“Em hãy rút hồ sơ và nghỉ học ở trường này đi”
Phạm Lê Vương Các
Các bạn có tin đó là câu nói của một thầy Chủ nhiệm Khoa “khuyên” sinh viên của mình sau khi nhập học được 1 tuần không?
Còn đối với tôi câu nói này đã trở nên rất đỗi quen thuộc vì tôi đã được nghe nó nhiều lần khi học ở Đại học Luật TP.HCM. Và lần này tôi lại được nghe ở Trường Đại học Kinh Doanh & Công Nghệ Hà Nội – nơi tôi đang theo học chuyên ngành Luật kinh tế.
Nhưng khác với lần trước, lần này tôi nghe lại cụm từ “em hãy nghỉ học ở trường này đi” một cách hết sức thô thiển từ một người Thầy, buộc tôi phải viết lại những gì đã xảy ra vào buổi sáng ngày hôm qua.
Vào sáng ngày 1/9, tôi đến trường Đại học Kinh Doanh & Công Nghệ Hà Nội theo lời mời của một thầy mà tối qua bảo là “hướng dẫn tôi bổ túc hồ sơ”.
Khi đến nơi, người thầy này dẫn tôi đến phòng của thầy Chủ nhiệm khoa để làm việc. Khi vào phòng, Thầy đang ký giấy tờ cho một số người, tôi ngồi đợi một chút và quan sát trên bàn thấy một bản “Báo cáo” của Tổng Cục an ninh có đề tên Phạm Lê Vương Các được in đậm ngay trên tiêu đề.
Khi công việc ký tá đã xong, trong phòng chỉ còn lại tôi và hai người Thầy (một Thầy dẫn tôi đến, với một Thầy Chủ nhiệm Khoa), và câu chuyện giữa tôi và Thầy Chủ nhiệm Khoa bắt đầu.
Thầy hỏi: “Em có biết cô Y bên Cục An ninh không”? Tôi trả lời rằng biết vì tôi đã làm việc với cô Y mấy lần.
Rồi Thầy cho biết, bên Tổng Cục an ninh có báo cáo về trường hợp của tôi rồi Thầy nói thẳng thừng: “Em nên nghỉ học ở trường này đi, rút lại hồ sơ và kiếm trường khác mà học”.
Tôi choáng váng mặt mày, tim đập thình thịch, 2 hàm răng bắt đầu run lên và va vào nhau, lỗ tai bắt đầu nóng lên… Tôi im lặng nhìn đăm chiêu ra ngoài cánh cửa, phải mất 2 đến 3 phút sau tôi mới lấy lại bình tĩnh và hỏi: “Thầy cho em biết lý do?”
Thầy nói: “Trường này đào tạo đa ngành, nên đào tạo ngành Luật không tốt bằng mấy trường khác đào tạo chuyên về Luật. Em nên kiếm những trường chuyên về Luật, học ở đó thì sẽ tốt cho em hơn”.
Tôi thở dài... sau một lúc im lặng suy nghĩ tôi đã trả lời rằng: “Em sẽ không rút hồ sơ và sẽ tiếp tục học ở trường này. Vì em đã nhập học được một tuần rồi, nên không thể thay đổi lựa chọn được nữa, vì đã quá muộn.”
Thầy trả lời lại là chưa muộn đâu, bây giờ vẫn còn có thể được, nhưng tôi vẫn giữ nguyên quyết định của mình.
Thầy bắt đầu hơi lớn tiếng và đi thẳng vào vấn đề: “Ai cũng có lý tưởng của riêng mình, em có lý tưởng tự do dân chủ, còn chúng tôi có lý tưởng Cộng sản. Trường này do những người Cộng sản lập ra, và sẽ đào tạo ra những con người thuộc về chế độ chính trị Cộng Sản này.”
Tôi cũng lớn tiếng trả lời: “Khi dự tuyển vào trường này em không thấy chỗ nào giới thiệu trường này là do những người Cộng Sản lập ra, mà trường này là trường Dân lập. Em cũng không quan tâm và không cần biết trường này do Cộng Sản hay Tư Bản lập ra.. Và em cũng nói cho thầy biết, chức năng cao cả của giáo dục không phải là để đào tạo ra những con người thuộc về chế độ chính trị. Mà là đào tạo ra những con người tự do trước chế độ chính trị.”
Thầy: “Nếu không đào tạo ra những con người của chế dộ chính trị thì cũng đào tạo ra những con người để phục vụ cho chế độ chính trị. Giáo dục của Anh, Pháp, Mỹ cũng đào tạo ra những con người để phục vụ cho chế độ chính trị của nó, và giáo dục cũng Việt Nam cũng vậy”.
Tôi: “Giáo dục của họ sinh viên được tự do lựa chọn tư tưởng. Còn các trường đại học ở Việt Nam thì không. Vì các trường đại học của họ được tự trị mà thế lực chính trị không thể can thiệp được, ít nhất về mặt tự do nghiên cứu, học thuật. Còn ở Việt Nam thì không. Thầy xem tất cả trường đại học nào ở Việt Nam mà không có chi bộ Đảng Cộng Sản trong đó không, cho dù đó là trường Dân lập? Và điều đó có cần thiết không?”
Thầy trả lời là cần thiết, và còn cho biết, không chỉ trong các trường đại học có chi bộ Đảng mà còn có cả An ninh để quản lý và theo dõi sinh viên nữa, nên không phù hợp cho tôi theo học trường này.
Một lúc sau Thầy nhẹ giọng: “Tôi biết em đi học Luật để làm gì. Dù An ninh không ép nhà trường phải cho em thôi học vì nhà trường cũng có sự độc lập riêng. Nhưng An ninh đã thông báo về trường, thì nhà trường phải…”.
Tôi hỏi lại: “Giả sử an ninh gây sức ép để trường buộc em thôi học thì nhà trường căn cứ vào đâu để ra quyết định buộc em thôi học?”
Không đợi Thầy trả lời, tôi nói tiếp: “Em nói cho Thầy biết, nhà trường chỉ có thể buộc em thôi học khi em có những hành vi vi phạm phạm luật qua một bản án xét xử của Tòa án. Cơ quan An ninh không có chức năng xét xử mà họ chỉ là cơ quan điều tra. Họ điều tra và báo cáo như thế nào là việc của họ, nhà trường đừng để họ làm thay công việc của Tòa án và xem họ như là Tòa án”.
….
Cảm thấy thuyết phục tôi không được, Thầy có thổ lộ là trước khi làm việc với tôi, cô Y bên Cục an ninh cũng có nói với Thầy là không thể thuyết phục được tôi trong vấn đề này đâu, vì “nó là lý tưởng nên rất khó tác động để thay đổi”.
Không biết đây có phải là lý do để Thầy đánh phủ đầu tôi bằng những câu nói cứng rắn ngay trong lần gặp gỡ đầu tiên để tìm kiếm hy vọng?
Khi thuyết phục tôi nghỉ học không được, Thầy chuyển sang đề tài trong khâu tuyển sinh, không biết có phải nhằm mục đích để “dọa” tôi hay không, ngẫm lại thật buồn... cười.
Thầy nói như vầy:
“Em học Cao đẳng ngành Quản Trị Nhân sự à. Như vậy là không đúng quy định (học trái ngành) để được học liên thông lên ngành Luật kinh tế ở trường này”
Tôi: “Khi nộp hồ sơ tuyển sinh vào trường này, em đã đọc kỹ thông báo là sinh viên học Cao đẳng không đúng chuyên ngành luật vẫn được phép thi liên thông học lên đại học ngành Luật Kinh tế. Và em đã nộp hồ sơ, trải qua kỳ thi do trường tổ chức, và khi trúng tuyển em đã làm thủ tục nhập học thì không có vấn đề gì.”
Thầy: “Thông báo đó em đọc ở đâu?”
Tôi: “Em đọc trên trang website của trường.”
Thầy: “Việc tuyển sinh ngành này là do tôi ký, không lẽ tôi không biết. Không có thông báo nào như thế cả.”
Tôi: “Có máy tính kia. Thầy hãy mở ra và lên đó đọc”.
Nhưng Thầy vẫn khăng khăng khẳng định là không có thông báo đó và nói bằng Cao đẳng của tôi học liên thông lên đại học ngành Luật kinh tế là không đúng.
Tôi tiếp lời: “Ở lớp em có hai mươi mấy bạn. Chỉ 1 hoặc 2 người là học cao đẳng luật. Còn lại tất cả đều không có bằng cấp gì liên quan tới luật.”
Thầy bảo: “Nếu vậy thì tôi sẽ xem xét lại tất cả hồ sơ, và nếu cần thiết thì tôi sẽ đề xuất lên trên giải tán luôn lớp đó.”
Thiệt tình. Lúc đó bỗng dưng tôi có suy nghĩ con người tôi nguy hiểm đến cỡ đó sao. Thật chẳng thể nào hiểu nổi.
Tôi nhận thức được nhà trường không hoan nghênh tôi là điều dễ nhận ra, nhưng bất chấp phải trái, đúng sai, lộng ngôn kiểu này thì tôi đành chào thua.
Tôi bảo: “Em sẽ không tranh cãi với Thầy ở điểm này nữa. Có vấn đề gì khúc mắc, muốn đuổi học, muốn giải tán lớp, đó là việc của Thầy thì Thầy cứ làm. Nhưng làm gì thì cũng phải Quyết định bằng văn bản đàng hoàng. Để tụi em còn có căn cứ để xem xét có nên đi khiếu kiện hay là sẽ chấp hành.”
Buổi làm việc chỉ diễn ra khoảng 20 phút, vì Thầy bận đi họp. Trước khi kết thúc tôi nói rõ thông điệp của mình: “Em đã trưởng thành, thì em hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật mà không để liên đới tới ai. Em trúng tuyển và đóng tiền vào đây là để học và tìm kiếm tri thức. Nhà trường có nội quy, khi tới trường thì em sẽ tôn trọng và chấp hành nó. Còn khi em bước chân ra khỏi cổng trường thì chúng ta không liên quan đến nhau. Tốt nhất là nhà trường không nên can thiệp vào những hoạt động bên ngoài của em, vì nhà trường có muốn can thiệp thì cũng không được đâu. Nếu ngoài kia em có hành vi vi phạm pháp luật thì pháp luật sẽ xử lý em chứ không phải đi xử lý nhà trường.
Tốt nhất là chúng ta hãy nên giữ cho nhau thì sẽ tốt hơn cho cả 2 bên, cho nhà trường và cho cả phía em”, tôi nói.
Và thế là, câu chuyện thầy trò của chúng tôi khép lại với hình ảnh, mạnh ai xách cặp người đó bước ra khỏi cửa, mà không có cái bắt tay và lời chào tạm biệt.
Ra đến sân trường, chợt tôi nhớ lại lời Thầy nói, nào là ông Trọng đi gặp ông Obama, dù họ khác biệt về ý thức hệ và quan điểm chính trị nhưng họ vẫn có thể ngồi lại đối thoại với nhau và tôn trọng nhau. Thế thì tại sao chúng ta là mối quan hệ thầy trò lại không thể đối thoại với nhau một cách tôn trọng nhau hơn, thưa Thầy?
Có phải chính vì Thầy có suy nghĩ “giáo dục là để đào tạo ra con người để phục vụ cho chế độ chính trị”, đã làm cho Thầy coi trọng “sinh mệnh chính trị” của mình hơn là nhân cách của nhà giáo phải không?
Tôi sẽ không phán xét về Thầy, tôi dành câu trả lời cho cộng đồng và dư luận phán xét, và cho cả chính Thầy.
Nhưng tôi bị tổn thương sâu sắc vì sự xúc phạm bởi chính người Thầy và nhà trường, nơi mà tôi sẽ phải gắn bó trong một thời gian dài.
Lòng khoan dung là tối cần thiết để tránh kéo dài xung đột, và để tạo ra một môi trường giáo dục và một xã hội nhân bản hơn, nên tôi sẽ “gìn giữ cho nhau” bằng cách không nêu tên của Thầy lên đây.
Nếu trong thời gian tới, Thầy Chủ nhiệm khoa và nhà trường còn tiếp tục những hành vi tương tự, tôi cam kết với Thầy và trường Đại học Kinh Doanh & Công Nghệ Hà Nội rằng: Tôi sẽ kiên quyết đấu tranh để bảo vệ cho Quyền được học tập và giáo dục của mình.
Bất kỳ lúc nào tôi cũng có thể đứng trước cổng trường căng băng rôn phản đối nhà trường bất chấp đạo đức và pháp lý ép buộc sinh viên nghỉ học vì lý do chính trị.
Bất kỳ lúc nào tôi cũng có thể đứng trước cổng trụ sở của Bộ Giáo Dục căng băng rôn đòi Quyền tự trị cho các trường đại học ở Việt Nam.
Và bất kỳ lúc nào, tôi cũng có thể gửi đơn khiếu tố sự việc này cho “Báo cáo viên Đặc biệt của Liên hợp quốc về Quyền Giáo dục”, để đưa vấn đề này ra trước cộng đồng quốc tế.
….
Dù khi ra về Thầy có nói rằng, tôi là đối tượng có khả năng tranh luận được với Thầy nên Thầy sẽ còn gặp lại để tranh luận tiếp. Nhưng tôi thấy, giữa tôi và Thầy không thể tiếp tục tranh luận hoặc đối thoại được nữa khi Thầy còn gặp tôi với mục đích để "khuyên" hoặc “ép” tôi ra khỏi cái trường này, chứ không nhằm mục đích kiến tạo ra các giá trị tri thức và tư tưởng mới trong tranh luận.
Ba của tôi khi biết chuyện này liền nhắn tin nói với tôi rằng: “Cá nhân con nên quên chuyện vào trường học XHCN đi. Bởi họ chỉ muốn những người như con cầm cuốc đào đất mà không được cầm bút. Đã biết chúng xài luật rừng mà đi học luật nữa làm gì. Hãy thu xếp về nhà sớm lúc nào đỡ tốn kém cho mình lúc ấy. Con nghe Ba một lần này đi, có nhiều con đường học tập khác dành cho con.”
Theo các bạn, tôi có nên nghe lời ba của tôi không? Trường này có còn xứng đáng để cho tôi tiếp tục theo đuổi việc học ở đây?
Câu trả lời của tôi là: tôi sẽ tiếp tục đi học tại ngôi trường này dù tôi không còn yêu nó.
Đi học tại ngôi trường này, giờ đây, đối với tôi chỉ nhằm một mục đích duy nhất là để chứng minh rằng: bất kỳ một lực lượng chính trị nào cũng không có khả năng xâm phạm và tước đoạt đến Quyền được học tập, được giáo dục của chính tôi.
Tôi sẽ kiên quyết đấu tranh để bảo vệ nó.
Chúng ta hãy nhớ rằng, giáo dục Đại học cũng chỉ là một nơi cung cấp dịch vụ. Tôi không đi xin, mà tôi đã phải trả một khoản tiền không hề nhỏ là 15 triệu/1 năm để được học ở trường này, và tôi có quyền đòi hỏi sự tôn trọng trong tư tưởng và chất lượng khoa học từ nhà trường.
P. L. V. C.
Nguồn: FB Phạm Lê Vương Các
Phạm Lê Vương Các
Các bạn có tin đó là câu nói của một thầy Chủ nhiệm Khoa “khuyên” sinh viên của mình sau khi nhập học được 1 tuần không?
Còn đối với tôi câu nói này đã trở nên rất đỗi quen thuộc vì tôi đã được nghe nó nhiều lần khi học ở Đại học Luật TP.HCM. Và lần này tôi lại được nghe ở Trường Đại học Kinh Doanh & Công Nghệ Hà Nội – nơi tôi đang theo học chuyên ngành Luật kinh tế.
Nhưng khác với lần trước, lần này tôi nghe lại cụm từ “em hãy nghỉ học ở trường này đi” một cách hết sức thô thiển từ một người Thầy, buộc tôi phải viết lại những gì đã xảy ra vào buổi sáng ngày hôm qua.
Vào sáng ngày 1/9, tôi đến trường Đại học Kinh Doanh & Công Nghệ Hà Nội theo lời mời của một thầy mà tối qua bảo là “hướng dẫn tôi bổ túc hồ sơ”.
Khi đến nơi, người thầy này dẫn tôi đến phòng của thầy Chủ nhiệm khoa để làm việc. Khi vào phòng, Thầy đang ký giấy tờ cho một số người, tôi ngồi đợi một chút và quan sát trên bàn thấy một bản “Báo cáo” của Tổng Cục an ninh có đề tên Phạm Lê Vương Các được in đậm ngay trên tiêu đề.
Khi công việc ký tá đã xong, trong phòng chỉ còn lại tôi và hai người Thầy (một Thầy dẫn tôi đến, với một Thầy Chủ nhiệm Khoa), và câu chuyện giữa tôi và Thầy Chủ nhiệm Khoa bắt đầu.
Thầy hỏi: “Em có biết cô Y bên Cục An ninh không”? Tôi trả lời rằng biết vì tôi đã làm việc với cô Y mấy lần.
Rồi Thầy cho biết, bên Tổng Cục an ninh có báo cáo về trường hợp của tôi rồi Thầy nói thẳng thừng: “Em nên nghỉ học ở trường này đi, rút lại hồ sơ và kiếm trường khác mà học”.
Tôi choáng váng mặt mày, tim đập thình thịch, 2 hàm răng bắt đầu run lên và va vào nhau, lỗ tai bắt đầu nóng lên… Tôi im lặng nhìn đăm chiêu ra ngoài cánh cửa, phải mất 2 đến 3 phút sau tôi mới lấy lại bình tĩnh và hỏi: “Thầy cho em biết lý do?”
Thầy nói: “Trường này đào tạo đa ngành, nên đào tạo ngành Luật không tốt bằng mấy trường khác đào tạo chuyên về Luật. Em nên kiếm những trường chuyên về Luật, học ở đó thì sẽ tốt cho em hơn”.
Tôi thở dài... sau một lúc im lặng suy nghĩ tôi đã trả lời rằng: “Em sẽ không rút hồ sơ và sẽ tiếp tục học ở trường này. Vì em đã nhập học được một tuần rồi, nên không thể thay đổi lựa chọn được nữa, vì đã quá muộn.”
Thầy trả lời lại là chưa muộn đâu, bây giờ vẫn còn có thể được, nhưng tôi vẫn giữ nguyên quyết định của mình.
Thầy bắt đầu hơi lớn tiếng và đi thẳng vào vấn đề: “Ai cũng có lý tưởng của riêng mình, em có lý tưởng tự do dân chủ, còn chúng tôi có lý tưởng Cộng sản. Trường này do những người Cộng sản lập ra, và sẽ đào tạo ra những con người thuộc về chế độ chính trị Cộng Sản này.”
Tôi cũng lớn tiếng trả lời: “Khi dự tuyển vào trường này em không thấy chỗ nào giới thiệu trường này là do những người Cộng Sản lập ra, mà trường này là trường Dân lập. Em cũng không quan tâm và không cần biết trường này do Cộng Sản hay Tư Bản lập ra.. Và em cũng nói cho thầy biết, chức năng cao cả của giáo dục không phải là để đào tạo ra những con người thuộc về chế độ chính trị. Mà là đào tạo ra những con người tự do trước chế độ chính trị.”
Thầy: “Nếu không đào tạo ra những con người của chế dộ chính trị thì cũng đào tạo ra những con người để phục vụ cho chế độ chính trị. Giáo dục của Anh, Pháp, Mỹ cũng đào tạo ra những con người để phục vụ cho chế độ chính trị của nó, và giáo dục cũng Việt Nam cũng vậy”.
Tôi: “Giáo dục của họ sinh viên được tự do lựa chọn tư tưởng. Còn các trường đại học ở Việt Nam thì không. Vì các trường đại học của họ được tự trị mà thế lực chính trị không thể can thiệp được, ít nhất về mặt tự do nghiên cứu, học thuật. Còn ở Việt Nam thì không. Thầy xem tất cả trường đại học nào ở Việt Nam mà không có chi bộ Đảng Cộng Sản trong đó không, cho dù đó là trường Dân lập? Và điều đó có cần thiết không?”
Thầy trả lời là cần thiết, và còn cho biết, không chỉ trong các trường đại học có chi bộ Đảng mà còn có cả An ninh để quản lý và theo dõi sinh viên nữa, nên không phù hợp cho tôi theo học trường này.
Một lúc sau Thầy nhẹ giọng: “Tôi biết em đi học Luật để làm gì. Dù An ninh không ép nhà trường phải cho em thôi học vì nhà trường cũng có sự độc lập riêng. Nhưng An ninh đã thông báo về trường, thì nhà trường phải…”.
Tôi hỏi lại: “Giả sử an ninh gây sức ép để trường buộc em thôi học thì nhà trường căn cứ vào đâu để ra quyết định buộc em thôi học?”
Không đợi Thầy trả lời, tôi nói tiếp: “Em nói cho Thầy biết, nhà trường chỉ có thể buộc em thôi học khi em có những hành vi vi phạm phạm luật qua một bản án xét xử của Tòa án. Cơ quan An ninh không có chức năng xét xử mà họ chỉ là cơ quan điều tra. Họ điều tra và báo cáo như thế nào là việc của họ, nhà trường đừng để họ làm thay công việc của Tòa án và xem họ như là Tòa án”.
….
Cảm thấy thuyết phục tôi không được, Thầy có thổ lộ là trước khi làm việc với tôi, cô Y bên Cục an ninh cũng có nói với Thầy là không thể thuyết phục được tôi trong vấn đề này đâu, vì “nó là lý tưởng nên rất khó tác động để thay đổi”.
Không biết đây có phải là lý do để Thầy đánh phủ đầu tôi bằng những câu nói cứng rắn ngay trong lần gặp gỡ đầu tiên để tìm kiếm hy vọng?
Khi thuyết phục tôi nghỉ học không được, Thầy chuyển sang đề tài trong khâu tuyển sinh, không biết có phải nhằm mục đích để “dọa” tôi hay không, ngẫm lại thật buồn... cười.
Thầy nói như vầy:
“Em học Cao đẳng ngành Quản Trị Nhân sự à. Như vậy là không đúng quy định (học trái ngành) để được học liên thông lên ngành Luật kinh tế ở trường này”
Tôi: “Khi nộp hồ sơ tuyển sinh vào trường này, em đã đọc kỹ thông báo là sinh viên học Cao đẳng không đúng chuyên ngành luật vẫn được phép thi liên thông học lên đại học ngành Luật Kinh tế. Và em đã nộp hồ sơ, trải qua kỳ thi do trường tổ chức, và khi trúng tuyển em đã làm thủ tục nhập học thì không có vấn đề gì.”
Thầy: “Thông báo đó em đọc ở đâu?”
Tôi: “Em đọc trên trang website của trường.”
Thầy: “Việc tuyển sinh ngành này là do tôi ký, không lẽ tôi không biết. Không có thông báo nào như thế cả.”
Tôi: “Có máy tính kia. Thầy hãy mở ra và lên đó đọc”.
Nhưng Thầy vẫn khăng khăng khẳng định là không có thông báo đó và nói bằng Cao đẳng của tôi học liên thông lên đại học ngành Luật kinh tế là không đúng.
Tôi tiếp lời: “Ở lớp em có hai mươi mấy bạn. Chỉ 1 hoặc 2 người là học cao đẳng luật. Còn lại tất cả đều không có bằng cấp gì liên quan tới luật.”
Thầy bảo: “Nếu vậy thì tôi sẽ xem xét lại tất cả hồ sơ, và nếu cần thiết thì tôi sẽ đề xuất lên trên giải tán luôn lớp đó.”
Thiệt tình. Lúc đó bỗng dưng tôi có suy nghĩ con người tôi nguy hiểm đến cỡ đó sao. Thật chẳng thể nào hiểu nổi.
Tôi nhận thức được nhà trường không hoan nghênh tôi là điều dễ nhận ra, nhưng bất chấp phải trái, đúng sai, lộng ngôn kiểu này thì tôi đành chào thua.
Tôi bảo: “Em sẽ không tranh cãi với Thầy ở điểm này nữa. Có vấn đề gì khúc mắc, muốn đuổi học, muốn giải tán lớp, đó là việc của Thầy thì Thầy cứ làm. Nhưng làm gì thì cũng phải Quyết định bằng văn bản đàng hoàng. Để tụi em còn có căn cứ để xem xét có nên đi khiếu kiện hay là sẽ chấp hành.”
Buổi làm việc chỉ diễn ra khoảng 20 phút, vì Thầy bận đi họp. Trước khi kết thúc tôi nói rõ thông điệp của mình: “Em đã trưởng thành, thì em hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật mà không để liên đới tới ai. Em trúng tuyển và đóng tiền vào đây là để học và tìm kiếm tri thức. Nhà trường có nội quy, khi tới trường thì em sẽ tôn trọng và chấp hành nó. Còn khi em bước chân ra khỏi cổng trường thì chúng ta không liên quan đến nhau. Tốt nhất là nhà trường không nên can thiệp vào những hoạt động bên ngoài của em, vì nhà trường có muốn can thiệp thì cũng không được đâu. Nếu ngoài kia em có hành vi vi phạm pháp luật thì pháp luật sẽ xử lý em chứ không phải đi xử lý nhà trường.
Tốt nhất là chúng ta hãy nên giữ cho nhau thì sẽ tốt hơn cho cả 2 bên, cho nhà trường và cho cả phía em”, tôi nói.
Và thế là, câu chuyện thầy trò của chúng tôi khép lại với hình ảnh, mạnh ai xách cặp người đó bước ra khỏi cửa, mà không có cái bắt tay và lời chào tạm biệt.
Ra đến sân trường, chợt tôi nhớ lại lời Thầy nói, nào là ông Trọng đi gặp ông Obama, dù họ khác biệt về ý thức hệ và quan điểm chính trị nhưng họ vẫn có thể ngồi lại đối thoại với nhau và tôn trọng nhau. Thế thì tại sao chúng ta là mối quan hệ thầy trò lại không thể đối thoại với nhau một cách tôn trọng nhau hơn, thưa Thầy?
Có phải chính vì Thầy có suy nghĩ “giáo dục là để đào tạo ra con người để phục vụ cho chế độ chính trị”, đã làm cho Thầy coi trọng “sinh mệnh chính trị” của mình hơn là nhân cách của nhà giáo phải không?
Tôi sẽ không phán xét về Thầy, tôi dành câu trả lời cho cộng đồng và dư luận phán xét, và cho cả chính Thầy.
Nhưng tôi bị tổn thương sâu sắc vì sự xúc phạm bởi chính người Thầy và nhà trường, nơi mà tôi sẽ phải gắn bó trong một thời gian dài.
Lòng khoan dung là tối cần thiết để tránh kéo dài xung đột, và để tạo ra một môi trường giáo dục và một xã hội nhân bản hơn, nên tôi sẽ “gìn giữ cho nhau” bằng cách không nêu tên của Thầy lên đây.
Nếu trong thời gian tới, Thầy Chủ nhiệm khoa và nhà trường còn tiếp tục những hành vi tương tự, tôi cam kết với Thầy và trường Đại học Kinh Doanh & Công Nghệ Hà Nội rằng: Tôi sẽ kiên quyết đấu tranh để bảo vệ cho Quyền được học tập và giáo dục của mình.
Bất kỳ lúc nào tôi cũng có thể đứng trước cổng trường căng băng rôn phản đối nhà trường bất chấp đạo đức và pháp lý ép buộc sinh viên nghỉ học vì lý do chính trị.
Bất kỳ lúc nào tôi cũng có thể đứng trước cổng trụ sở của Bộ Giáo Dục căng băng rôn đòi Quyền tự trị cho các trường đại học ở Việt Nam.
Và bất kỳ lúc nào, tôi cũng có thể gửi đơn khiếu tố sự việc này cho “Báo cáo viên Đặc biệt của Liên hợp quốc về Quyền Giáo dục”, để đưa vấn đề này ra trước cộng đồng quốc tế.
….
Dù khi ra về Thầy có nói rằng, tôi là đối tượng có khả năng tranh luận được với Thầy nên Thầy sẽ còn gặp lại để tranh luận tiếp. Nhưng tôi thấy, giữa tôi và Thầy không thể tiếp tục tranh luận hoặc đối thoại được nữa khi Thầy còn gặp tôi với mục đích để "khuyên" hoặc “ép” tôi ra khỏi cái trường này, chứ không nhằm mục đích kiến tạo ra các giá trị tri thức và tư tưởng mới trong tranh luận.
Ba của tôi khi biết chuyện này liền nhắn tin nói với tôi rằng: “Cá nhân con nên quên chuyện vào trường học XHCN đi. Bởi họ chỉ muốn những người như con cầm cuốc đào đất mà không được cầm bút. Đã biết chúng xài luật rừng mà đi học luật nữa làm gì. Hãy thu xếp về nhà sớm lúc nào đỡ tốn kém cho mình lúc ấy. Con nghe Ba một lần này đi, có nhiều con đường học tập khác dành cho con.”
Theo các bạn, tôi có nên nghe lời ba của tôi không? Trường này có còn xứng đáng để cho tôi tiếp tục theo đuổi việc học ở đây?
Câu trả lời của tôi là: tôi sẽ tiếp tục đi học tại ngôi trường này dù tôi không còn yêu nó.
Đi học tại ngôi trường này, giờ đây, đối với tôi chỉ nhằm một mục đích duy nhất là để chứng minh rằng: bất kỳ một lực lượng chính trị nào cũng không có khả năng xâm phạm và tước đoạt đến Quyền được học tập, được giáo dục của chính tôi.
Tôi sẽ kiên quyết đấu tranh để bảo vệ nó.
Chúng ta hãy nhớ rằng, giáo dục Đại học cũng chỉ là một nơi cung cấp dịch vụ. Tôi không đi xin, mà tôi đã phải trả một khoản tiền không hề nhỏ là 15 triệu/1 năm để được học ở trường này, và tôi có quyền đòi hỏi sự tôn trọng trong tư tưởng và chất lượng khoa học từ nhà trường.
P. L. V. C.
Nguồn: FB Phạm Lê Vương Các
Thưa ông chủ nhiệm khoa của trường ĐH kinh doanh và công nghệ HN :Về nghề nghiệp , tôi cũng là một giáo viên đã từng tốt nghiệp một trường ĐH có tiếng ở VN.Nhưng về nhận thức thì tôi nhận thấy ở ông có điều gì đấy không ổn . Ở đây tôi chỉ bàn về sự không ổn trong một câu nói của ông : " Trường này do những người cộng sản lập ra , và sẽ đào tạo ra những con người thuộc về chế độ chính trị cs này " Thưa ông : tất cả các trường ĐH ở VN hiện nay nói riêng và các ngành KT nói chung , tồn tai được đều là do tiền thuế và công sức của trên 90 triệu dân đóng góp, trong đó những người cộng sản như ông chỉ có trên 3 triệu người , một con số rất nhỏ so với 90 triệu kia , đúng không thưa ông. Nói đến đây chắc có người lại nói : dân nghèo thì đóng góp được mấy . Nếu đi vay nước ngoài thì món nợ đó con cháu chúng ta phải trả, bởi trên đời này không ai cho không ai cái gì cả.Tuy nhiên đi vay mà người ta cho vay là rất quý rồi Hơn nữa đi vay thì chủ yếu là vay các nước tư bản như Nhật....Các trường ĐH như trường của ông hàng năm còn phải đưa nhiều giáo viên đi học tập cả về kiến thức lẫn kinh nghiệm giảng dạy ở Mĩ , Úc...Sao lúc đó ông không cho rằng : Người của chế độ CS thì không nên đi học những " thói hư tật xấu " của Tư bản . Tôi không biết gì về ông nhưng tôi dám chắc rằng : khi khoa của ông mà có một xuất đi Mĩ hoặc Ca- na - đa ...tham quan và học tập thì chắc chắn ông sẽ không nhường cho ai, còn nếu ông đi rồi mà " nhường " người khác đi thì người ấy chắc chắn phải " thế nào " với ông .Nếu tôi nói sai điều này thì xin lỗi ông trước vậy.Một thực tế nữa cho thấy : Ở VN hiện nay những người cứ lem lẻm TÔI LÀ NGƯỜI CS nhưng chưa chắc đã là CS . Này nhé : tham nhũng , bè phái , quan liêu xa rời dân ...tiến sĩ giả , GS rởm...đầy ra trong xã hội, phần nhiều là những người CS . Những người ấy họ cũng được đào tao trong các trường CS đấy chứ , nhưng sao họ không bằng một người dân thường không phải là CS . Hiện nay các ông to bà lớn có tiền đều cho con cháu đi du học ở các nước tư bản, nếu Tư bản họ cũng hẹp hòi không tiếp nhận với lí do giống như ông : Trường này do Tư bản lập ra, sẽ không cho học sinh các nước CS theo học.." thì chắc nền giáo dục của họ cũng sẽ thối nát mất thội . Vì thời gian có hạn , tôi chỉ nói ra vài " ngu ý " của tôi , còn suy nghĩ thế nào là quyền của ông , nhưng đã là người có học thì đừng biến mình thành CON RỐI cho cuộc đời giật dây . Chào ông .
Trả lờiXóaĐọc bài viết, xem sắc diện thấy người này nhỏ tuổi mà có khí phách, có ý chí, có khát vọng. Khuôn mặt thông minh, cương nghị, thân thiện, quyết đoán báo hiệu người này có thể làm được việc đại sự. Chú ngả mũ thán phục và chờ đợi cái tên Phạm Lê Vương Các trong một hoàn cảnh, cương vị khác lớn hơn.
Trả lờiXóaCòn bây giờ chú chỉ cảm nhận thấy cháu là người dám đối mặt và thách thức với cường quyền có thật. Dù họ không đuổi cháu vì không có cớ nhưng cháu sẽ bị cô lập, sẽ bị xã hội đỏ bôi tro, trát trấu vào người để làm cho cháu khuất phục vì họ có cả một hệ thống, một lực lượng ăn lương cao hùng hậu làm việc đó. Cháu sẽ bị xã hội đen khiêu khích, đe dọa hành hung thậm chí dằn mặt bằng võ bẩn. Đặc biệt là bọn lưu manh trí thức đang cầm chương cả xã hội đỏ và XH đen gán cho cái tên "phản động" . Lúc ấy đi cũng dở, ở không xong.
Theo chú, tay trưởng khoa không có lỗi. Hắn hành sự là vì bát cơm. Lỗi là ở thể chế này chống lại cháu khi thấy cháu là nguy cơ chống lại họ.
Chú khuyên cháu, nếu cháu quyết tâm học luật thì hãy từ bỏ trường này về nhà ôn luyện tiếng Anh giỏi, tìm kiếm học bổng đến học tại các trường ĐH Âu, Mỹ , Hàn hoặc Nhật là các Quốc gia có nền văn minh pháp lý chân chính. Còn Pháp luật VN là Pháp luật cai trị, là công cụ của ĐCS chứ không phải là "Khế ước xã hội ". Luật VN xếp dưới nghị quyết của đảng. Nước ngoài là "Thượng tôn Pháp luật" còn ở VN Đảng là luật chưa kể luật rừng. Vì sao chú nói vậy,vì chú là "Cử nhân luật VN đây". Trước mắt đừng làm điều gì vi phạm đạo đức, để mình thực sự trong sáng, lành mạnh trong con mắt của mọi người. Khi ấy kẻ xấu có muốn hãm hại cháu cũng phải chùn tay.
Với sự thông minh và quyết đoán, ý chí và nghị lực của cháu, chú hy vọng cháu sẽ là tương lai của nước VN dân chủ Cộng hòa.
Cầu mong cho cháu bình an!
"Chức năng cao cả của giáo dục không phải là để đào tạo ra những con người thuộc về chế độ chính trị, mà là đào tạo ra những con người tự do trước chế độ chính trị.”
Trả lờiXóađi học phải xét lý lịch đấy là một phát minh vĩ đại của CS
Trả lờiXóaTrường này chắc chắn không đáng để bạn học.
Trả lờiXóaMột anh Thầy chủ nhiệm Khoa ở Đại học Kinh doanh và Công nghệ Hà Nội lú lẫn thế này đây:
Trả lờiXóaThầy: “Nếu không đào tạo ra những con người của chế dộ chính trị thì cũng đào tạo ra những con người để phục vụ cho chế độ chính trị. Giáo dục của Anh, Pháp, Mỹ cũng đào tạo ra những con người để phục vụ cho chế độ chính trị của nó, và giáo dục cũng Việt Nam cũng vậy”.
Anh thầy Chủ nhiệm khoa này có biết rằng nhiều SV Việt Nam đi du học bên Tây không nhỉ ?.
HT của trường ĐH mà bác từng công tác cũng giống vậy thôi...
XóaCái miệng của ông Chủ nhiệm khoa này vừa ... nhọ lại vừa thâm !
XóaLý luận như thầy chủ nhiệm khoa là hoàn toàn không đúng ! Thực tế đã và đang có hàng nghìn học sinh Việt Nam được đào tạo ở các nước tư bản: Anh, MỸ, Pháp, Đức, Nhật, Áo, Úc... và tốt nghiệp về Việt Nam làm việc trong cơ quan nhà nước đấy ư? có người còn trở thành cán bộ cấp cao ! Câu hỏi giáo dục là gì chẳng lẽ lại nan giải đến thế sao?
Trả lờiXóaThầy gì mà như con điếm vậy?
Trả lờiXóaEm bé ơi, trường nào cũng thế thôi, họ không muốn nhận em, ở đâu cũng có những chủ nhiệm khoa và các cán bộ của trường là những an ninh chìm theo dõi hành vi các cán bộ và sinh viên, ba em nói đúng đấy, người thông minh sắc sảo quả cảm dám bảo vệ chính nghĩa như em dù có được nhận vào trường nào thì em vẫn là đối tượng bị theo dõi, họ sẽ quậy để em không thể học được. Em là nhân tài của đất nước, hãy giữ mình! Dù sao ông thầy CN khoa đã vô tình nói ra bộ mặt thật của những cán bộ lãnh đạo trường, họ là những an ninh được cài vào.
Trả lờiXóaDù lớn tuổi cũng xin ngả mũ bái phục cháu trẻ, cháu Phạm Lê Vương Các. (Riêng cái tên đã toát lên bản lĩnh của 1 con người).
Trả lờiXóaChú học và l/v kỹ thuật nên trình xã hội lớ ngớ lắm nhưng chú (65 tuổi) thấy góp ý của chú Nặc danh13:57 Ngày 03 tháng 09 năm 2015 có lý đấy.
Mong và chúc cháu thành đạt hầu sau này giúp ích cho đời. Đất nc này nhg ng như cháu ẩn sâu và lâu quá vì thể chế !
Nghe đối đáp của Phạm lê vương Các hả dạ quá. Cảm ơn bạn.
Trả lờiXóaXin mách ngài trưởng khoa 2 con ông Tấn Dũng học ở Mỹ về, ông Nguyễn Xuân Phúc có một thằng cũng học ở Mỹ và còn nhiều nữa cơ đề nghị ông kiến nghị với cấp trên nên giáo dục họ. Đi học ở Mỹ làm sao thành cộng sản được, hỏng phải làm ngay ông ạ.
Trả lờiXóaXin mách ngài trưởng khoa 2 con ông Tấn Dũng học ở Mỹ về, ông Nguyễn Xuân Phúc có một thằng cũng học ở Mỹ và còn nhiều nữa cơ đề nghị ông kiến nghị với cấp trên nên giáo dục họ. Đi học ở Mỹ làm sao thành cộng sản được, hỏng phải làm ngay ông ạ.
Trả lờiXóaỦa!?...sao lạ dzậy ta? đây là thời đại văn minh nhất, rực rỡ nhất trong thời đại lịch sử của dân tộc mà! thời đại Hồ Chí Minh mà! ( nguyên văn từ cửa miệng ông Sang, Trọng, Hùng, Dũng...đó nghe!?)
Trả lờiXóaSao lại có chuyện không cho công dân của mình đi học hè...!? thế câu tuyên ngôn của ông Hồ cách đây 70 năm đã...vứt dzô sọt rác rồi hả!?
Hay là mấy đứa an ninh và mấy thằng thầy giáo này...phản động hết rồi!?( vì chống lại ý chỉ của ông HỒ!?)
Mỗi lần nhắc đến tiểu sử của ông Hồ,"đảng và nhà nước" lại lên án việc thực dân Pháp đã đuổi học ông ấy chỉ vì dám đi biểu tình chống sưu cao thuế nặng.
Trả lờiXóaPLVC chỉ mới bày tỏ chính kiến mà đã bị "đảng và nhà nước" đuổi học rồi.Xem ra,về khoản này,thực dân Pháp phải gọi "đảng và nhà nước" bằng sư phụ
"Tất cả mọi người đều sinh ra có quyền bình đẳng. Tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được; trong những quyền ấy, có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc". (Tuyên ngôn độc lập do Chủ tịch Chính phủ Lâm thời nước VN Dân chủ Cộng hòa đọc tại Ba Đình, Hà Nội ngày 2-9-1945)
Trả lờiXóaLuật Giáo dục, Điều 10: Quyền và nghĩa vụ học tập của công dân
Học tập là quyền và nghĩa vụ của công dân.
Mọi công dân không phân biệt dân tộc, tôn giáo, tín ngưỡng, nam nữ, nguồn gốc gia đình, địa vị xã hội, hoàn cảnh kinh tế đều bình đẳng về cơ hội học tập.
Nhà nước thực hiện công bằng xã hội trong giáo dục, tạo điều kiện để ai cũng được học hành.
chúng nó cai trị bằng chính sách ngu dân mà,dân ngu thì chúng nó ngồi mới lâu,khủng bố hung tàn thì dân mới sợ,thì khi đó chế độ của chúng mới vững,tôi thấy người dân lo làm lo ăn lo nhậu thì trúng ý chúng nó rồi bó tay
Trả lờiXóaTrường học chỉ để đào tạo những người phục vụ chế độ thì cần gì những người tài giỏi ? đào tạo ra những CB tối ngày chỉ biết ca tụng Đảng và các LĐ . Kết quả là Đất Nước không tiến bộ và không muốn phát triển . Đàn lợn với nhau cả thì cũng chỉ biết kêu ủn ỉn thôi .
Trả lờiXóaBạn nên tìm cách ra nước ngoài học tập. Vì:
Trả lờiXóa1) Bạn muốn sau này phục vụ đất nước, phục vụ nhân dân thì bạn phải biết quý trọng sinh mạng mình. Với tính cách của bạn nếu học trong nước bạn sẽ tiếp tục làm cho một số người khó chịu, và điều gì phải đến sẽ đến;
2) Cái trường ấy không xứng đáng cho bạn học. Kiến thức ở đấy sẽ không có ích cho bạn (nếu là ngành kỹ thuật thì nội dung những điều cần học trong chế độ cộng sản hay chế độ tư bản cũng đều giống nhau, nhưng trong khoa học xã hội thì khác nhau nhiều đấy);
3) Nếu học trong nước bạn sẽ gặp rất nhiều khó khăn vì liên tục bị quấy rối, gây sự đủ mọi kiểu.
Phải thấy nhục nhã rằng, ngày nay người hèn như tên thầy này cứ nhan nhản!
Trả lờiXóaCháu cứ ở lại mà học, không ai có quyền đuổi cháu, khi cháu đã nộp đủ giấy tờ, học phí? Phải học cho được những gì mà Trường Cộng sản dậy để làm người.
Trả lờiXóabiết đâu ông thầy này cũng có 1 và tấm bằng tiến sĩ ở một nước Tư bản nào đó, chỉ có điều trường đó "chưa hề tồn tại"
Trả lờiXóathằng này mà cũng được gọi là thầy sao...xin lỗi quí vị trước kia tôi cũng được gọi bằng danh xưng đó nhưng cảm thấy không xứng đáng với những thầy giáo chân chính(còn rất ít) và cũng không muốn đánh đồng với những thằng thầy khốn nạn đang tồn tại nhan nhản trong xã hội này nên đã xin chuyển nghề để lương tâm yên ổn. Mong e P.L.V.Các đứng vững trước sóng gió cuộc đời
Trả lờiXóaRất đúng! Tôi muốn bắt tay bạn để tỏ sự đồng tình!
XóaĐừng bỏ cuộc cháu ạ. Cái ông thầy đó cũng chỉ là một hạt sạn (trong só các hạt sạn phải thanh lọc) thôi. Thời nay, không một quốc gia nào lại cấm đoán tuổi trẻ (kể cả tuổi già) kiếm tìm tri thức cả, trừ bọn hồi giáo cực đoan. Con cứ học ở trường đó và chứng minh tri thức không của riêng ai, nhưng muốn có tri thức thì phải lao tâm khổ trí, không phải như những kẻ mua bằng buôn chức.
Trả lờiXóaChúc con thành công!