Thứ Năm, 22 tháng 8, 2019

Bùi Đức Lại: Ở TƯ CHÍNH, VIỆT NAM KHÔNG CÒN ĐƯỜNG LÙI

H1. Bãi Tư Chính - hình ảnh qua vệ tinh.
 
Mấy ý kiến về việc Trung Quốc gây hấn ở Tư Chính
 
Bùi Đức Lại
Lời dẫn: Chuyên gia Bùi Đức Lại - Nguyên hàm vụ trưởng Ban Tổ chức Trung ương Đảng gửi đến bài viết đề cập đến vụ việc Trung Quốc gây hấn ở bãi Tư Chính trong cái nhìn toàn cảnh, với những phân tích thấu đáo nhằm xác lập rõ mối quan hệ của Việt Nam và Trung Quốc trong giai đoạn hiện nay. Từ đó đề xuất những nguyên tắc để chúng ta bảo vệ vững chắc độc lập, chủ quyền.
Cho đến nay, việc Trung Quốc gây hấn kéo dài ở Tư Chính không được thông tin đầy đủ và kịp thời theo hệ thống thông tin chính thống. Nhưng qua những nguồn tin nghiêm chỉnh và khả tín (một phần lớn sau đó đã được những tuyên bố của các nhân vật có thẩm quyền của Việt Nam xác nhận), chúng ta biết chắc rằng, nhiều tháng nay, Trung Hoa đã đem tàu thăm dò được hậu thuẫn bởi một lực lượng đông đảo các tầu cảnh sát vũ trang, công khai tràn vào gây hấn ở Tư Chính, xâm lấn vùng thềm lục địa của Việt Nam, một vùng không có liên quan gì đến Trung Hoa theo luật pháp quốc tế. Thực chất là dùng sức mạnh của các lực lượng vũ trang ngụy trang dưới danh nghĩa cảnh sát biển, trắng trợn thực hiện mưu đồ hiếp đáp Việt Nam.

Để lấp liếm cho hành động vô thiên, vô pháp đó của mình, những người lãnh đạo Trung Hoa, với sự toa rập báo chí nhà nước của họ, tiếp tục lu loa luận điệu bịa đặt về quyền sở hữu cái “Đường lưỡi bò” trên Biển Đông, cùng với những trò giả nhân giả nghĩa, cố biến bộ mặt thủ phạm cường bạo của mình thành “nạn nhân” (?). Vở diễn đó chính họ cũng không tin, càng không thể che mắt đươc những người trong cuộc, nhưng ít nhiều vẫn lừa bịp được những người không được thông tin đầy đủ ở nơi này nơi khác.

Dù thiếu những tin tức và hình ảnh cụ thể, nhưng không khó hình dung ra cuộc đấu tranh gian nan và nguy hiểm của những lực lượng Việt Nam ở Tư Chính, đang phải ngày đêm thường trực đối đầu với một lực lượng xâm lấn nham hiểm mạnh hơn nhiều lần, rất xảo quyệt trong các thủ đoạn khiêu khích, vu vạ, đổi trắng thay đen. Đồng bào cảm ơn các anh, các chị.

Dư luận Việt Nam và quốc tế đã nói nhiều điều về mục tiêu mà Trung Hoa theo đuổi khi gây hấn trắng trợn kéo dài ở Tư Chính, nhưng chắc là vẫn chưa đầy đủ, chưa thấu hết “tim đen” của họ. Những người trong cuộc và các tổ chức được trang bị những phương tiện quan trắc chính xác…có thể nắm được những sự việc đang hàng ngày hàng giờ diễn ra ở Tư Chính, nhưng cũng không dễ đoán định những bước đi tiếp theo của Trung Hoa, không chỉ ở Tư Chính mà ở những nơi khác trên Biển Đông, không chỉ trong quan hệ với Việt Nam mà cả với các quốc gia khác, trong “ván cờ vây” này của họ.

Trung Hoa vẫn đang tiếp tục gây hấn ở Tư Chính, ngày một trắng trợn hơn và sẽ còn những hành động khác trên các mặt trận. Nhưng giờ đây, từ những gì đã xẩy ra ở Tư Chính, có thể rút ra mấy điều sau đây:

1-Tư Chính không phải là một hành động xâm lược riêng lẻ mà là một mắt khâu nằm trong một chiến lược toàn diện của Trung Hoa, nhằm độc chiếm và khống chế Biển Đông, thực thi “Đường Lưỡi bò” bịa tạc. Từ lâu, ngấm ngầm, hoặc trắng trợn, Trung Hoa đã huy động tổng lực sức mạnh của họ, chính trị, kinh tế, quân sự, ngoại giao, tuyên truyền…để gây sức ép toàn diện, khuất phục Việt Nam, cô lập, chia rẽ Việt Nam với các nước, chia rẽ các lực lượng yêu nước Việt Nam, chia rẽ nhân dân với lãnh đạo Việt Nam. Khi cần và có thời cơ, họ sẵn sàng dùng bạo lực, bắt ép Việt Nam từ bỏ lợi ích và quyền lợi chính đáng của mình.
Mưu đồ thì nhất quán và không thay đổi, nhưng thủ đoạn họ áp dụng trong mỗi giai đoạn thì linh hoạt, xảo quyệt, khó lường. Tùy thời điểm và đối tượng, họ mua chuộc, lừa phỉnh kết hợp với dọa dẫm, khống chế, lúc thì “nhấn nhá” từng bước, lúc thì quyết liệt dồn dập, không từ cả việc dẫm đạp lên luật pháp và những định ước quốc tế.

Trái với mong đợi của loài người tiến bộ, nhất là của Việt Nam và các nước láng giềng, Trung Hoa càng mạnh lên, thì tham vọng bành trướng của giới cầm quyền Trung Hoa càng lớn, hành động ngày càng trắng trợn, càng thiên hướng dùng sức mạnh kinh tế và bạo lực chi phối, áp bức những nước yếu hơn.

Gây hấn ở Tư Chính nhà cầm quyền Trung Hoa đã một lần nữa bộc lộ tâm địa thật của họ, luôn xem Việt Nam là một đối tượng phải chèn ép, khống chế, buộc Việt Nam phải từ bỏ quyền và lợi ích chính đáng của mình, làm theo gậy chỉ huy của họ, phục vụ cho mục tiêu của họ. Mọi lời nói tốt đẹp, bằng các chữ vàng, chữ bạc chỉ là chuyện “đầu môi chót lưỡi”, hoàn toàn trái ngược với chính sách của họ trên thực tế. Chỉ cần xem thế hệ trẻ Trung Hoa được dạy dỗ một cách lừa bịp như thế nào về lịch sử quan hê Việt Trung, về Việt Nam, cũng đủ hiểu lòng dạ của họ. Những điều mà lãnh đạo Trung Hoa nhắc đi nhắc lại về tình hữu nghị, về “lý tưởng tương thông” “vận mệnh tương quan”, đều không có thật. Một luận điệu cũng thường được họ sử dụng mỗi khi có hành động gây hấn với Việt Nam, là cần phải xuất phát từ “”đại cục”, “lấy đại cục làm trọng”. Đại cục đó là gì? Nếu có một “đại cục chung”, thì tối thiểu phải là một quan hệ láng giềng bình đẳng, tôn trọng độc lập và quyền lợi chính đáng của nhau, cùng phát triển và góp phần bảo vệ hòa bình thế giới, tiến bộ xã hội.

Nhưng trên thực tế, không có đại cục chung đó. Trung Quốc luôn theo đuổi những mục tiêu riêng ích kỷ của mình, không hề tôn trọng “đại cục” lớn nhất của Việt Nam là độc lập dân tôc và toàn vẹn lãnh thổ. Chẳng những thế họ còn sẵn sàng chà đạp những nó bằng trăm phương nghìn kế.

Những điều ngụy tạo nói trên đã có những lúc đã được sử dụng để che dấu những sự thật cay đắng mà Việt Nam phải chịu đựng trong mối quan hệ với Trung Hoa. Cũng có những người lãnh đạo sử dụng chúng như một kỹ xảo ngôn từ ngoại giao, với ảo tưởng rằng việc đó có thể làm giảm bớt sự hung hãn của Trung Hoa. Nhưng thực tế cuộc sống ngày càng lột trần bức màn giả đó. Sau tất cả những gì đã diễn ra, và với Tư Chính hôm nay, những luận điệu đó không lừa bịp được ai, trừ những kẻ “đã bán linh hồn cho quỷ”.

2- Với Việt Nam, Tư Chính là điểm thử thách về quyết tâm và khả năng tự vệ, bảo vệ quyền chủ quyền, quyền lợi về thềm lục địa chính đáng của mình theo luật pháp quốc tế, bảo vệ những giá trị độc lập dân tộc, bảo vệ những nguyên tắc quan hệ giữa các quốc gia độc lập trong thế giới văn minh. Tư Chính thử thách và kiểm nghiệm tính chất hữu hiệu của những chính sách của nhà nước đã thực hiện trong quan hệ với Trung Hoa cho đến nay.

Đấu tranh bảo vệ lợi ích chính đáng của mình, chống lại âm mưu và hành động gây hấn của Trung Hoa ở Tư Chính đang nổi lên là nhiệm vụ cấp bách. Nhưng như trên đã nói, phải đặt Tư Chính trong mối quan hệ tổng thể, chống lại những mưu đồ của nhà cầm quyền Trung Hoa đối với Việt Nam, bảo vệ độc lập và toàn vẹn lãnh thổ của mình. Đó thực sự là một khó khăn lớn lao trong tình thế hiện nay của Việt Nam đối phó với một đối tượng nắm trong tay nhiều sức mạnh vượt trội, từ lâu đã thực thi nhiều mưu sâu, kế hiểm trên mọi mặt trận để khống chế Việt Nam, kể cả việc cài cắm tay chân và những kẻ có lợi ích toa rập với họ.

Không được phép có thêm những sai lầm, nhất là sai lầm chiến lược.

Hàng nghìn năm nay cha ông ta theo đuổi chính sách hòa hiếu với Trung Hoa, nhưng cũng hàng chục lần Việt Nam phải chiến đấu chống các cuộc xâm lăng tàn bạo của họ. Chúng ta phải trả rất đắt cho nền độc lập, tự chủ của mình. Liệu các triều đại TrungHoa có đánh giá đúng những thất bại của họ khi xâm lăng Việt Nam, những tai họa mà họ gây ra cho chính mình và nước láng giềng? Và quan trọng hơn, liệu những người cầm quyền Trung Hoa hiện nay có bị mờ mắt vì tham vọng, vì chủ nghĩa dân tộc cuồng tín, vì ngộ nhận về sức mạnh của mình mà quên những bài học đó? Liệu họ có xem gây hấn ở Tư Chính là “đột phá khẩu” để thực hiện “Đường lưỡi bò”, sau khi đã đã cưỡng chiếm Hoàng Sa, và nhiều đảo, đá ở Trường Sa của Việt Nam, thực hiện được những thủ đoạn chi phối Việt Nam về chính trị, kinh tế…xây dựng những căn cứ quân sự ở những đảo, đá đã chiếm? Liệu họ có cho rằng, những hành động nhượng bộ, “lấy hòa làm quý” của Việt Nam là biểu hiện của sự nhu nhược, yếu đuối? Và cuối cùng, liệu họ có cho rằng, ép được Việt Nam một số lần, thì lần này vẫn có thể ép được, Việt Nam vẫn còn đường để lùi?

Để cho họ chiếm đoạt Tư Chính là chấp nhận trên thực tế “Đường lưỡi bò” vu khoát mà họ bịa đặt ra, là thừa nhận họ có thể dùng sức mạnh thả sức tung hoành trên Biển Đông, là “chấp hành” “chỉ lệnh ba không” mà họ khăng khăng đòi trong dự thảo COC. Tức là thừa nhận việc bị họ ăn cướp, hiếp đáp mà không được kêu cứu, không được tự vệ.

Ở Tư Chính, Việt Nam không còn đường lùi.

3- Bảo vệ Tổ Quốc luôn luôn là nghĩa vụ thiêng liêng nhất của mỗi quốc gia. Đó là “đại cục” lớn hơn hết và cơ bản nhất đối với mọi dân tộc. Mất độc lập thì không thể nói gì đến hòa bình, hạnh phúc, tương lai.

Khi đất nước đứng trước nguy cơ xâm lăng, thì nhiệm vụ chống xâm lăng phải là nhiệm vụ hàng đầu, cấp bách nhất của cả dân tộc.

Chúng ta yêu hòa bình và luôn cố sức kiềm chế, nhân nhượng, mong muốn tránh chiến tranh. Nhà Trần làm thế. Hồ Chí Minh cũng đã làm thế. Nhưng vẫn không tránh được chiến tranh do bọn xâm lăng áp đặt lên đất nước. Chúng ta phải trả giá bằng xương máu để chiến thắng kẻ địch mạnh gấp nhiều lần, để giữ nền độc lập của mình.

Kẻ địch mạnh, xâm lăng ồ ạt bằng quân sự không đáng sợ bằng khi chúng theo đuổi mục tiêu xâm lược bằng những thủ đoạn nham hiểm, gậm nhấm, lấn dần từng bước, kết hợp lừa mị, mua chuộc, cô lập…Khi đó cuộc đấu tranh sẽ trở nên khó khăn gấp bội, bắt đầu từ vấn đề đầu tiên là nhìn rõ nguy cơ và chân tướng của đối thủ. Chỉ có thể giành thắng lợi trong cuộc đấu tranh đó nếu tỉnh táo nhìn nhận đúng tình hình, tiến hành đấu tranh trên mọi lĩnh vực, chính trị, kinh tế, ngoại giao, quân sự….Và quan trọng nhất là cố kết sức mạnh toàn dân, tổ chức và huy động được sức mạnh đó vào cuộc đấu tranh yêu nước.

Đó là những vấn đề của Việt Nam hiện nay.

Trong thế giới ngày nay tồn tại những lực lượng mạnh mẽ, có cùng lợi ích với Việt Nam trong việc ngăn chặn mưu toan của Trung Hoa khống chế và chiếm đoạt Biển Đông, chà đạp lợi ích các dân tộc khác để thực hiện con đường xây dựng đế chế của họ. Đó chính là “sức mạnh của thời đại”mà Việt Nam nhất thiết phải tận dụng để bảo vệ Tổ Quốc. Cam kết không liên minh với nước nào chống Trung Quốc cũng như với các nước khác, nhưng điều đó không có nghĩa là Việt Nam không liên minh với ai khi nền độc lập của mình bị đe dọa. Đó là điều Trung Hoa sợ hãi và thường mặc nhiên xem là điều kiện để mặc cả với Việt Nam. Họ khăng khăng đòi ba không trong dự thảo COC, là biểu hiện của sự sợ hãi đó.

Kinh nghiệm lịch sử cho thấy rằng, những thế lực hung bạo đang lên, rất it khi tỉnh táo, biết khôn ngoan lùi bước. Chúng chưa bao giờ lùi bước trước những đối tượng yếu đuối, nài nỉ, nhượng bộ vô nguyên tắc, không dám tự bảo vệ. Trong một số trường hợp, chúng chỉ dừng bước vì sợ hãi thất bại khi đứng trước một đối thủ kiên cường, có chính nghĩa quyết tâm và biết cách bảo vệ lợi ích chính đáng của mình. Không thể thắng một đối thủ như vậy, mà phải trả giá đắt, thậm chí bằng cả mạng sống và tiêu ma những giấc mơ của chính kẻ cường bạo.

8-2019.
Bùi Đức Lại.

2 nhận xét :

  1. Bài viết hay, nếu làm tài liệu tuyên truyền của tuyên giáo thì tốt quá.

    Trả lờiXóa
  2. "Đại cục" của Tàu theo ngữ văn nghĩa là cục c*t to, cho nên Việtnam ta có cần không, mọi người đều rõ câu trả lời

    Trả lờiXóa