Thứ Hai, 5 tháng 9, 2011

PHƯƠNG BÍCH: BƯỚC CHÂN VÀO CHỐN NGỤC TÙ (1)

Đêm hôm trước*
Ghi chép của Phương Bích

Trở về căn phòng giam mờ tối, tôi ngồi trên chiếc giường xi măng, kể cho cô bạn tù nghe về cuộc hội ngộ ngắn ngủi với những người đồng đội ở khu vực thẩm vấn. Nhớ lại cảnh Bùi Hằng và Tiến Nam thay nhau ôm ghì lấy tôi, tôi chợt thấy nghẹn ngào không nói được hết câu, bèn giấu mặt vào hai lòng bàn tay.
- Chị cứ khóc đi, đừng ngại, cứ khóc thật thỏa lòng đi.
Bàn tay cô ấy dịu dàng đặt lên vai tôi cùng với lời thủ thỉ đầy sự cảm thông, thế là tôi nức lên như một đứa trẻ. Vẫn úp hai bàn tay che lấy mặt, tôi đã khóc rất lâu, không thể nào kìm lại được...
*
Đêm trước ngày 21/8, tôi gần như thức trắng đêm. Bố tôi trước vốn ủng hộ tôi đi biểu tình chống Trung Quốc là thế, nay bỗng mềm lòng trước sự vật vã của mẹ tôi. Bà khó nhọc quỳ đôi chân khớp nặng của bà xuống trước mặt tôi van xin:
- Mợ lạy con, ngày mai con đừng đi nữa.
- Thôi thì con vì mẹ đi, bố không chịu nổi nữa.
Tôi vùng đứng dậy, lao vào buồng đóng chặt cửa lại, lửa giận bừng bừng trong lòng. Anh trai tôi đứng ngoài cửa nói vọng vào:
- Anh nói điều này cô nghe hay không thì tùy, nhưng người ta đã đến xin anh thuyết phục cô. Thôi thì người ta đã xin thì cô cũng đừng nên đi nữa.
Hóa ra khi không thuyết phục được tôi, công an cùng cán bộ Phường kéo đến làm công tác dân vận với mẹ và anh trai tôi. Mới hôm nào tôi còn phấn khởi kể lại trên mạng, chuyện họ đến nhà thuyết phục tôi không thành thế nào. Hóa ra họ vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục dùng đòn sau lưng này để đánh tôi.
Nếu tôi vì gia đình, tôi sẽ trở thành kẻ phản bội lại đồng đội mình. Ai sẽ là những người có mặt ở ngoài đó hôm nay, nếu ai cũng có một lý do để ngồi ở nhà như tôi? Hàng ngũ những người biểu tình có vỏn vẹn vài trăm người trong số vài triệu người ở đất Thủ đô, lâu nay vốn đã đơn độc, nay sẽ rơi rụng dần vì những đòn đánh trong nội bộ từng gia đình thế này ư? Tôi thấy đau nhói trong lòng khi nghĩ đến việc ngày mai, trong hàng ngũ những con người quả cảm đơn độc kia sẽ thiếu vắng tôi. Hẳn sẽ không ai nỡ trách móc tôi khi ở ngoài kia, ông bố già tuổi gần đất xa trời của tôi đang lên cơn cao huyết áp, còn bà mẹ 83 tuổi phải quỳ dưới chân tôi van xin, nhưng chắc hẳn họ sẽ rất buồn...
Xin bố mẹ hiểu cho lòng con. Con làm sao có thể sống để ngẩng mặt nhìn bạn bè, đồng đội của mình trong suốt phần đời còn lại chứ? Không đi một hôm thì có nghĩa lý gì, trong khi cuộc biểu tình này chưa biết đến bao giờ dừng lại?
Có lần bố cũng hỏi tôi: con đi thế này đến bao giờ?
Tâm tư. Ảnh: Phạm Văn Mùi
Thực sự tôi cũng không biết. Có lẽ đến khi nhà nước lên tiếng một cách chính thức chăng? Bởi vì bấy lâu nay, có lẽ tôi cũng như nhiều người dân khác, rất muốn nghe một lời tuyên bố của chính quyền cho nhân dân cả nước biết rõ, về chính sách bảo vệ ngư dân trước nạn cướp bóc tàn bạo của nhà cầm quyền Trung Quốc, về phản ứng trước những hành động đe dọa láo xược của nhà cầm quyền Trung Quốc...
Thấy tôi phản ứng dữ dội, mẹ và anh trai tôi lặng lẽ khóa cửa, quay về căn hộ dưới tầng 6. Tôi ngồi lỳ trong buồng, không thể quyết định được ngay việc ngày mai đi hay ở nhà. Lý trí bảo tôi phải đi, nhưng nếu bố tôi lên cơn đột quỵ thì sao?
Tôi đã thức gần trắng đêm để viết một bức thư cho ông Nguyễn Thế Thảo. Dự định nếu ngày mai bố tôi phải đi viện, gia đình tôi xảy ra nội chiến, tôi sẽ gửi bức thư này cho ông ta và gửi lên mạng để phản đối việc chính quyền đã không chính danh ngôn thuận cưỡng ép tôi không đi biểu tình...
Sau khi gửi bức thư cho Xuân Diện bày tỏ nỗi niềm, tôi vào facebook tìm bạn bè để than thở. Máy tải chậm quá, khi tôi đóng máy tính lại là vào lúc 5 giờ sáng. Thiếp đi đến 6 giờ thì chuông báo thức reo. Tôi dậy nấu cơm cho bố, định bụng xong xuôi sẽ đi tắm rửa, vì đêm qua tôi nhất định cố thủ trong buồng. Tôi thấy nhẹ cả lòng khi thấy bố dậy sớm, thần sắc đã trở lại bình thường. Ngoài trời lúc ấy đang mưa.
Gần 7 giờ thì chuông cửa reo, lại một đoàn công an lẫn cán bộ phường và tổ dân phố bước vào. Mẹ tôi còn huy động thêm cả bà chị gái tôi đến nữa. Lạ thật, tôi đã nói rõ ràng thế rồi, bây giờ họ còn đến làm gì?
Nếu lúc này tôi không kiên quyết, có thể tôi sẽ lỡ mất…Tôi vào buồng, lấy máy tính ra, đọc cho họ nghe bức thư tôi đã viết đêm qua. Đến đoạn cuối, tôi vừa đọc vừa nghẹn ngào:
“Người xưa có câu: Hiếu với cha mẹ mới chỉ là Trung hiếu, còn hiếu với đất nước mới là Đại hiếu. Tôi tuy chỉ là một người dân bé mọn, nhưng cũng xin được đặt chữ Đại hiếu làm đầu”.
Mọi người không ai nói gì, chị gái tôi cũng không nói gì.
Còn nữa... 
 
*Tiêu đề từng phần, do NXD đặt.

23 nhận xét :

  1. Khóc, khi chỉ mới đọc phần 1 bài của chị!

    Hiếu với đất nước mới là đại hiếu!!!

    Trả lờiXóa
  2. Rất cảm phục tấm lòng đại hiếu, đại nghĩa...!

    Trả lờiXóa
  3. Cảm động quá chị Bích a! Cám ơn chị đã trải lòng! Em luôn âm thầm ủng hộ chị trong từng bước chân!

    Trả lờiXóa
  4. Không biết đây là cái xã hội kiểu gì mà yêu nước khó thế? Cứ giống như tội phạm ấy, chẳng ra làm sao cả!

    Trả lờiXóa
  5. Cô Phương Bích nghị lực lớn quá, Ít người dũng cảm như vậy. Gia đình chắc "ngầm" tự hào về cô.

    Trả lờiXóa
  6. Cảm phục chị quá! Chị là người phụ nữ bé mọn nhưng thật tuyệt vời.
    Chúc chị luôn bình an và vững tin vào sự lựa chọn đúng đắn của chị!

    Trả lờiXóa
  7. Tuy chưa được biết chị nhưng nghe tâm sự của chị thấy một bóng dáng của Triệu Thị Trinh. Chúc chị và những người yêu nước luôn có sức khỏe. Một tinh thần thật vững nhé chị. Cảm ơn chị. Cảm ơn anh Diện.

    Trả lờiXóa
  8. Thương yêu và kính trọng chị nhiều lắm chị Phượng ạ. Chị chỉ mong sự đóng góp nhỏ bé của mình cho đất nước mà lắm sự oái ăm không thể hiểu nổi được.
    Xem chừng thế này thì lòng yêu nước với chúng ta ngày càng xa vời quá. Chúc chị và gia đình luôn luôn mạnh khỏe.

    Trả lờiXóa
  9. Gớm! Xin bái phục chị luôn. Ai cũng anh thư, gan dạ như chị thì xã hội này đỡ biết mấy. Hãy noi gương chị.

    Trả lờiXóa
  10. Thương kính Phương Bích, một đấng anh thư!

    Trả lờiXóa
  11. Người mẹ cầm súng lại lên đườnglúc 20:46 5 tháng 9, 2011

    Chị Út Tịch

    Gửi tặng chị B.Phượng

    "...Tôi lên mạng đọc lại “Người mẹ cầm súng”, thấy bồi hồi khi Nguyễn Thi viết: “Thực ra, lúc nằm phục kích, bao ý nghĩ Út đều quay cả vào giặc. Súng nổ, chị quên hết, cả lỗ công sự cũng bỏ. Lúc rút lui trên đường về, chị mới giật mình nhớ đến con. Nếu mình hy sinh nó sẽ ở với ai đây? Nó ở với nhân dân! Bây giờ nó cũng đã ở với nhân dân rồi. Đời mình cực thì đời sau nó sướng...”.

    http://laodong.com.vn/Tin-Tuc/Nhung-dua-con-cua-Nguoi-me-cam-sung/51709

    Trả lờiXóa
  12. xin bai phuc CHI,cau chuc CHI va GIA DINH nhieu suc khoe,..phu nu V-N muon nan....berlin

    Trả lờiXóa
  13. Cảm ơn chị Phương Bích, cảm ơn những người như chị, cô Bùi Hằng, cùng toàn thể các nhân sĩ trí thức, các cụ bà cụ ông, các em học sinh, sinh viên đã hy sinh, dấn thân mình làm ngọn nến thắp sáng lên tinh thần yêu nước thương đồng bào, nến sáng lên được đổi bằng tuổi thọ của nến. Thật đau lòng lực lượng gây cản trở, trấn áp, bạo hành lại chính là "đồng bào" mình. Em là người "trong bóng tối" (và rất nhiều người như em, em tin như vậy) vẫn dõi theo, cổ vũ bước chân của các chị và cả những người dân ngày ngày lầm lũi lo cơm áo gạo tiền không hề biết đến những hành động của các chị thật sẽ phải cảm ơn "những người đồng bào biều tình". Mong cho ánh sáng từ các việc làm của các ông bà, cô chú, anh chị và các em nhỏ lan xa, xua tan đêm tối. Mọi người đã làm được việc "hãy thắp lên một ngọn nến hơn là ngồi nguyền rủa bóng đêm"

    Trả lờiXóa
  14. em vừa đọc vừa khóc vì thương và cảm phục chị. Chúc Bố Mẹ chị nhiều sức khỏe, chúc chị chân cứng đá mềm

    Trả lờiXóa
  15. Chỉ có thể nói hai từ: Mến phục!

    Trả lờiXóa
  16. Thật cảm phục vô cùng vì tấm lòng của chị Phương Bích với đồng đội, với đất nước.
    Các chị Phương Bích, Minh Hằng đúng là những nữ tướng anh hùng, khảng khái, con cháu của Bà Trưng, Bà Triệu.

    Trả lờiXóa
  17. Hết lòng mến mộ chị qua những bộc bạch của chị
    Mong rằng những nhân sĩ trí thức yêu nước vững bước trước mọi thử thách.
    Tôi ủng hộ việc phản đối bọn "ba tàu" lấn đất, cướp biển của chúng ta.

    TH

    Trả lờiXóa
  18. Trần Kháng Chiếnlúc 00:04 6 tháng 9, 2011

    Phương Bích sắp hóa thân thành Thích Quảng Đức, Morixơn rồi!

    Trả lờiXóa
  19. QUa bài viết của chị người dân ko hiểu nổi muốn yêu nước mà khó khăn quá . THời đại này là thời đại gì ko biết nữa.

    Trả lờiXóa
  20. Bùi thị minh Hằnglúc 03:40 6 tháng 9, 2011

    Phương Bích ơi!! đọc bài của bà, tôi lai khóc , nhưng là khóc "dấm dứt" chứ không cào cấu điên loạn như caí đêm trong sào huyệt mafia Hoàn Kiếm khi mà chúng định lột quần áo bà ra khám xét khiến bà giãy nảy lên . Khi đó nếu có Chết tôi cũng sẽ liều chết mà bảo vệ không thể cho chúng đối xử man rợ với bà, vì cũng như tôi, chúng ta không thể có tội vì yêu nước đúng không Phương Bích? kẺ BÁN NƯỚC- HỊ DÂ không bao giờ được phép sỉ nhục chúng ta, xỉ nhucj tình yêu nước thiêng liêng và cháy bỏng

    Trả lờiXóa
  21. Giờ tôi mới hiểu tại sao chị Hằng gọi CA quận Hoàn Kiếm là "sào huyệt mafia"!!!

    Trả lờiXóa