Hoàng Tuấn Công
28-09-2014
28-09-2014
Thư của ông Hoàng Minh Tuyển (hmtuyenvkttv@gmail.com)
gửi Tuấn Công thư phòng:
“Tôi là Hoàng Minh Tuyển,
Phó ban liên lạc họ Hoàng Việt Nam.
Tuy chưa một lần gặp anh nhưng tôi thường vào Thư Phòng và rất thích các
bài viết (....) Chúng tôi đang băn khoăn về câu đối Thủ Tướng tặng cho cụ Vũ
Khiêu không biết dịch thế nào cho phải:
Sơn Hà Linh Khí Tại
Kim Cổ Nhất Hiền Nhân
Xin anh cho biết câu đối này có chỉnh
không? Hình như sai luật đối? Về nghĩa có vẻ hơi bị đề cao quá phải không anh?
Nhân đây cũng đề nghị anh cho biết ý
nghĩa đôi câu đối “Triết gia trong cách mạng, Nghệ sĩ giữa anh hùng” mà
Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng từng tặng GS Vũ Khiêu.
Mong anh cắt nghĩa thấu đáo. Cảm ơn anh nhiều
HTC: Cảm ơn ông Hoàng Minh Tuyển đã quan tâm đến chuyện chữ nghĩa
của Tuấn Công thư phòng.
Thưa ông, thú thực ban đầu chúng tôi
cũng không tin có một đôi câu đối như vậy tặng GS Vũ Khiêu. Sau khi tìm hiểu
mới thấy báo chí có đưa tin chính thức, kèm ảnh với lời chú thích “Ngày 17/9, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đến tặng hoa, chúc mừng
Thượng thọ Giáo sư Vũ Khiêu. Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tặng Giáo sư Vũ Khiêu
câu đối "Sơn Hà Linh Khí Tại - Kim Cổ Nhất Hiền Nhân". Ảnh: Đức Tám –
TTXVN
-Thể thao văn hóa.vn).
Vì ông yêu cầu cắt nghĩa “thấu đáo” nên chúng
tôi cũng xin trả lời cặn kẽ như sau:
-Về mặt hình thức: đây là bức “Trung đường liên” (中堂聯). Tức
hình thức câu đối viết vào một tấm biển lớn hình vuông hoặc chữ nhật, đặt ở vị
trí trang trọng giữa phòng khách, (phân biệt với "Doanh liên" 楹聯 -câu đối treo hai bên cột trụ). Xem ảnh thấy rõ phía dưới bức “Trung đường liên”
là tượng bán thân của GS Vũ Khiêu. Như vậy, đôi dòng chữ "Sơn Hà Linh Khí Tại -
Kim Cổ Nhất Hiền Nhân" giống như lời đề từ, lời bình cho bức tượng cụ Vũ
Khiêu vậy.
Chúng tôi gọi "Trung đường liên" là căn cứ
vào hình thức trình bày. Nhưng, xét đến thể loại, có lẽ chỉ nên gọi đây là bức
"Trung đường" (dạng bức trướng) thì đúng hơn. Vì như ông Hoàng Minh
Tuyển đã tinh ý nhận xét, hình như “sai luật đối” hoặc đối “không
chỉnh”. Tuy nhiên, đây là đôi câu đối Thủ tướng tặng GS Vũ Khiêu-một bậc
thầy về cổ văn, chúng ta chẳng thể hồ đồ kết luận. Bởi vậy về mặt thể loại,
chúng tôi thử đưa ra mấy cách phân tích và loại trừ như sau:
Sơn-Hà Linh-Khí Tại
Kim-Cổ Nhất Hiền-Nhân
Những từ có gạch nối là từ ghép, không thể tách rời nhau. Nếu xếp vào diện danh từ đối với danh từ thì “sơn hà” có thể đối với “kim cổ”. Hai vế chỉ có hai từ "tại" và "nhất" là từ đơn. Theo luật “đối lời”, trước tiên muốn đối được, chúng phải đứng đối xứng với nhau ở vị trí giữa vế nọ với vế kia. Tuy nhiên, chữ “tại” đứng cuối vế đầu, chữ “nhất” đứng giữa vế sau nên không thể có chuyện đối được. Tiếp đến, hai chữ “linh khí” ở vế đầu không thể đối với chữ “nhất” ở vế hai, vì một đằng là từ ghép (linh khí), một đằng là từ đơn (nhất); một đằng là danh từ, một đằng là số từ đóng vai trò làm tính từ trong câu. Như vậy, ta thấy rằng: hai chữ “linh khí” ở vế thứ nhất không tìm được “đối” (thủ) ở vế thứ hai. Vế trên còn sót lại chữ “tại” ở vị trí cuối cùng cũng chẳng biết “đối đáp” với ai, vì ở vế dưới hai chữ cuối cùng là từ ghép “hiền- nhân”.
Như vậy, xét yêu cầu phải đối từng cặp từ, đối ý, đối
lời, bằng trắc đối nhau...thì hai câu "Sơn Hà Linh Khí Tại - Kim Cổ Nhất
Hiền Nhân" hoàn toàn không đối và không
phải là câu đối.
Phải chăng, ý tác giả: "sơn hà" với "kim
cổ" là đối lời, còn "linh khí tại" với "nhất
hiền nhân" là đối ý? Tuy nhiên, cách đối này chỉ phù hợp với dạng câu
đối phú dài dằng dặc có khi tới mấy chục chữ. Ví như câu đối của Tam Nguyên Yên
Đổ khóc vợ, mỗi vế có tới 34 chữ:
- Nhà chỉn cũng nghèo thay, nhờ được bà hay
lam hay làm, thắt lưng bó que, xắn váy quai cồng, tất
tả chân đăm đá chân chiêu, vì tớ đỡ đần trong mọi việc;
-Bà đi đâu vội mấy, để cho lão vất vơ vất
vưởng, búi tóc củ hành, buông quần lá tọa, gật
gù tay đũa chạm tay chén, cùng ai kể lể chuyện trăm năm”
Trong đó: “Nhà chỉn cũng nghèo thay” và “Bà
đi đâu vội mấy” là đối ý, có thể chấp nhận được trong thể loại câu đối phú.
Tuy nhiên, người hay chữ không lạm dụng đối ý nhiều. Bởi vậy ta thấy số chữ còn
lại của cụ Nguyễn Khuyến dù “cách cú” nhưng xét từng chữ đều vừa đối ý vừa đối
lời rất chỉnh; thành ngữ, từ láy, bằng trắc đối nhau chan chát rất tài tình.
Trong khi câu đối "Sơn
Hà Linh Khí Tại - Kim Cổ Nhất Hiền Nhân" hai cặp
từ “sơn hà” với “kim cổ” chỉ là đối “cưỡng”. Mỗi vế còn lại 3 chữ:
“linh khí tại” và “nhất hiền nhân” gọi là “đối” với nhau chẳng
qua do mỗi cụm từ đảm nhận một ý mà thôi.
Nói thế hóa ra Thủ tướng đã tặng, và Nhà nghiên cứu
văn hóa GS Vũ Khiêu-Chuyên gia câu đối, phú, văn tế, chúc văn... đã nhận món
quà Mừng thọ Trăm tuổi là một đôi câu đối thất luật? Theo tôi, chưa đủ căn cứ
để kết luận như vậy. Vì sao? Vì rất ít khả năng tác giả kém tới mức soạn đôi
câu đối mỗi vế 5 chữ mà rốt cuộc chỉ có hai cặp từ tạm đối được với nhau. Bởi
vậy, có thể đây vốn chỉ là hai câu ca ngợi GS Vũ Khiêu chứ tác giả không có ý làm
câu đối. Việc nó “bỗng” trở thành đôi “câu đối” là do người trình bày. Thế
rồi người viết bài, đưa
tin cứ ngỡ (hoặc căn cứ vào thông tin của Ban tổ chức?) một (hoặc hai) câu văn
chia làm hai vế, trình bày theo chiều dọc, hai bên “đối xứng”, mỗi bên có số
chữ bằng nhau là “câu đối”. Nếu vậy, sai sót là do khâu biên tập của các báo:
Thể thao văn hóa, Đại đoàn kết, Tạp chí Sông Hương...khi đồng loạt đăng
bài, ảnh, kèm chú thích “Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tặng Giáo sư Vũ Khiêu câu đối "Sơn Hà Linh Khí Tại - Kim Cổ Nhất Hiền Nhân".
Về nội dung: Tuy không được thấy nguyên văn chữ Hán, nhưng chúng tôi đoán (gọi là
đoán, nhưng có thể nói là chính xác tới 99,9%, vì khó có chữ khác lọt vào đây)
mặt chữ như sau: 山河靈氣在, 今古一賢人 = Sơn hà linh khí tại, Kim
cổ nhất hiền nhân.
Trước tiên, căn cứ từ điển, chúng tôi xin giải nghĩa
từng từ như sau:
*Vế đầu trong câu:
-Sơn hà 山河= núi sông (ở đây được hiểu như đất nước,
giang sơn)
-Linh khí 靈氣, Đào Duy Anh giải nghĩa: “Cái khí thiêng”. Hán
ngữ đại từ điển (Tàu) đưa ra mấy nghĩa đáng chú ý: 1.Thông tuệ hoặc tú
mỹ đích khí chất (có khí chất thông tuệ và đẹp tốt); 2.Tiên nhân đích khí
chất (có khí chất của người tiên); 3.Chỉ mỹ hảo đích danh thanh (ý
chỉ người có thanh danh tốt đẹp lắm)
-Tại 在 : còn; còn sống.
*Vế sau trong câu:
-Kim cổ 今古: từ xưa tới nay.
-Nhất 一: đứng đầu;
một; duy nhất.
-Hiền nhân 賢人: bậc tài đức kiêm toàn.
Sau đây là một số cách hiểu:
1.Cách hiểu thứ nhất: Sơn hà linh khí tại = Khí chất tốt đẹp của GS Vũ Khiêu sẽ còn mãi với
núi sông; Kim cổ nhất hiền nhân = GS Vũ Khiêu là hiền nhân đứng
đầu trong các bậc hiền nhân từ xưa tới nay (nhất hiền nhân = hiền
nhân đứng đầu, đứng nhất).
2.Cách hiểu thứ hai: Sơn hà linh khí tại = Khí thiêng của non sông đất Việt chung đúc nên con
người GS Vũ Khiêu (Hoặc: Khí
thiêng của non sông Việt Nam vẫn còn đây-trong con người cụ Vũ Khiêu); Kim
cổ nhất hiền nhân = Từ xưa tới nay, chỉ có một người đáng gọi là hiền
nhân, đó là cụ Vũ Khiêu (nhất hiền nhân = chỉ có một người là
hiền nhân)
1.Về cách hiểu thứ nhất:
- Theo chúng tôi, nội dung bức trướng phù hợp với
“cung bái” (kính viếng), hơn là "cung hạ” (kính mừng). Vì sao? Vì chỉ với
người đã khuất, người ta mới nói ra cái ý như "Kiều rằng: những đấng
tài hoa, Thác là thể phách, còn là tinh anh". “Tinh anh” hay “linh
khí” chỉ có thể tồn tại mãi mãi một khi nó lìa khỏi “quán trọ” “thể
phách”. Các bức hoành phi trên bàn thờ, người ta cũng hay dùng những câu
như: “Hạo khí trường tồn” (Khí chất tốt đẹp còn mãi trường tồn)
“Anh thanh như tại” (Thanh danh đẹp tốt vẫn như lúc còn sống)
để xưng tụng, tưởng nhớ người đã khuất. Hoặc đôi câu đối thờ: “Vạn cổ đan
tâm minh nhật nguyệt, Thiên thu nghĩa khí tráng sơn hà” (Muôn thuở lòng
son cùng nhật nguyệt, Ngàn năm nghĩa khí tựa sơn hà). Ở đây “Sơn hà
linh khí tại” có thể được hiểu: dù (cụ, ông, ngài) đã chết nhưng tài
năng, đức độ, sự nghiệp vẫn còn sống mãi với non sông đất nước. Chết mà như còn
sống vậy!
Chúng ta có thể ví dụ trong văn cảnh khác. Khi Bác Hồ
còn sống, có thể hô: “Hồ Chí Minh muôn năm!”. Nhưng chỉ sau khi mất,
người ta mới (có thể) đưa ra câu khẩu hiệu: "Chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ
đại sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta". Hoặc khi Bác còn sống,
thiếu nhi hát: “Ngày ngày chúng cháu ước mong, Mong sao Bác sống muôn
đời...” [1] Nhưng các cháu không thể hát
mừng: “Bác còn sống mãi với non sông đất nước, Bác còn sống mãi với đàn cháu
yêu thương...” [2] khi thực tế
Bác vẫn còn sống và đang đi thăm các cháu.
Nói tóm lại, với bất cứ người nào, khi đang còn sống,
dẫu muốn đề cao đến mấy cũng không ai nói "gở", ca ngợi là ông (cụ,
ngài...) vẫn đang “còn sống” với (như) cái gì đó.
Thế nên, trong Truyện Kiều, đoạn Từ Hải chết đứng, Nguyễn Du mới viết: "Khí
thiêng khi đã về thần, Nhơn nhơn còn đứng chôn chân giữa vòng". Linh
khí sống mãi với núi sông tức đã về cõi “bất tử”, về với tổ tiên, với cát bụi
và thế giới cỏ cây, phiêu du mây nước rồi. Còn nếu muốn chúc thọ thì chúc sống
lâu trăm tuổi, sống lâu muôn tuổi, trăm năm có lẻ, thọ như tùng bách...như
ta vẫn thường nghe.
Đến đây, có bạn đọc sẽ nói rằng: cụ Vũ Khiêu năm nay
đã 100 tuổi, đằng nào mà chẳng đến lúc...Câu đối hay như vậy, mừng trước để Cụ
đọc, sau này thờ luôn cũng chẳng sao. Người ta vẫn đóng thọ đường, xây dựng sinh
phần trước đấy thôi. Đây cũng là một ý kiến. Tuy nhiên, theo chúng tôi, nguyên
tắc chưa chết thì chưa thắp hương, chưa phúng viếng. Thậm chí đã chết nằm đó
rồi, nhưng chưa phát tang thì cũng chưa thể bái lạy, khấn vái.
- Vế thứ hai "Kim cổ nhất hiền nhân" (Từ
xưa cho tới nay, cụ là bậc hiền nhân đứng đầu) cũng là cách xưng tặng dành
cho người đã chết. Vì sao? Tục ngữ Việt Nam có câu "Bảy mươi chưa
què chớ khoe rằng tốt" (Xưa, bảy mươi là "ngấp nghé miệng
lỗ"-Nhân sinh thất thập cổ lai hy). Tục ngữ gốc Hán cũng nói rằng "Cái
quan định luận" (蓋棺定論), nghĩa là sau khi đậy nắp
quan tài lại, (sau khi chết) mới có thể bàn luận đúng sai, hay dở về một con
người nào đó. Đến đây, có bạn đọc lại nói rằng, cụ Vũ Khiêu nay đã ở tuổi 100,
con người, sự nghiệp của Cụ đã rõ, đánh giá, tôn vinh lúc này cũng là
được rồi. Tuy nhiên, dù bất thành văn nhưng cũng là luật. Nhà tu hành khổ hạnh “Đã
được ba tháng ba năm” nhưng “Còn một ngày nữa mà không hoàn thành” (vì
phạm giới) thì cũng không thể nào đắc đạo. Con người ta có khi xấu
nay, tốt mai hoặc tốt nay xấu mai. Nhiều trường hợp
đã “cái quan” rồi, đã “định luận” rồi, vậy mà có khi hàng trăm
năm sau đang còn phải “luận định” lại. Bởi vậy, nếu câu "Kim cổ
nhất hiền nhân" không dành cho người đã chết thì cách xếp thứ
bậc, ca ngợi người sống như vậy cũng là trái.
“Hiền nhân, quân tử” là khái niệm của Nho gia, một danh xưng chưa bao giờ
có giấy chứng nhận. Hán ngữ Đại từ điển (Tàu) định nghĩa “Hiền
nhân: Tài đức kiêm lược đích nhân 德才兼备的人” (Người có tài và đức gọi là hiền nhân) Từ điển tiếng Việt định nghĩa “hiền nhân”: người có đức lớn, tài cao
theo quan niệm thời trước. Hán Việt từ điển, mục từ “Hiền”
(賢) Đào Duy Anh giải nghĩa: “Người có đức hạnh, tài
năng”, nhưng phần trích dẫn từ ngữ, hai chữ “hiền nhân” 賢人 lại chỉ được giải thích là: “Người có đức”. Tài
đến mức nào, đức lớn đến mức nào thì được gọi là hiền nhân? Không có sách nào
quy định. Tuy nhiên, trong suy nghĩ của chúng ta, hiền nhân tất phải là bậc tài
cao, đức lớn; hình ảnh, nhân cách, tài năng, tư tưởng của họ có ảnh hưởng quan
trọng tới nhân quần, tác động lớn tới thời đại.
Ở đây chúng tôi xin không bàn đến chuyện GS Vũ Khiêu
có phải là "hiền nhân" hay không. Nhưng nếu nói rằng GS Vũ
Khiêu đứng đầu trong các bậc hiền nhân từ xưa tới giờ (Kim cổ nhất hiền nhân)
e rằng không còn là chuyện “đề cao quá” như ông Hoàng Minh Tuyển nói
nữa, mà là phạm thượng! Vì sao? Xin lấy một ví dụ nhỏ để liên tưởng: Trong bài
thơ “Bác ơi”, Tố Hữu viết: “Bác đã lên đường theo tổ tiên,
Mác-Lê-nin thế giới Người Hiền”. Bài thơ này đã được đưa vào chương trình
giáo khoa phổ thông. Vậy“Cứ trong ý tứ mà suy”, Hồ Chủ tịch, Mác-Lê-nin
là những “người hiền”, những “người hiền tiền bối” và là bậc thầy vĩ đại
của cụ Vũ Khiêu. Thế mà cụ Vũ Khiêu lại được tôn xưng là “Cổ kim nhất
hiền nhân”, đứng đầu “thế giới người hiền” từ xưa tới nay, chẳng
phải là “phạm thượng” lắm sao?
Trong văn chương hay thực tế có một số danh xưng như “Thiên
hạ đệ nhất kiếm”, “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân”, “Thăng Long đệ nhất kiếm”...
nhưng “nhất” ở đây là “nhất” trong một phạm vi, thời điểm (không gian và
thời gian) nhất định nào đó. Nếu nói ai “nhất” từ cổ chí kim là điều cực khó.
Đặc biệt “nhất hiền nhân” một khái niệm khó đo đếm, so sánh lại càng
không có cơ sở. Phải chăng, tác giả muốn nói: nước Việt có nhiều hiền
nhân, nhưng chỉ có GS Vũ Khiêu là "nhất hiền nhân" vì Cụ đang
minh mẫn ở 100 tuổi, lại được phong Anh hùng, được Giải thưởng Hồ Chí Minh, xưa
nay chưa ai từng có?
2.Về cách hiểu thứ hai:
Sơn hà linh khí tại = Khí thiêng của non sông Việt Nam chung đúc
nên con người GS Vũ Khiêu. Hoặc Khí
thiêng của non sông Việt Nam
vẫn còn đây-trong con người cụ Vũ Khiêu); Kim cổ nhất hiền nhân = Từ
xưa tới nay, chỉ có một người đáng gọi là hiền nhân (đó là cụ Vũ
Khiêu).
Cách hiểu này có vẻ không “sái”, phù hợp với “cung
hạ”. Tuy nhiên, căn cứ vào chữ nghĩa vẫn không tránh khỏi "phạm
thượng". Vì sao? Vì ý thứ nhất “Khí thiêng của non sông Việt Nam chung đúc
nên con người GS Vũ Khiêu” khiến người ta liên tưởng đến lời điếu văn: “Dân tộc ta, nhân dân ta, non sông đất nước ta đã sinh ra Hồ Chủ tịch...” Phải chăng, vốn ý tác giả muốn
dùng từ "nguyên khí" nhưng nó lại thành "linh khí": Sơn
hà nguyên khí tại (Cụ Vũ Khiêu là nguyên khí, hiền tài của quốc
gia, sơn hà) ?
Ý thứ hai: Từ xưa tới nay, chỉ có một người
đáng gọi hiền nhân là Cụ (Vũ Khiêu). Kiểu tôn xưng “vô tiền khoáng
hậu”, đứng trên tất cả các bậc hiền nhân này càng không ổn.
Riêng câu “Kim cổ nhất hiền nhân” theo chúng
tôi còn có thể hiểu theo cách thứ 3: Người thông hiểu chuyện cổ kim, xưa nay
nhất chính là bậc Hiền nhân Vũ Khiêu. Và cách thứ 4: Từ cổ chí kim, chỉ
có bậc hiền nhân mới đáng gọi là tôn quý. Tuy nhiên, 2 cách hiểu, nhìn
nhận, đánh giá này càng không có cơ sở.
Như vậy, tuy chữ nghĩa "sờ sờ" ra đó, nhưng
chữ có nghĩa đen, nghĩa bóng; có nghĩa gốc, nghĩa ngọn; lại có chơi chữ, chiết
tự, “ý tại ngôn ngoại” nên chúng tôi chẳng dám chủ quan ấn định một cách hiểu
duy nhất nào đó. Ngược lại đã thử tìm hiểu, xem xét dưới nhiều góc độ để tìm ra
một cách hiểu hợp lý, tích cực nhưng xem ra vẫn chưa thấy ổn với cách hiểu nào.
Có lẽ do kiến thức hạn hẹp của mình nên cách hiểu hay, hiểu đúng của tác giả
câu đối chúng tôi chưa thể nhìn ra?
Về đôi câu đối: “Triết
gia trong cách mạng, Nghệ sĩ giữa anh hùng”, mà ông Hoàng Minh Tuyển hỏi. Theo chúng tôi,
đây là đôi câu đối Nôm rất chỉnh, có nhịp điệu, đối nhau chan chát, nghe rất
hay, và có thể hiểu: GS Vũ Khiêu là một Triết gia Cách mạng; là một Nghệ sĩ
Anh hùng. Tuy nhiên, "rằng hay thì thật là hay", nhưng nghe...có
vẻ không đúng và ... “hở miếng”. Vì sao ? Vì:
-GS Vũ Khiêu là người có nghiên cứu về
triết học chứ không phải là, (chính là) "Triết gia"-Nhà triết học.
Vì Nhà triết học phải là người đề xuất học thuyết, tư tưởng, chứ không
phải là Nhà nghiên cứu về học thuyết, tư tưởng của Nhà triết học
nào đó. "Triết gia" chính là cách gọi tắt "Triết học
gia"-Nhà triết học. Từ
điển tiếng Việt (Hoàng Phê) giải
nghĩa: “Triết gia-nhà triết học-các triết gia Hi Lạp cổ
đại”.
Có lẽ, ý tác giả đôi câu đối muốn dùng chữ “triết
nhân” chăng? (triết 哲 với nghĩa người hiền trí,
có trí tuệ thông minh, sáng suốt, như: hiền triết, tiên triết...).
Đào Duy Anh giải nghĩa: “Triết nhân: người hiền trí”. Hán ngữ
đại từ điển:“哲人: 智慧卓越的人” (Triết nhân: trí tuệ trác việt đích nhân -Triết nhân: người có trí tuệ trác việt). Như vậy,
nếu có chăng, GS Vũ Khiêu chỉ có thể được gọi là “triết nhân” chứ không thể là “triết
gia” (Đây chỉ là ví dụ về cách sử dụng chữ nghĩa. Chúng tôi không có ý cho
rằng GS xứng đáng được gọi là triết nhân
-GS Vũ Khiêu là Nhà nghiên cứu văn hóa, chứ không
phải “Nghệ sĩ”. Vì GS không chuyên sáng tác, cũng chẳng biểu diễn môn
nghệ thuật nào. Từ điển tiếng Việt định nghĩa: "Nghệ sĩ: 1.người
chuyên hoạt động [sáng tác hoặc biểu diễn] trong một bộ môn nghệ thuật. nghệ sĩ
nhiếp ảnh-tâm hồn nghệ sĩ;2.danh hiệu thường dùng để gọi diễn viên hay
ca sĩ có tài năng xuất sắc”. Phải chăng, ý tác giả muốn nói: GS Vũ Khiêu là
một “Anh hùng” mang tâm hồn, phong cách “Nghệ sĩ”?
Cuối cùng, chúng tôi cho rằng, hai từ “trong” và “giữa” trong đôi câu đối “Triết
gia trong cách mạng, Nghệ sĩ giữa anh hùng” hơi tối nghĩa
và thiếu chặt chẽ. Nó khiến người ta có thể hiểu thành:
-“Triết gia trong cách mạng = GS Vũ Khiêu chỉ xứng đáng là một “Triết gia” trong (số) những người làm chính trị, cách
mạng.
- Nghệ sĩ giữa anh
hùng = GS là một “Nghệ sĩ” đứng giữa hàng ngũ những người “Anh
hùng” chứ không phải bản thân GS là “Anh hùng”. Hoặc: GS chỉ đáng
được gọi là “Nghệ sĩ” trong hàng ngũ những người “Anh hùng” mà thôi. Như thế
hóa ra, “Triết gia” hay “Nghệ sĩ” ở đây đều hoàn toàn “nghiệp dư” hay sao? Nếu
bỏ hai từ “trong” và “giữa” đi, đôi câu đối sẽ chặt chẽ, dễ hiểu, kín kẽ hơn
(dù có vẻ không hay): Triết gia Cách mạng; Nghệ sĩ Anh hùng (Triết
gia làm Cách mạng, Nghệ sĩ cũng Anh hùng).
Văn giống võ ở chỗ: câu
chữ, quyền cước tung ra dù mạnh mẽ, đẹp mắt đến mấy nhưng sơ hở, thiếu kín kẽ, thì
kể như chưa hay, chưa giỏi.
Trở lại với vấn đề đang bàn. Ông Hoàng Minh Tuyển
quan tâm tới đôi câu đối và chữ nghĩa Thủ tướng tặng GS Vũ Khiêu là có lý. Bởi
chuyện tôn xưng tên tuổi, danh hiệu của Nhà nước với một cá nhân không đơn giản
biểu hiện tình cảm mà còn thể hiện tôn ty trật tự trong xã hội. Đặc biệt đối
với những người có danh vọng; hình ảnh, tên tuổi của họ có ảnh hưởng trong xã
hội lại càng không thể khinh suất. Chẳng phải ngẫu nhiên mà cách nay hơn 500
năm, chỉ là chuyện xưng hô trong triều đình, quân doanh thôi, nhưng vua Lê
Thánh tông từng phải chấn chỉnh: “Sắc Lễ bộ yết
bảng cho trăm quan và các quân rằng: Kể từ nay, nếu không phải là bậc túc nho
danh vọng, tuổi cao đức lớn thì không được gọi bừa là "tiên
sinh". (Đại Việt sứ ký toàn thư-Bản kỷ thực lục-Quyển
VIII-Kỷ nhà Lê).
Danh quá kỳ thực dễ gây nên sự huyễn hoặc và gieo mầm
loạn. Bản thân người nhận nếu có liêm sỉ cũng sẽ thấy khó xử, “Nhận thì
không đúng, từ làm sao đây?”[3]. Thế nên, về chuyện danh và thực, ông Mạnh tử cũng
nói rằng: “Thanh văn quá tình, quân tử sỉ chi-聲聞過情君子恥之 (Danh quá thực tình là điều người quân tử lấy làm
hổ thẹn-Ly lâu hạ 離婁下).
Chúc thọ, mừng tặng quà sao cho có ý nghĩa, mãn
nguyện người trao, vui lòng, hợp ý người nhận, trên dưới trông vào đều ngợi
khen là việc khó. Mừng tặng bằng chữ nghĩa lại càng khó hơn. Có vẻ như hai đôi
câu đối Thủ tướng tặng GS Vũ Khiêu “trục trặc” trong khâu nào đó chăng?
Đến đây, chắc hẳn sẽ có “kẻ chê, người cười”
HTC rằng: nói người khác "phạm thượng" nhưng bản thân mình còn
"phạm thượng" hơn! Điều này không phải không có lý. Tuy nhiên, câu
chuyện chữ nghĩa với ông Hoàng Minh Tuyển và bạn đọc khiến tôi nhớ đến một câu
chuyện chữ nghĩa khác. Lê Thánh tông là ông vua nổi tiếng hay chữ. Thơ văn của
ông gồm cả chữ Hán và chữ Nôm: Thiên Nam dư hạ, Sĩ hoạn trâm quy, Xuân
vân thi tập, Hồng Đức quốc âm thi,... Ông có những vần thơ Nôm tinh tế,
mẫu mực, cổ kính mà rất hiện đại như: “Đầu nhà khói tỏa lồng sương bạc, Sườn
núi chim gù ẩn lá xanh”. Thế nhưng có một triều thần dám thẳng thừng chê
văn thơ của ông là "phù hoa, vô dụng" (xưa tội này có thể bị
chém đầu). Người đó là Nguyễn Bá Ký!
Sách “Đại Việt sử ký toàn thư” chép: “Quốc tử giám tế tửu kiêm Văn minh điện đại học sĩ Nguyễn
Bá Ký chết. Trước đó, Bá Ký cho rằng vua làm văn không chú ý tới kinh, sử, dâng
sớ khuyên can. Vua dụ rằng: "Trẫm vừa xem hết tờ sớ, ngươi bảo là trẫm
không chú ý kinh sử, lại chuộng lối học phù hoa, vô dụng, chỉ ngụ ý ở ngoài mây
khói. Nếu ta ưa chuộng văn hoa, không lấy gốc kinh, sử thì còn sách nào nữa? Ta
tự xét mình, xét lời ngươi nói, thì trong bốn chữ "phù hoa vô dụng"
kia, thực đã gồm cả lòng trung rồi, thế mà ta lại làm văn mà biện lại, thì ta
thực có lỗi. Lúc ấy, người đã kịp thời can ngăn, chẳng vì thế mà giữ ý".
Đến đây chết, vua sai Tư lễ giám quan
Phạm Hổ đem sắc đến dụ rằng: "Ngươi thờ vua trung thành, giữ mình chính
trực, sớm tối ở bên ta, nay được 6 năm, lúc thoi thóp rồi mà lòng trung vẫn
chưa thôi!" (Đại Việt sử ký toàn thư-Bản kỷ thực lục, Quyển
XII-Kỷ nhà Lê).
Câu chuyện này góp phần giải thích tại sao, Lê Thánh
tông không chỉ là ông vua giỏi mà còn được tôn là vị Minh Quân. Ông là vua sáng
nên có nhiều tôi hiền. Và dù Bá Ký chê thế nào, Lê Thánh tông vẫn là một trong
những ông vua hay chữ nhất trong lịch sử phong kiến Việt Nam.
Tôi chẳng dám ví mình giống như Quốc tử giám tế
tửu kiêm Văn minh điện đại học sĩ Nguyễn Bá Ký. Nhưng có lẽ khi mải bàn
chuyện chữ nghĩa đã không tránh khỏi tội “phạm thượng”, "khi quân"
như Bá Ký. Tuy nhiên, ngày xưa, Bá Ký chẳng những không bị mất đầu mà còn được
ngợi khen có lòng trung, thì ngày nay câu chuyện chữ nghĩa của Tuấn Công
thư phòng có đến tai Thủ tướng và GS Vũ Khiêu, tôi tin rằng, dẫu không
được khen ngợi thì các vị cũng chẳng nỡ trách phạt.
Cuối cùng chúng tôi dám mong sẽ được GS Vũ Khiêu-Bậc
thầy về cổ văn, hoặc chính tác giả câu đối Chúc thọ GS giảng giải tường tận
những chữ nghĩa mà chúng tôi và độc giả còn băn khoăn, chưa biết hiểu thế nào
cho đúng, cho hay!
Như vậy, trong khả năng kiến thức hạn hẹp, chúng tôi
đã cố gắng giải thích. Nếu phải thất vọng, mong ông Hoàng Minh Tuyển và bạn đọc
thông cảm cho, và tiếp tục quan tâm đến chuyện chữ nghĩa của Tuấn Công
thư phòng.
Thanh Hóa 28/9/2014
H.T.C
______________
Chú thích:
-[1] và [2] Lời các Bài hát Thiếu nhi, ca ngợi Hồ
Chủ tịch.
-[3]-Thơ Hồ Chí Minh.
Vấn đề là có lẽ ông Vũ Khiêu đã làm được điều gì cho Đảng sướng,nên tôi thấy rất nhiều quan chức chúc tụng Vũ Khiêu,đành "lẳng lặng mà nghe nó chúc nhau" như Tú Xương vậy!
Trả lờiXóaAnh hùng là ai
XóaAnh hùng là ta
Cấp trên vừa ý HOÁ RA anh hùng
Tôi nghĩ đây là chữ của cụ Đặng Vũ Khiêu viết để dành cho Thủ tướng tặng chính mình.
XóaTôi cũng đã nghĩ như Vo Van Kim, đây chính là chữ của ô VK viết rồi để TT tặng chính mình, hoặc ít ra cũng được ô VK duyệt trước.
Xóa". . ., đây là đôi câu đối Thủ tướng tặng GS Vũ Khiêu-một bậc thầy về cổ văn, . . ."
Trả lờiXóa----------------------------------------------
Lớp 3 tặng lớp 7!
Chuẩn !
XóaVà rất hài hước :)
Tôi thấy giống như chuyện biếu hoa trà ho cụ Nguyễn Khuyến quá. Nhưng còn lâu mới đạt được tầm của cụ Tam Nguyên
Trả lờiXóaQua gioi Hoang Tuan Cong!
Trả lờiXóaTuyệt
Trả lờiXóaĐọc nhanh hiểu chậm như tôi thì thấy hợm và lố
Trả lờiXóaMột bài viết quá xuất sắc,liệu TT và GS có xem và ngẫm không nhỉ?
Trả lờiXóaỞ Việt Nam thật giả không biết đâu mà lần, ngay cái từ GS, TS, thạc sĩ, anh hùng, Nghệ sĩ nhân dân, nhà phê bình văn học, huân chương HCM, bằng khen thủ tướng ... nhiều lúc nghe thật hỡm hĩnh và tởm lợm mà ông Vũ Khiêu là một trường hợp. Đến nỗi nhiều cháu có nhân cách bây giờ không thèm lấy cái bằng trong nước.
Trả lờiXóaCòn nói về câu đối trên theo tôi có thể tóm gọn là "dốt thì hay chơi chữ".
Người bình bài nay rất nhã nhặn, đưa ra nhiều giả thiết mà không kết luận. Xin kính phục người có học. Nhưng còn Nhân dân chắc chắn thiếu học nên thấy đen thì bảo đen, thấy trắng thì bảo trắng. Với ông Vũ Khiêu, thời gian gần đây làm nhiều việc chẳng ra làm sao, cứ đọc những commen thì thấy rõ. Rất đúng câu tục ngữ Mua danh 3 vạn, bán danh 3 đồng, xét cho cùng Cái danh của ông cũng không phải mua mà chỉ là ông khéo nịnh, ông làm cái việc tuyên huấn cho đảng cho nên cuối đời càng mùa danh bao nhiêu, thì càng mất danh bấy nhiêu. Thà cứ làm một công chức về hưu 98 tuổi bình thường như bao người khác chắc danh của ông không bị xúc phạm như hiện nay Mất tiền, mất luôn danh dự. Đây là một thứ bệnh, cái bệnh Thích khen. Không có mà cố khen lấy được. Đại họa của Dân tộc. Bệnh này rất khó chữa. Dân tộc đang khốn đốn cũng vì cái bện này Giả Dối
Trả lờiXóa1. Bức trung đường mừng cụ VK nghe có hơi hướng đôi câu đối viếng Bác Hồ của Mao:
Trả lờiXóaChí khí tráng sơn hà, kim cổ anh hùng duy hữu nhất
Minh tinh quang nhật nguyệt, Á Âu hào kiệt thị vô song
2. HTC tiên sinh bình, giảng chí lí!
Mừng mà rất sái,
Bái, không phải hạ,
Hà... hà...hààà...
Một ĐV nhưng mà tốt nói.
Chả trách ông Dũng vì thật lòng mà nói ông viết Tiếng Việt còn hay sai chính tả nói gì đến Hán-Nôm,câu đối...Thần có thiêng cũng nhờ bộ hạ ,chỉ trách đám thuộc hạ ăn hại của ông ta đã dốt mà hay nói chữ thừa giấy voi mới ra nông nỗi.Cũng đi theo Tàu nhưng CSVN đúng là anh học trò dở.
Trả lờiXóaGS Vũ Khiêu một đỉnh cao chí tuệ của ĐCSVN
Trả lờiXóaĐọc xong thấy như tỉnh cả người ra, cảm ơn các vị.
Trả lờiXóaBài viết rất thấu đáo. Cám ơn tác giả. Cũng chẳng trách thủ tướng, vì ngài có học hành gì chuyện này đâu, cũng chẳng hiểu nó là gì. Chỉ trách kẻ xu phụ ngu dốt bên thủ tướng, và sự u mê của "hiền nhân" VK. Thế mới biết có được quân sư không phải dễ. Chỉ toàn quân sư quạt mo, nhưng những suy nghĩ bậy bạ của đám quân sư quạt mo mà được phát ngôn, thậm chí thành quan điểm, đường lối trị nước của các vị thủ tướng, tổng bí thư, chủ tịch... thì nó tai hại đến mức nào cho xã hội.
Trả lờiXóaĐốp nhà cháu cũng xin kể góp câu chuyện quê vầy.
Trả lờiXóaVốn nhà cháu quê huyện Trục Ninh tỉnh Nam Định.
(Về Hành Thiện quê cụ Vũ Khiêu là phải đi qua nhà cháu đấy),
Huyện Trực Ninh nhà cháu có xã Trực Bình tên cũ là Quần Lạc,
(Ôi, tỉnh Nam Định nhà cháu có lắm Quần lắm, nào là Quần Anh, Quần Phương...)
cách dòng sông Ninh Cơ, xã này lại đối diện với một xã thuộc huyện Xuân Trường là xã Xuân Kiên mà tên cũ lại là Lạc Quần.
Từ lâu rồi, ở Quần Lạc, truyền tụng một câu đối thách đối mà chưa ai đối được, là:
-Cô gái Quần Lạc đi chợ Lạc Quần bán lạc mua quần giở về Quần Lạc.
Vậy mà nhà Đốp cháu điếc không sợ súng, mới đây dám là tới hai câu đối, đối lại luôn.
Lỡ rồi, đã bảo điếc không sợ súng thì đại bác cũng quên luôn, nhà cháu chép lại lên đây cho trà khách hiên nhà Lâm Khang hắt bã chè nhá.
Câu 1 này:
-Có con bò lang chạy vào Làng Bo thấy bò ăn lang đuổi về Làng Bo.
Câu 2 này:
-Ông già tử tế sang nhà tế tử thấy tế chăm tử rõ ra tử tế.
Nếu chuyện chỉ có thế thôi thì nhà Đốp cháu cũng chẳng dám làm rác tai các cụ làm gì,
đằng này, lại mới đây, Tỉnh ủy, UBND tỉnh, MTTQ tỉnh của tỉnh Nam Định nhà cháu lại làm lễ mừng thọ cụ Vũ Khiêu Trăm tuổi nhân dịp cụ 98 tuổi.
Điên tiết cái là, cái nhà cụ Khiêu ấy, lên nhận chúc mừng của Tỉnh ủy tỉnh Nam Định, UBND tỉnh Nam Định, MTTQ tỉnh Nam Định, mà cụ ấy dám mặc trang phục nhà Thanh bên Tầu Khựa thì không biết cụ ấy giáo sư Việt Nam cái nỗi gì, hai lần Anh hùng Lao động Việt Nam cái thớ gì..
Cũng vì việc ấy, nhà Đốp cháu là một bận nữa làm rác tai các cụ đang thưởng trà ở hiên Lâm Khang bằng câu đối thứ ba này.
Câu 3 này:
Ông lão Vũ Khiêu ra sân khiêu vũ chỉ khiêu chẳng vũ rõ ra Vũ Khiêu.
Nhà cháu phắn đây.
Ờ mà còn câu này nữa nhà Đốp cháu quên chưa nói,
Xóavậy nên phải quay lại nói thêm cho nó hả cái lộn tiết của nhà cháu nữa này.
Rằng thì là cái lễ mừng thọ ấy, chi phí hết bao nhiêu cho loa đèn kèn trống,
bao nhiêu cho nhà trò con hát, bao nhiêu cho chả phượng nem công,
đều lấy từ tiền thuế của người dân Nam Định lần mò từ mớ rau con ốc lận kỹ mấy lần cạp váy cũng phải nặn ra để nộp thuế đấy.
Ấy vậy mà cái nhà ông Khiêu ông ấy coi thường dân Nam Định nhà cháu quá thể, ông ấy đến dự lễ nhà nước cấp tỉnh cháu mà ông ấy mặc một nửa bộ đồ ngủ của Tầu Khựa thì ngay cả lòng tự trọng ông ấy còn không có nói gì đến lòng yêu nước.
Nói ra thì các cụ không tin,
bẩu cái con mẹ Đốp này nói điêu cho bậc Đương Đại Quốc Sư.
Thì các cụ cứ giở vào cái bài Thư giãn cuối tuần: CHẾT CƯỜI VỀ MŨ ÁO ĐẠI THỌ CỦA QUỐC SƯ VŨ KHIÊU của cái nhà Tễu mà xem.
Mà cũng không ai như cái nhà anh Tễu ấy nữa,
đang tự yên tự lành lại đi thư với chả giãn,
thư giãn chả thấy đâu, chỉ thấy lộn tiết lên thôi.
Đến hôm nay vẫn còn ức.
Các cụ chửi thì nhà cháu cũng xin chịu,
nhưng mà nhà cháu ức lắm cơ.
Mẹ Đốp dạo này hồi xuân sao mà tính tình nóng nảy vậy. Hỏi thật nhé, cái lễ này chả nhẽ Mẹ Đốp không kiếm chác được gì sao?
Xóatrên cả tuyệt vời !
Trả lờiXóaCái nào tuyệt vời thì phải nói dõ da chứ.
XóaCái của chị Đốp đây hay cái của anh Hoàng Tuấn Công,
hay là cả hai cái cùng tuyệt vời.
Đằng này chỉ lại "trên cả tuyệt vời".
Vậy nhỡ ra chị Đốp đây tưởng đằng ấy khen chị, chị phổng mũi lên, chị nổ đánh Đốp một cái thì đằng ấy chịu trách nhiệm nhá.
"Sơn Hà Linh Khí Tại - Kim Cổ Nhất Hiền Nhân"
Trả lờiXóaAnh Ba ảnh có biết đéo gì về hán văn hán tự đâu. Lại mấy thằng thầy dùi mất dạy vẽ vời đấy thôi.
“kim cổ nhất hiền nhân” thế ra Nguyễn Trãi, Cụ Hồ còn thua ông Vũ Khiêu họ Đặng à?
Cái bọn thầy dùi này láo thật!
Mẹ Đốp quê đâu nớ ?
Trả lờiXóaƯớc ao sao những nơi như văn phòng thủ tướng,bộ ngoại giao, VTV...có những người am hiểu như Hoàng Tuấn Công giúp biên tập ,chỉnh lý ,nhặt sạn các văn bản,phát ngôn sao cho đúng ngữ pháp Tiếng Việt đó cũng là giữ thể diện quốc gia.
Trả lờiXóaÔi dào cái câu đối mà TT Dũng tặng cụ Vũ Khiêu thì có chăng cũng chỉ là nỗi nhục mà thôi, cụ đừng có mà kiêu căng, hỡm hĩnh mà bị người ta chửi cho vuốt mặt không kịp đấy. Còn nhớ bà Kim Chi khi được đề nghị tặng bằng khen của TT, thì bà đã thằng thừng từ chối, với lý do, "tôi không muốn trong nhà tôi có chữ ký của kẻ làm nghèo đất nước, làm khổ nhân dân, đối với tôi đó là một sự xúc phạm." Bà Kim Chi mới là đáng nể, ông Vũ Khiêu hiểu không?
Trả lờiXóaỪ, mình kể góp chuyện này nhá,
Xóachế thêm cho nó thành truyện Thằng Vôva thôi.
Vôva loay hoay với cây bút và tờ giấy.
-Vôva, con làm gì đấy.
-À, con làm thơ tặng Natasa bạn lớp mẫu giáo của con.
-Thơ nói về cái gì?
-Ca ngợi nhan sắc của bạn ấy.
-Nhưng con đã biết viết đâu.
-Ồ, không hề gì. Vì bạn ấy cũng chưa biết đọc.
Hay quá! PHục lắm.
Trả lờiXóaChúng con xin bái phục: ĐƯƠNG ĐẠI QUỐC SƯ
Trả lờiXóaBái phục
Bái phục
Bái phục
Tác giả là người thông hiểu chữ nghĩa và cố gắng phân tích 10 chữ kia. Tôi thì rất ưng ý với cách dịch 10 chữ này của ông: "Từ xưa tới nay, chỉ có một người đáng gọi là hiền nhân (đó là cụ Vũ Khiêu)". 10 chữ ấy không tạo thành đôi câu đối, mà chỉ là 1 câu văn xuôi mà thôi.
Trả lờiXóaÔ hô! Ai tai! xưa nay cả đất nước này chỉ có nhõn 1 người là cụ Đặng Vũ Khiêu đáng gọi là hiền nhân! Thật đau lòng quá!
Các bác lắm chữ. Càng đọc càng khó hiều. Tôi thì cứ hiểu nôm na thế này (có gì các bác bỏ quá cho): " Tại (vì) linh khí giang sơn (có thế thôi) - (nên) Xưa nay người hiền có mỗi ông"
Trả lờiXóaNhờ mấy cụ Tây mà tiếng Việt trở nên dễ dàng và rõ ràng. Chứ cái kiểu Hán này - viết một mà hiểu thành năm bảy đường như vậy thì ngất cmnr.
Trả lờiXóaÝ KIẾN CỦA LÂM KHANG THẾ NÀO ,NÓI VÀI LỜI CHỨ.
Trả lờiXóaDinh khong viet, im lang ma nghe, nhung thay lo bich qua, nen viet may dÒNG:
Trả lờiXóaĐỐI VỚI THỦ TƯỚNG TẶNG Ô.KHIÊU NHƯ THẾ LÀ CŨNG PHẢI , VÌ BÁT CƠM PHIẾU MẪU, NHỚ NGƯỜI LÚC TA HẠN NẠN, NHƯ THẾ ĐÚNG ĐẠO LÝ VIỆT NAM, HƠN NỮA THỦ TƯỚNG LÀ TÂN HỌC NÊN CỔ VĂN KO BIẾT, (MÀ CHẲNG CẦN BIẾT LÀM GÌ THỜI NAY)
+đối với Ô Khiêu, nếu ông tự nhận ông là nhà nho ( vì ông ăn vận toàn cổ Y) thì oonmg phải xấu hổ, chứ sao lại cảm kích được, vì mấy lẽ.
1.tài Ô không phải là kinh bang tế thế, sao lại dám nhận kim cổ nhất hiền nhân, chẳng thẹn với bậc tiền nhân, mà còn để lại lời chê cười về sau- ông tài so với VƯƠNG LÃNG CÒN KHÔNG BẰNG, SAO DÁM SO BÌ KHỔNG MINH
2. TRỜI ĐÃ XẾ CHIỀU RỒI, ÔNG NÊN RĂN MÌNH , LÀM GƯƠNG CHO CON CHÁU LỚP TRẺ VỀ CHỮ KỶ (BIẾT MÌNH) , CHỚ HỌC LỐI XƯỚNG LÊN CỦA ĐÁM CA SĨ THỜI NAY MÀ ĐỂ TIẾNG KHÔNG TỐT.
LỜI BẬC CON CHÁU CÓ GÌ KHÔNG PHẢI , MONG Ô THA THỨ
(CỬU BÁT LẪN GIÀ TƯỞNG BÁCH NIÊN.
Trả lờiXóaDỐI LÒNG TỰ NHẬN NHẤT NHÂN HIỀN
Tôi cảm thấy buồn và thất vọng quá,tương lai đất nước rồi sẽ ra răng.Chỉ một việc này cũng thấy được cái tầm của người lảnh đạo quốc gia .Cứ nghe ổng nói tái cơ cấu nền kinh tế,ổn định vĩ mô rồi còn đích thân phê duyệt những dự án,quy hoạch có tầm nhìn đến 2050 dễ như bởn mà tôi thấy ớn lạnh trong người chẳng lẽ làm lảnh đạo ở VN dễ vậy sao.
Trả lờiXóaĐây là nhại lại câu: Sơn hà thiên cổ tú- Tổ quốc vạn ức xuân
Trả lờiXóaSơn Hà Linh Khí Tại -
Trả lờiXóa"Văn Giang Không Được Dừng"
Sống trong cái xã hội mà ở đó người lãnh đạo bao giờ cũng nhận về mình là vĩ đại thiên tài, là quang vinh muôn năm, là đĩnh cao trí tuệ… Khốn nổi mình cũng như biết bao người khác chẵng nhận thấy những thứ cao siêu trên trời đó là nó ở chổ nào?! Nhưng khi đọc đến những bài viết bình thường như “Về đôi câu đối Thủ tướng tặng GS Vũ Khiêu” thì mình nhận ra sự minh triết, trí tuệ chính là ở đây. Cám ơn Hoàng Tuấn Công đã cho bạn đọc hiểu rỏ căn nguyên ngữ nghĩa về câu chữ liên quan cả Hán và Việt.
Trả lờiXóaXấu hay làm tốt.
Trả lờiXóaDốt hay nói chữ.
Cụ Vũ Khiêu ạ rồi lịch sử sẻ phán xét cụ là ai vì sao các lãnh đạo đĩnh cao kéo theo truyền thông nhà nước luôn đưa cụ lên mây. “Kim Cổ Nhất Hiền Nhân” (tt Dũng tặng) Nghĩa là cụ còn đứng trên cả Lý Thường kiệt, Trần Hưng Đạo, Trần Nhân Tông, Nguyển Trải, Quang Trung, Hồ Chí Minh… Còn ngôn từ nào hơn để tặng cho nhau nửa đây? Thời đại của các đĩnh cao trí tuệ ngày nay quen dùng hết mọi ngôn từ cao siêu cho nhau!
Trả lờiXóađúc tượng là láo rồi. tội này thời xưa bị tru di tam tộc
Trả lờiXóa