Thứ Năm, 27 tháng 11, 2014

NỖI BUỒN QUỐC HỘI

Nỗi buồn ở kỳ họp Quốc hội lần này!


Như Thổ
Báo PetroTimes

 (PetroTimes) - Đã nói đến họp Quốc hội thì bất cứ ai cũng nghĩ đến đó là một nơi tôn nghiêm, mọi hoạt động diễn ra trong đó phải rất nghiêm túc. Là nơi “quan trên trông xuống người ta trông vào”; là nơi mà cử tri gửi gắm sự tin cậy, trông mong. Còn người dự họp thì từ y phục, từ lời ăn tiếng nói, từ dáng ngồi, đến dáng đi… đều phải thể hiện là người “đại biểu của nhân dân”. Nói tóm lại, người ta phải nhìn thấy ở đây là nơi mẫu mực về phong cách làm việc, về ứng xử văn hóa, về trí tuệ của từng người.

Sự đòi hỏi này không có gì là quá đáng, bởi lẽ, Quốc hội là cơ quan quyền lực của quốc gia. Những quyết sách ở đây liên quan đến sự phát triển của cả một dân tộc, một đất nước .

Đại biểu Quốc hội do dân bầu nên và cử tri thì bao giờ cũng mong mỏi người đại diện cho mình phải là những người không những có trí tuệ, có trách nhiệm với dân, với nước mà còn phải là những người có chuẩn mực về văn hóa. Rồi nữa, đại biểu Quốc hội còn phải là người phản ánh được mong muốn, tâm tư, tình cảm, nguyện vọng của người dân đối với các vấn đề lớn của đất nước; và cả những vấn đề nhỏ liên quan đến miếng cơm manh áo.

Ấy vậy mà từ vài năm trở lại đây, những việc không hay xảy ra ở Quốc hội xem ra ngày một nhiều.

Phải chấn chỉnh!
Đại biểu Quốc hội xài cả máy tính và iPad trong hội trường

Và ngay tại kỳ họp Quốc hội lần này, cũng thấy có không ít chuyện buồn, việc buồn.

Nào là chuyện có đại biểu Quốc hội dùng mạng xã hội để nói xấu, xỉ vả đại biểu Quốc hội khác, sự thiếu văn hóa của đại biểu Quốc hội này đến mức dư luận phải đặt ra câu hỏi rằng, ông này liệu có bị “thần kinh”? Quả thật, nếu ông ta bị “thần kinh” thì đây là điều may cho Quốc hội và cũng làm cho những cử tri đã trót bầu cho ông ta thấy đỡ ngượng, bởi vì mình đã chọn nhầm một người bị “điên”. Nhưng nếu như ông này không bị “điên” thật mà lại có cách ứng xử như vậy, thì rõ ràng tầm văn hóa của ông ta ở mức không chấp nhận được. Và như vậy, cử tri đã bị “lừa”, thế cho nên mới bỏ phiếu cho ông ấy.

Rồi lại có những đại biểu đã chất vấn các bộ trưởng những câu hỏi quả thật nghe rất buồn cười.

Người thì hỏi về độ an toàn của xăng E5 ra làm sao?

Người thì hỏi về đường sắt trên cao có an toàn không?...

Trời ạ! Việc sử dụng xăng E5 là một chủ trương lớn đang được triển khai quyết liệt và cả thế giới đều công nhận xăng E5 có lợi cho môi trường; có lợi cho việc kéo dài tuổi thọ động cơ. Vậy mà riêng đại biểu này lại không biết điều đó.

Rồi như đại biểu hỏi về độ an toàn đường sắt trên cao thì hình như vị đại biểu này không nghĩ rằng, làm cái gì người ta cũng nghĩ đến độ an toàn và phải phấn đấu đạt an toàn đến mức tối đa.

Nhưng trong quá trình vận hành, nếu có xảy ra rủi ro thì có mà giời biết. Vậy thì làm sao có thể đòi hỏi một sự cam kết của người đứng đầu ngành giao thông. Ai dám đảm bảo rằng, máy bay bay trên trời kia là an toàn 100%?! Ai dám khẳng định tàu vũ trụ phóng lên là an toàn 100%?!

Những việc đó thì bàn dân thiên hạ đều biết cả, bởi những phát ngôn đó đã được truyền đi trên tất cả các phương tiện thông tin đại chúng. Nhưng ở kỳ họp Quốc hội lần này có một điều thực sự đáng buồn. Ấy là ý thức của không ít đại biểu quá thấp.

Vậy sự thể hiện chữ “thấp” đó là gì?

Đó là vắng mặt không có lý do; đó là nhờ người bấm nút biểu quyết hộ. Có những phiên họp biểu quyết thông qua một đạo luật mà vắng đến gần 100 người. Đến mức Chủ tịch Quốc hội phải kêu lên khi con số biểu quyết trên bảng điện tử cứ nhảy nhót lung tung. Và ông khẳng định rằng, đó là do bấm nút biểu quyết hộ.

Tình trạng đại biểu Quốc hội vắng mặt tại các buổi thảo luận tổ hoặc cả những phiên họp tại hội trường đã được nói nhiều từ những kỳ họp trước nhưng căn bệnh này xem ra không giảm.

Rồi trên tivi lại thấy hình ảnh, có những vị đại biểu Quốc hội ngủ vô tư trong hội trường, thậm chí ngay ở phiên khai mạc.

Rồi những hình ảnh đại biểu Quốc hội điềm nhiên đọc báo trong khi Chủ tịch Quốc hội đang kết luận.

Thậm chí có đại biểu ngang nhiên chơi cờ bằng iPad khi Thủ tướng đang trả lời chất vấn.

Thật không thể hiểu nổi cho những vị đại biểu Quốc hội này.

Trong khi đồng bào cả nước chăm chú theo dõi qua màn hình phát biểu của Thủ tướng về những vấn đề quốc kế dân sinh, về những chủ trương có tính chiến lược của Chính phủ để xây dựng phát triển kinh tế đất nước và bảo vệ tổ quốc thì vị đại biểu này điềm nhiên ngồi đánh cờ. Vậy thử hỏi, chúng ta cần những vị đại biểu này ngồi ở Hội trường Diên Hồng làm gì?

Rồi lại có đại biểu mang vào hội trường cả máy tính xách tay và một chiếc iPad và bày ra trước mặt để làm việc.

Có thể nói, những cảnh “chướng tai gai mắt” ở Quốc hội đã và đang làm cho cử tri nghi ngờ về tính nghiêm túc và ý thức trách nhiệm, kỷ cương của đại biểu Quốc hội.

Cũng vẫn biết rằng, không có điều luật nào bắt các đại biểu Quốc hội phải dự 100% thời gian họp nhưng việc vắng mặt quá nhiều, việc các đại biểu thiếu ý thức trong lúc ngồi họp là điều rất mong Quốc hội phải nghĩ đến, làm thế nào để chấm dứt chuyện đó.

Đã đến lúc chúng ta phải xem lại rằng, có cần kéo dài thời gian một kỳ họp Quốc hội như vậy không? Để rút ngắn đi thì bắt đầu như thế nào và làm từ đâu? Rồi với những đại biểu mà họ đang phải chịu trách nhiệm là tư lệnh một lĩnh vực, hoặc người đứng đầu chính quyền ở một địa phương thì rõ ràng áp lực công việc đang đè nặng lên đôi vai của họ. Vậy mà bây giờ phải ngồi họp từ ngày này qua ngày khác như vậy cũng hoàn toàn không đơn giản. Không ít vị đại biểu Quốc hội, ngày phải họp ở hội trường, rồi hết giờ họp lại sấp ngửa chạy về cơ quan giải quyết công việc… Và không hiếm hôm gần nửa đêm mới về nhà. Ở Hà Nội thì còn đỡ, chứ nếu ở tỉnh xa thì thật rắc rối đủ đường.

Năm trước (vào tháng 11-2013), tại phiên họp Quốc hội về Dự thảo Luật Thực hành tiết kiệm, chống lãng phí, có đại biểu đã “phê” các kỳ họp Quốc hội còn kéo dài, gây lãng phí thời gian và ngân sách. Phó chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân cũng từng nêu ý kiến “đề nghị của đại biểu về rút ngắn thời gian họp của Quốc hội rất đúng”.

Cũng đã có những ý kiến rất nghiêm túc là cần phải có cách điểm danh đại biểu, bằng cách phát thẻ từ ra vào… Cách làm này kể ra cũng có lý, nhưng cũng thấy “hơi buồn”. Bởi lẽ, đã là đại biểu Quốc hội, mà phải “điểm danh” kiểu này xem ra cũng thấy… thế nào ấy?

Họp Quốc hội kéo dài, tốn kém tiền bạc đã đành, nhưng quan trọng là có hiệu quả hay không? Có rất nhiều đạo luật, rất nhiều lĩnh vực mà các đại biểu không am hiểu, không có chuyên môn về ngành nghề, lĩnh vực đó… Vậy mà bắt đại biểu phải tham gia thảo luận, rồi bấm nút biểu quyết thì “xem ra ngậm đắng nuốt cay thế nào?”. Cho nên, nếu đại biểu có vắng mặt thì cũng là điều nên thông cảm.

Nhưng có một điều không thể thông cảm, thậm chí, nếu nói không thể tha thứ cũng chẳng quá đáng, ấy là khi các vị điềm nhiên đọc báo, chơi cờ trong hội trường. Rõ ràng, các vị đã coi thường người khác, mà cụ thể là các đồng chí lãnh đạo Quốc hội, Chính phủ. Đại biểu Quốc hội mà ý thức kém như vậy thì thật đáng buồn.

Như Thổ

5 nhận xét :

  1. Tất cả đều đang rã ra từng mảng. Rã từ trong ra ngoài, rã từ trên xuống dưới. Cả hệ thống rã nát và không thể khôi phục vì không còn ai có thể làm được việc đó. Có lẽ chỉ cần một cú huých là sụp đổ.

    Trả lờiXóa
  2. Sao báo dầu khí lại phải thắc mắc một cái điểu hiển nhiên thế nhỉ? Nếu đai biểu quốc hội được người dân lựa chọn thì đâu có cái cảnh rất "đặc trưng" của quốc hội VN thế này. Cư nhìn chất lượng, nội dung của bản hiến pháp và các điều luật thì biết chất lượng của quốc hội VN. Hãy hỏi cái gốc của vấn đề. Tại sao lại có cái gọi là quốc hội này và hãy trưng cầu dân ý xem người dân có thực sự công nhận cái ta đang gọi là quốc hội thực sự là quốc hội...

    Trả lờiXóa
  3. Quốc hội khóa XIII có 500 đại biểu thì chỉ có 4 đại biểu tự ứng cử, chiếm 0,8%, còn lại là do đảng cử! Chỉ có 8,4% đại biểu ngoài đảng (42 người). Đảng tổ chức bầu cử thông qua Tổ bầu cử – Ban bầu cử – UB bầu cử – Hội đồng bầu cử. Nhưng trước đó, danh sách ứng cử viên bị đảng sàng lọc gắt gao bằng một “bộ lọc” gồm nhiều cấp bậc: Cơ quan làm việc – Phường, xã – UB MTTQ với những lần xét duyệt qua “hội nghị cử tri” và “hội nghị hiệp thương” để gạn lọc tối đa, chỉ còn lại 827 người đảng ưng ý mới chốt lại đưa cho dân bầu, cuối cùng cái quyền của dân là được bầu chọn 500 vị trong số 827 vị này! Quyền của dân chỉ có thế.
    Còn đây là số phận của những người “tự ứng cử”: Quốc hội khóa XI cả nước có 67 người tự ứng cử, trong đó 10 người được đưa vào danh sách chính thức, kết quả chỉ có 2 người trúng cử; Quốc Hội khóa XII cả nước có 238 người tự ứng cử, trong đó có 30 người được đưa vào danh sách chính thức và chỉ duy nhất 1 người trúng cử. Quốc Hội khóa XIII cả nước có 83 người tự ứng cử, trong đó có 15 người được đưa vào danh sách chính thức và chỉ 4 người trúng cử. Khả năng trúng cử của những người “tự ứng cử” quả thật rất thấp so với người được “đảng cử”. Nhìn vào số liệu này, không ai không hoài nghi về quá trình “sàng lọc” cũng như tính trung thực của công việc kiểm phiếu.
    Những vị đại biểu quốc hội còn kiêm nhiệm chức vụ trong đảng, trong chính quyền thì làm sao làm việc khách quan? Mặt khác, họ luôn muốn được thăng quan tiến chức nên rất ít đại biểu dám trái ý đảng, để không bị bít đường thăng tiến, họ phải tự giới hạn những ý kiến của mình. Với những ràng buộc vô hình như vậy, quốc hội tất nhiên không thể đại diện tiếng nói của người dân được.

    Trả lờiXóa
  4. "Thậm chí có đại biểu ngang nhiên chơi cờ bằng iPad khi Thủ tướng đang trả lời chất vấn."
    Nhưng, theo tôi, đại biểu này là sáng suốt vì không muốn mất thời gian vào một việc tào lao.

    Trả lờiXóa
  5. "cái quyền của dân là được bầu chọn 500 vị trong số 827 vị này! Quyền của dân chỉ có thế.": Sao bạn lại ban phát cho dân nhiều quyền thế? Bạn quên mất là ai được quyền giám sát cuộc bầu cử? Ai là người kiểm phiếu? Ai là người công bố kết quả? Đảng ta cả đấy bạn ạ. Thế nên mới có chuyện: Người dân nhặt được cả bao tải phiếu ĐÃ BẦU vứt ở ngoài bờ ruộng! Sau đó kết quả bầu cử ơ khu vực đó vẫn không suy xuyển gì và vụ việc cũng nhanh chóng bị ém nhẹm đi. Chắc tổ bầu cử cũng chỉ bị cấp trên mắng: "Ngu thế! Thiếu gì cách mà lại đem ra đó mà vứt!"

    Trả lờiXóa