc) đến đó với tinh thần đi thăm quan một cộng đồng di dân có một nền văn hóa khác biệt. China town lúc đầu giống như một hội chợ của người Trung Quốc tổ chức trên đất Úc. Chúng ta đến đó xem họ múa lân và thưởng thức các món ăn Trung Quốc. Chúng ta thực sự thấy vui vẻ khi trên đất nước chúng ta có một cộng đồng đầy bản sắc bởi Úc là một đất nước đa bản sắc nên sự chấp nhận các cộng đồng khác không có gì quá khó khăn.
Rồi chúng ta lãng quên đi. Mười năm sau chúng ta trở lại China town. Chúng ta giật mình. China town đã phát triển quá nhanh. Nhưng điều đáng suy nghĩ nhất là China town không phải là khu cộng đồng của người Trung Quốc định cư trên đất Úc hay là một hội chợ của Trung Quốc nữa mà nó đã biến thành một tiểu Trung Quốc trên đất Úc với sức ảnh hưởng không nhỏ của nó. China town này muốn mở rộng mãi mãi và muốn Trung Quốc hóa những khu vực mà China town lấn tới. Đến lúc này, niềm vui và tính tò mò của chúng ta về trò múa lân cùng với hương vị của ẩm thực Trung Quốc không còn mà thay vào đó là một nỗi lo sợ.
Nỗi sợ hãi của tác giả cũng là nỗi sợ hãi của rất nhiều người ở những quốc gia mà những người Trung Quốc đến định cư và làm mọc lên những China town. Tổng thống Mỹ Donald Trump trong thời gian tranh cử đã liên tục cảnh báo người Mỹ về mối nguy hiểm của con bạch tuộc mang tên Trung Quốc. Và trrong cách nhìn của tôi thì các China town là những cái hang của con bạch tuộc đó.
Đọc trên trang web SOI, tôi thấy một bài viết rất hay về hội họa Kenya trong một triển lãm quốc tế. Điều bài báo nói đến là “ một triển lãm hội họa Kenya (Châu Phi) nhưng lại là tranh đặc Tàu của các họa sỹ người Hoa định cư ở đó. Một cú đánh trắng trợn và một cái chết thảm thương của nền hội họa của nước Châu Phi này.
Tôi đã nói khá kỹ phần nghiên cứu về China town của nhà nghiên cứu xã hội Úc trên một tờ báo trong nước từ những năm 1990 của thế kỷ trước. Tất nhiên ý kiến về một nguy cơ có vẻ “xa xôi” này có lẽ quá ít người chú ý. Giống như khởi đầu của những China town – phố Tàu trong những ngày đầu xuất hiện “.
Kính thưa các vị,
Trong những năm gần đây, các cơ quan truyền thông thế giới và báo chí chính thống của chúng ta đã liên tục lên tiếng về hành động của Trung Quốc trong vấn đề biển đảo và những cuộc “xâm lược mềm”. Trung Quốc đã dùng sức mạnh về người, về tiền và vũ khí trắng trợn vi phạm chủ quyền biển đảo của chúng ta và một số nước láng giềng của họ. Những nhóm du lịch Trung Quốc ngang nhiên đứng giữa một số thành phố của chúng ta và tuyên bố chủ quyền của họ. Gần đây nhất, một nhóm du lịch Trung Quốc nhất loạt mặc áo có in bản đồ công khai tuyên bố một số hòn đảo của Việt Nam thuộc chủ quyền của họ. Đây không phải là trò láo lếu của một thằng oắt con vô học trốn bố mẹ đi chơi mà là chiến lược của Trung Quốc. Chỉ bằng những hiện thực ít ỏi vậy thôi chúng ta cũng thừa đủ chứng cứ để hiểu Trung Quốc đã và đang làm gì với đất nước chúng ta.
Kính thưa các vị,
Đặt ngón tay lên nút ấn ngay cả nút ấn phóng tên lửa mang đầu đạn hạt nhân sẽ không làm những ngón tay ấn nút ấy có một chút gợn nào của sự đau đớn và chết chóc. Bởi thế nó dễ làm người ta bị đánh lừa bởi những cảm giác êm ái khác ví dụ như cảm giác nền kinh tế Việt Nam sẽ phát triển thành rồng thành hổ. Nhưng hậu quả sau đó thật khôn lường. Viết đến đây, tôi nhớ tới một bài thơ của cố nhà thơ Phạm Tiến Duật khi ông viết về một bà mẹ ở địa đạo Vĩnh Linh trong năm tháng chiến tranh khốc liệt chống Mỹ bảo vệ tổ quốc. Bà mẹ Vĩnh Linh ấy nói “ Thà ăn muối suốt đời còn hơn là có giặc”. Nếu chỉ vì miếng ăn thì trong những ngày này chúng ta sẽ không nghe tiếng kêu của nhân dân vang lên khẩn thiết cho dù rất nhiều nhân dân của các vị đang sống trong muôn vàn khó khăn. Và tôi biết, có những người trong các vị trong những ngày này đã cất tiếng kêu công khai cùng tiếng kêu của nhân dân và cũng không ít vị đang dày vò lương tâm.
Hơn lúc nào, lúc này tất cả chúng ta phải thật tĩnh tại và suy ngẫm thật thấu đáo. Hơn lúc nào, lúc này chúng ta cần sử dụng đến lương tâm và tình yêu tổ quốc của mình. Các vị có thể ấn nút thông qua cho Trung Quốc thuê 99 năm 3 “vùng lãnh thổ đặc biệt” của chúng ta mà không cảm thấy có gì bất trắc. Rồi mươi năm sau này, các vị cũng sẽ không cảm nhận thấy gì cả. Nhưng 30, 50 hay 100 năm sau khi chúng ta trong đó có các vị đã tan vào cát bụi hư vô, thì là lúc con cháu chúng ta đứng trước đất nước và bật khóc hỏi : vì sao dân tộc chúng ta lại như thế này ???
Dân tộc chúng ta đang đứng trước những thách thức khổng lồ. Có không ít các dân tộc trên thế giới ở những “cuộc chiến” nào đó và ở một giai đoạn nào đó họ đã không chiến thắng. Nhưng điều quan trọng nhất là các dân tộc đó đã không khuất phục. Bởi khuất phục là sự thất bại đau đớn và hổ nhục nhất mà không có chiến thắng nào sau đó có thể bù đắp được. Và “ sự khuất phục” mới thực sự là thất bại thảm hại nhất mà không ai có quyền ngụy biện.
Xin chúc các quí vị luôn là người chiến thắng. Bởi nhân dân của các quí vị chưa bao giờ chịu khuất phục trong toàn bộ lịch sử của mình.
Hà Đông, 3 tháng 6 năm 2018.
N.Q.T
Sẽ không có tiếng kêu của nhân dân nếu như 3 đặc khu này (nếu có) không phải cho giặc Tầu thuê mà người thuê là HK hoặc Nhật, thậm chí Úc, Ấn. Chả lẽ các ông bà nghị không hiểu tâm địa của Tầu bằng dân? Nếu các ông bà ấn nút thông qua, có nghĩa các ông bà đã ấn nút hạt nhân hủy diệt dân tộc và đất nước VN này!
Trả lờiXóaTin nóng nữa: Khánh Hòa đang đi đầu trong việc "Tầu hóa" bằng cách "bồi dưỡng" tiếng Trung cho cán bộ trong tỉnh!!!
Đả đảo bọn tay sai bán nước!
Cứ bấm nút quyết định bán nước cho Tàu rồi các ông bà nghị gật liệu tìm ống cống mà trốn như Cađafi nhé.
XóaChắc chắn các vị sẽ bấm nút theo chỉ đạo của Bộ chính trị thôi. Nhưng các vị đã đặt lên vai các thế hệ tương lai một gánh nặng và mất mát không gì bù đắp được. Đừng để sử Việt ghi: NGÀY NÀY, THÁNG NÀY, NĂM NÀY. QUỐC HỘI ĐÃ THÔNG QUA LUẬT KINH TẾ ĐẶC BIỆT, MỞ ĐƯỜNG CHO GIẶC KÉO VÀO CÁC VÙNG LÃNH THỔ TRỌNG YẾU CỦA ĐẤT NƯỚC. Vẫn biết các vị sẽ không nghe dân. Nhưng các vị phải biết sợ muôn dời phỉ nhổ.
XóaĐơn giản nhất, ai mua nhà đất ở Phú Quốc chẳng hạn, coi như ngồi trên lửa bỏng!
Trả lờiXóaHơn bao giờ, hơn bất cứ bao giờ, Đất nước và Nhân dân Việt Nam mong được nghe những lời Tâm huyết , vì Tương lai Đất nước - khi đất nước hiện đang trên bờ vực thẳm - của các Nhà thơ, những người con Đất Việt từng sở hữu những câu thơ khiến lớp lớp người Vượt Trường Sơn để có ngày thu non sông về một mối. Kính gửi đến các anh Nguyễn Khoa Điềm, Hữu Thỉnh, Thanh Thảo, Trần Đăng Khoa, Nguyễn Duy ...
Trả lờiXóaCó ai đang khóc cùng dân tộc Vn tôi???
XóaRất mong có nhiều hơn tiếng nói phản đối của các nhà văn , nhà báo về vấn đề thành lập 3 đặc khu và cho thuê đất 99 năm này .
Trả lờiXóaTôi được một người bạn TQ kể rằng; chúng tôi ra đi bất cứ nơi đâu, mặc dầu trong túi có thể o có 1 xu dính túi ,kèm theo một vài nghề nghiệp lận lưng như hàn nồi, kẹo kéo...nhưng có một nghề đặc biệt ,đó là nghề cờ bạc (bịp),đầu tiên chỉ cần một nồi kẹo là qua ngày...sau đó tìm đến một nhà giàu có nào đó lân la ,ngày đầu ngủ nhờ ngoài hiên , ngoài hè cửa ,làm quen dần, đầu tiên cờ bạc nho nhỏ, sau to dần,khi chủ nhà say đòn làm 1 cú ...thế là nhà cửa ruộng vườn vào tay họ hết, cả vợ con cũng phải theo họ, vì còn gì mà ăn mà sống ..thế là tay o bắt giặc, người TQ họ có một chí lớn họ ra đi 5,10 năm nếu họ o có tiền o có sự nghiệp, họ o bao gìờ trở lại quê hương,...chỉ khi có tiền, vợ con...
Trả lờiXóaCảm ơn ông Thiều vì bài viết! Tôi cũng đồng tình với phần lớn những luận điểm của ông. Nhưng tôi e đặc khu còn là cuộc chơi của bọn lợi ích nhóm bự nữa!
Trả lờiXóaChuyện quá nghiêm trọng và cấp bách rồi! Nói đạo lý với bọn vô đạo liệu có ăn thua gì không? Nên nghĩ đến những biện pháp răn đe khác của nhân dân thôi!
Trả lờiXóaĂn có thể không ngon, nhưng ngủ phải yên.
Trả lờiXóaHoan nghênh nhà văn Nguyễn Quang Thiều đã có bài viết rất đúng, rất trúng và rất kịp thời để thức tỉnh nhân dân du là ông viết cho các siêu VIP.
Tôi không có năng lực gì cả, không có tài nên không viết được điều gì cho ra trò. Tôi ước vọng từ nay đến giừ G tháng 10, các nhà văn, luật sư, nhà xã hội học, nhà kinh tế. các nhà khoa học kỹ thuật, các nhà chính trị trong và ngoài nước viết nhiều, liên tục loại bài như thế này, viết ngắn thôi để mở cái đầu óc ngu tối của tôi, của con tôi, cháu tôi may ra cứ được chúng tránh được thảm họa sau này. Phần tôi, đang suy nghĩ để từ nay đến giờ G tháng 10 viết được một bài theo gương nhà văn Nguyễn Quang Thiều mà tôi rất yêu mến và kính trọng thông việc đọc các bài viết của ông. Thật là 'kĩnh nhi viễn chi' ông Nguyễn Quang Thiều ơi. Kính phục, bái phục tiên sinh.
Đã sáng mắt ra chưa hay vẫn ngủ gật ngồi hội trường Quốc hội. Chỉ là hán gian hoặc bọn bán nước cầu vinh mới bấm nút thông qua Luật đặc khu này thôi. Thà ăn muối suốt đời còn hơn là có bọn tàu trong nhà.
Trả lờiXóaKính trọng hoan hô ông Nhà thơ nhân dân Nguyễn quang Thiều .Hỡi các nhà văn ,nhà thơ ,nhà báo ,các nhà trí thức ,dân chúng tôi nhờ các vị hãy lên tiếng với Đảng cs trước mối họa mất nước này .Các hội thơ ở các xã ,phường ,các vị cùng lên tiếng bằng thơ đi chứ .Đã đến lúc nhắc nhau : Đừng ngậm miệng ăn tiền nữa .
Trả lờiXóa