THỰC TIỄN LÀ CHÂN LÝ
Nguyễn Trọng Vĩnh *
Trước hết phải nói rằng không ai có thể
phủ nhận công lao của Đảng Lao động Việt Nam và Đảng Cộng sản Việt Nam
từ năm 1975 trở về trước. Đảng đã lãnh đạo nhân dân làm nên cuộc cách
mạng tháng 8/1945 mở ra kỷ nguyên độc lập tự do, khai sinh ra nước Việt
Nam dân chủ cộng hòa, đánh thắng thực dân Pháp và đế quốc Mỹ, hoàn thành
độc lập thống nhất nước nhà. Thời kỳ đó, tuy có sai lầm trong cải cách
ruộng đất, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã công khai tự phê bình và xin lỗi dân,
Tổng bí thư Trường Chinh đã nhận trách nhiệm và xin từ chức, nhân dân
vẫn tin tưởng, tự nguyện theo sự lãnh đạo của Đảng mà không cần có “Điều 4”.
Nếu dùng cụm từ “Đảng quang vinh” thì phải dành cho Đảng của thời kỳ
ấy, chứ không phải cho bây giờ, vì Đảng bây giờ đã khác rồi. Bộ phận
không nhỏ Đảng viên thoái hóa biến chất, suy thoái về đạo đức, lối sống,
tham nhũng tràn lan từ dưới lên trên, phần lớn lại nằm trong những đảng
viên có chức có quyền, càng cao thì tham nhũng càng lớn, uy tín của
Đảng giảm sút, lòng tin của dân đối với Đảng mất dần. Nhà nước và nhân
dân tôn vinh Lý Thái Tổ, Lý Nhân Tông, chứ không ai tôn vinh Lý Huệ Tông
và Lý Chiêu Hoàng.
Sau đổi mới năm 1986, “Kinh
tế có bước phát triển, nhưng đó là so với điểm xuất phát thấp của chúng
ta, nếu so với bạn bè trên thế giới và ngay trong khu vực thì còn chậm
phát triển và còn nghèo lắm”, đúng như nguyên Phó chủ tịch nước Nguyễn Thị Bình đã nói. Tôi xin nói thêm là: Tụt hậu khá xa.
Đời sống nói chung có cải thiện so với thời bao cấp, có một số thành
tựu trong xây dựng cơ sở hạ tầng như đường sá, cầu, sân bay, bến cảng,
chỉnh trang đô thị, có một số khá ngoạn mục như thành phố Đà Nẵng, Nha
Trang, … Tuy nhiên, so thành tựu với sai lầm, tổn hại thì sai lầm tổn
hại nhiều gấp mấy lần, làm cho dân nghèo, nước yếu.
Từ Hội nghị Thành Đô, nhất là từ Đại hội IX đến nay, lãnh đạo, điều hành kinh tế biểu hiện nhiều sai lầm yếu kém:
cho Trung Quốc vào khai thác boxit Tây Nguyên, phá nát môi trường, gây ô
nhiễm di hại lâu dài cho dân, đương gặp khó khăn về vận chuyển, sống dở
chết dở; bán rừng và để chặt phá tan hoang rừng đầu nguồn gây lũ lụt
lớn thường xuyên; cưỡng chế lấy đất của nông dân quá nhiều giao cho giới
đầu tư địa ốc làm giầu, hàng vạn nông dân mất ruộng, thất nghiệp sống
vật vờ; nay hàng vạn căn hộ thừa ế; hàng chục vạn doanh nghiệp tư nhân
phá sản hoặc ngừng sản xuất, hàng triệu lao động không có việc làm; các
Tập đoàn kinh tế nhà nước đại đa số vừa thua lỗ vừa tham ô thất thoát
của nhà nước hàng trăm ngàn tỉ đồng; mỗi năm nhập siêu hàng chục tỉ USD;
nợ xấu ngân hàng rất lớn; nợ công và nợ nước ngoài chồng chất đến mức
nguy hiểm. Có chuyên gia kinh tế nổi tiếng người nước ngoài nói: “Kinh tế Việt Nam đã tụt xuống đến đáy”. Thêm vào đó, văn hóa đạo đức suy đồi, trật tự xã hội hỗn loạn.
Không có tự do, dân chủ: cấm tự
do ngôn luận, tự do tư tưởng, cấm tụ tập đông người (từ 5 người trở
lên!), cấm biểu tình yêu nước, cấm công nhân đình công tự phát, cấm dân
oan khiếu kiện tập thể, cấm trí thức phản biện, cấm báo tư nhân, cấm
đảng viên cùng ký khiếu kiện cùng với dân dù quyền lợi cũng bị xâm phạm
như dân, cấm đảng viên không được tự do ứng cử vào Quốc hội và các cơ
quan dân cử, không cho người trên 60 tuổi được ứng cử vào Quốc hội (trừ
quan chức cao cấp trong Đảng và chính quyền), hạn chế công dân ngoài
Đảng chỉ được 15% trong Quốc hội, còn lại toàn là đảng viên, chủ yếu là
đảng viên là người có chức quyền các cấp, hóa ra Quốc hội là “Đảng hội”.
Phá, quấy rầy, uy hiếp những chủ trang mạng mà nhiều người truy cập,
nghị định 72 cấm thông tin trên các trang mạng internet, bắt bớ, bỏ tù
các “bloggers” dám phê phán sai trái của chính quyền, dám đấu tranh đòi
dân chủ, đòi đa đảng, đòi tam quyền phân lập, đòi bỏ Điều 4, quy chụp
cho họ là chống nhà nước v.v… Phần lớn những điều cấm ấy là vi phạm Hiến
pháp. Thế mà bà Phó chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan nói rằng: “Xã hội ta dân chủ gấp vạn lần xã hội tư bản”, trong khi bà nguyên Phó chủ tịch nước Nguyễn Thị Bình nói rất đúng rằng: “Hòa
bình và độc lập rồi, trong xây dựng đất nước phải có tự do dân chủ thì
mới có điều kiện phát triển đất nước mang lại hạnh phúc cho mọi người”. Tình hình không có tự do, dân chủ như kể trên là cơ sở để ông Lê Hiếu Đằng và nhiều nhân sĩ trí thức nói: “Đảng Cộng sản độc tài toàn trị”.
Từ Đại hội IX đến nay, trong lãnh đạo thiếu ý chí, tự chủ tự cường, bị Trung Quốc khống chế, lệ thuộc họ.
Với thủ đoạn lừa phỉnh “16 chữ, 4 tốt”
và sợi dây trói “cùng chung ý thức hệ”, nhà cầm quyền Trung Quốc cấm ta
không được nhắc đến cuộc xâm lược tháng 2/1979, tàn phá và giết hại đồng
bào các tỉnh biên giới của ta; hàng năm không được tưởng niệm các cán
bộ, chiến sĩ hi sinh trong trận chiến đó và hơn 60 cán bộ, chiến sĩ hi
sinh năm 1988 trong trận đánh của Trung Quốc để cướp các bãi đá trong
quần đảo Trường Sa của chúng ta; trong đàm phán biên giới và vịnh Bắc
bộ, họ ép ta và ăn lấn được rất nhiều đất và biển của chúng ta; họ tùy
tiện can thiệp vào nhân sự nội bộ của ta.
Trên biển Đông, họ mặc sức hành động
ngang ngược, bắt, đánh đắm tàu cá, xua đuổi, bắn ngư dân ta trong vùng
đặc quyền kinh tế và trong ngư trường truyền thống quanh quần đảo Hoàng
Sa của chúng ta, cắt cáp tàu Bình Minh và tàu Viking II hoạt động trong
lãnh hải của chúng ta, cho người vào “nuôi cá” trong vịnh Cam Ranh để
nghiên cứu khảo sát quân cảng quan trọng bậc nhất Đông Nam Á và là địa
bàn xung yếu của ta. Mỗi khi Trung Quốc có hành động bạo ngược ở biển
Đông, người phát ngôn Bộ Ngoại giao ta cũng phản đối lấy lệ, không dám
triệu tập Đại sứ của họ lên Bộ ngoại giao để trao công hàm phản đối mà
chỉ trao cho cán bộ sứ quán của họ, không như họ làm đối với tôi khi tôi
làm Đại sứ nước ta bên nước họ. Trên tờ “Hoàn cầu thời báo” của Đảng
Cộng sản Trung Quốc thỉnh thoảng có bài lăng mạ và dọa đánh Việt Nam mà
báo chí phía ta cũng im. Điều gì mà Trung Quốc không muốn thì lãnh đạo
ngại không dám làm. Biểu tình yêu nước đông người hay cá nhân chống
Trung Quốc xâm phạm chủ quyền của tổ quốc lại bị đàn áp. Ta có đầy đủ tư
liệu về chủ quyền biển đảo của Việt Nam không giáo dục rộng rãi cho
toàn dân biết, không in ra nhiều thứ tiếng, trình lên LHQ và phổ biến
cho thế giới đề dư luận ủng hộ ta.
Nội lực nước ta quá yếu
Nội lực của một quốc gia bao gồm nhiều
yếu tố, thông thường là 3 yếu tố chính: Lực lượng kinh tế, lực lược quốc
phòng, sức dân và lòng dân. Ở nước ta hiện nay thì kinh tế quá yếu kém,
quốc phòng là bí mật quốc gia tôi không dám lạm bàn. Ở đây, tôi chỉ nói
đến yếu tố sức dân và lòng dân. Muốn xây dựng nội lực thì phải gắn bó
với dân, dựa vào khối đại đoàn kết dân tộc, chăm lo đời sống cho dân,
thực hiện dân chủ. Lâu nay lại làm ngược lại, nào là tăng giá xăng dầu,
tăng giá điện, giá nước, tăng học phí, tăng viện phí, tăng đóng góp,
quyên góp, mọi thứ đổ lên đầu dân, tăng khó khăn cho đời sống của nhân
dân, lại còn tước đoạt quyền lợi của dân, đàn áp dân. Như thế thì làm
sao phát huy được sức mạnh của dân, xây dựng thành nội lực. Nguyên Phó
chủ tịch nước Nguyễn Thị Bình nói rất đúng: “Không có nội lực sẽ khó giữ chủ quyền.”
Thiếu tướng Lê Văn Cương nói: “… Sự
hưng vong , thịnh suy phụ thuộc rất lớn vào trí tuệ và phẩm chất của đội
ngũ lãnh đạo là những người ở vị trí nắm quyền lực tối cao”. Đó chính là ông muốn nói đến trách nhiệm của những nhà lãnh đạo hiện nay.
Trước tình hình kinh tế sa sút, đất
nước suy yếu, xã hội không có dân chủ tự do, lệ thuộc, ông Lê Hiếu Đằng
một người cách mạng chân chính, trên giường bệnh với tinh thần yêu nước
và xây dựng, nêu vấn đề lập một đảng mới (Đảng Dân chủ xã hội
chẳng hạn) là “đòi hỏi khẩn thiết của cuộc sống”, để cho có sự cải biến
tích cực làm cho đất nước phát triển nhanh. Có một đảng mới, có chính
danh để đấu tranh nhằm hạn chế những sai lầm của Đảng Cộng sản, để Đảng
Cộng sản tự điều chỉnh tốt lên, để có tự do, dân chủ, xã hội lành mạnh
là một điều hay.
Chính ông Lê Hiếu Đằng đã viết “Chúng
ta đấu tranh với phương châm công khai, minh bạch, ôn hòa, bất bạo
động, phản đối tất cả mọi hành động manh động, bạo lực, khiêu khích, gây
chiến tranh” và ông cũng viết “Tôi chưa bao giờ nói là chống Đảng Cộng sản hoặc xóa bỏ Đảng Cộng sản”.
Vậy có gì là “náo động thiên cung” đâu, mà các vị tiến sĩ, giáo sư, các
nhà “bảo hoàng, bảo thủ” nhao nhao phê phán, phản bác lên án ông Đằng
bằng cách cắt xén, xuyên tạc, suy diễn, bất chấp sự thật, với những lý
luận gượng gạo, nặng về quy chụp theo kiểu “bỏ bóng đá người” thế!
Đề nghị các vị cho đăng toàn văn bài
“Viết trên gường bệnh” của ông Lê Hiếu Đằng và những bài của các tác giả
đồng tình với ông Đằng lên các báo “lề Đảng” song song với các bài phản
bác của các vị, để công chúng bàn luận xem chân lý thuộc về ai. Có thế
mới công bằng.
N.T.V.
—
* Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, nguyên là Ủy viên BCHTƯ ĐCSVN, Đại sứ VN tại TQ (xem thêm trên Wikipedia).
Một số bài viết gần đây của ông: + 1890. Về chuyến thăm Trung Quốc của Chủ tịch Trương Tấn Sang; + 1842. Thư của Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh gửi TBT Nguyễn Phú Trọng và CTN Trương Tấn Sang; + 1811. NHÀ CẦM QUYỀN TRUNG QUỐC THỰC HIỆN CHÍNH SÁCH “LẤY THỊT ĐÈ NGƯỜI”; + 1795. HÃY TÔN TRỌNG THỰC TẾ !; + 1733. THẤY GÌ KHI ĐỌC KỸ BẢN DỰ THẢO HIẾN PHÁP SỬA ĐỔI; + 1293. Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh: Không cho phép Trung Quốc can thiệp vào “vụ Nguyễn Tấn Dũng”.
Nguồn: Ba Sàm
Đề nghị các vị cho đăng toàn văn bài “Viết trên gường bệnh” của ông Lê Hiếu Đằng và những bài của các tác giả đồng tình với ông Đằng lên các báo “lề Đảng” song song với các bài phản bác của các vị, để công chúng bàn luận xem chân lý thuộc về ai. Có thế mới công bằng (hết trich)
Trả lờiXóa- Hiện nay họ bị khủng hoảng lý luận - thực tiễn -chính nghĩa Sao họ dám làm thế hả Bác Vĩnh.
Bạn nói rất đúng!
XóaBác Vĩnh vẫn lạc quan quá đấy . Không phải uy tín của đảng bị giảm sút, không phải lòng tin của người dân đối với đảng mất dần mà là cạn kiệt . Ngay chính cả các đảng viên chân chính cúng mất niềm tin với chính đảng của mình . ở ngoài đời những kẻ xấu thì người dân bảo " Cho nó vào đảng cho trong sạch quần chúng" . Thật oan uổng cho lý tưởng cộng sản quá .
Trả lờiXóaĐất nước Việt nam hôm nay giống thời hậu Đinh , hậu Lý , hậu Trần , hậu Lê . Sau những trận chiến thắng lợi rực rỡ vệ quốc , sau đó người đứng đầu lên ngôi vua , ban chức tước bổng lộc cho quan quân , tiếp tục vua quan sa vào ăn chơi truỵ lạc , cường quyền bạo lực , áp bức dân , tham nhũng tràn lan mọi cấp thành quốc nạn rồi kết cục đi đến sụp đổ. Bây giờ đang là thời kỳ " Hậu " hoàn toàn giống những thời đại trước đây không tránh khỏi . Đi đâu họ cũng hô muôn năm , vào trụ sở của bất kỳ cơ quan nhà nước , doanh nghiệp nhà nước nào cũng có khẩu hiệu " ... quang vinh muôn năm " thật là khôi hài . đến nước này rồi mà cũng đòi muôn năm ? Bài viết của cụ Nguyễn trọng Vĩnh tuyệt vời .
Trả lờiXóaThưa bác Vĩnh kính yêu, cùng thưa bác Đằng kính mến: Bác Vĩnh đã nói rất đúng. Đảng csvn quang vinh muôn năm điều đó ai cũng muốn. nhưng phải là đạo đức của thời điểm đầu năm 1975 trở về trứoc, còn sau này những ngưòi vào đảng csvn họ đều có một lý tưỏng khác : tức là vào để có chức có quyền, để có lưong cao bổng lộc, vì muốn làm một anh tổ trưỏng trở lên dù trình độ có kém xa nhưng vẫn đựoc đề đạt nếu anh ta là đảng viên. rất nhiều ngưòi như vậy, do đó họ đã không có đạo đức, không có uy tín ngay từ ngày đầu chập chững bứoc chân vào hàng ngũ của đảng, nên làm gì có uy tín, làm gì có đạo đức để mà mất. Những ngưòi mang tên đảng lao động ngày xưa dù không may họ có một chút sa sút, nhưng họ lại tự chỉnh lý đựoc ngay. Chúng tôi nhìn vào họ như một tấm gưong sáng trong để noi theo. Tôi là một cựu chiến binh, đã trực tiếp cđ 3 trận, đã là 1 dũng sĩ. bản thân đựoc huân chưong chiến công, cả toán trinh sát đựoc huân chưong chiến công hạng nhất năm 1972. bản thân nhìn nhận những đảng viên ngày ấy rất rõ nét. đặc công 13 từng đánh Đầu mầu Công kiên, song sang đến Lào đánh trận bản Na ( trận đánh đã đựoc bộ đội ta tự sáng tác) lúc ấy chỉ có tinh thần đảng viên, những đảng viên ưu tú. từ cấp chính trị viên tiểu đoàn như ông Đô, ông Cảnh mới giám vào để lấy xác đông đội bị hy sinh, đầu bị căm ở cọc hàng rào, những đảng viên tiên phong như c3 anh hùng của tiểu đoàn 4 trung đoàn 148, nhiều đảng viên thời ấy đã viết quyết tâm thư, quyết hy sinh để trả thù cho đồng đội. ôi kể ra thì nhiều lăm, nhiều lăm hầu hết đã là đảng viên thì đều có một tấm lòng như vậy hy sinh, hiến dâng cho tổ quốc. còn những đảng viên ngoài quân đội thì luôn luôn sống hết mình. đúng là cái gì khó khăn họ đều xông pha, cái gì dễ dãi họ đều dành cho dân, thậm chí đi vệ sinh cũng dành cho dân đi trứoc. một cái nhỏ nhất. Trong họ bình giản nhưng thật rực rỡ sáng ngời. còn sau năm 75 thì thật là là . . . quá thể, họ bon chen, họ tư túi cá nhân.tìm mọi cái thuận lợi về mình, nhà nứoc hở ra cái gì là họ chiếm cho bằng đựoc. những việc nhà nứoc, nhân dân thiệt hàng tỷ, nhưng nghĩ họ đựoc chỉ 1 trăm, một triệu họ vẫn sãn sàng làm, họ là những chuyên gia đục khoét. đúng là ct trưong tấn Sang nói ( một bầy sâu ) Còn một chuyện này nữa: Bây giờ họ coi cái chuyện chạy chức, mua việc, ăn đút lót là chuyện bình thưòng, giá cả rất rõ ràng minh bạch, vào đâu thì 200, vào đâu thì 300. một anh trưỏng phòng tài chính ở vthư, ngưòi ta đến lo lót một việc gì đó, mọi nguời chung quanh thấy nói đùa: sao mà nhận nhiều lộc thế, anh ta thản nhiên nói: ăn thua gì tôi còn phải bỏ thêm vào nhiều nữa để lo cho cấp trên ấy chứ, Anh ta giầu lên một cách nhanh chóng và chuyển ra mặt phố chính của khu đô thị giá trị hàng chục tỷ đồng, bỏ xa tất cả mọi nguời xóm cũ. Đấy tôi chỉ nói có một câu chuyện, còn rất nhiều, rất nhiều chuyện, Vậy thì làm sao có thể chống tham nhũng đựoc, làm sao mà nâng cao uy tín của đảng đựoc, một khí họ không có một uy tín nào cả. Dân mất lòng tin từ lâu chứ không phải từ bây giờ./.
Trả lờiXóaTrong một gia đình khi mọi thành phần đều chăm chỉ làm ăn thì gia đình mau trở nên sung túc . Nếu chỉ có cha mẹ siêng năng còn con cái phá phách chắc gia đình đó có giàu lên một thời gian nào đó cũng dần dần xuống dốc . QG cũng thế . Nước Nhật sau chiến tranh thế giới lần 2 , từ kiệt quệ điêu tàn mà dần dần trở thành cường quốc kinh thế thứ 2 thế giới là do dân Nhật siêng năng , xây dựng lại tổ quốc từ những hoang tàn .. Không phủ nhận ND ta cũng rất cần cù, nhiều nơi là bãi chiến trường xưa đã trở thành trù phú . Đấy là tất cả do sức dân . TG nhìn vào , dánh giá những đức tính tốt của người dân mà đổ tiền vào giúp VN mau phục hồi sau chiến tranh, cùng chia sẻ với CQVN đưa VN mau trở thành một nước văn minh hiện đại .Trong khi những người dân chân chính siêng năng cần cù như thế thì một số CB bắt đầu suy thoái . Những biểu hiện tham nhũng ngày càng bộc lộ đến công khai không còn sợ ai, lấy tiền của bẻ cong pháp luật, mua chuộc cấp trên, bao che cho nhau . Uy tín của Đ và CP xuống thấp .
Trả lờiXóaTrong những nước dân chủ , người ta giải quyết uy tín của CP thông qua bầu cử, hay ít ra cũng phải cải tổ CP, thay đổi vài ba hay nhiều BT . Nghiêm trọng hơn nữa thì giải tán QH, tổ chức bầu cử sớm . QG là của chung mọi người dân, người dân chọn ra người thay mình quản lý đất nước. ND các nước chẳng ai quên những công lao của các người đã có công với nước. Các đảng chính trị thất bại trong kì bầu cử này, nếu muốn còn tham gia việc nước thì phải chấn chỉnh, lấy lại uy tín, chiêu mộ thu phục được nhân tài, làm cho người dân bỏ phiếu cho mình tin tưởng ủng hộ đảng . Còn VN thì khác . Guồng máy cai trị không được thanh lọc . Kẻ tham nhũng bất tài vẫn còn cấu kết với nhau làm cho CQ vẫn cứ mang bệnh không khỏe mạnh lên được, có khi lại làm cho bệnh trầm trọng thêm .
Cứ nhìn ảnh ông Đằng, Cụ Vĩnh ta thấy cuộc sông của 2 nguời thật đầy đủ. nếu 2 con nguời này cứ vô tư mà sông với cháu con đề huề, không việc gì phải lo cho dân, cho đất nứoc thì các cụ phải nói là thật sung sưóng. nhưng 2 nguời này đâu có thế, họ suy tư lắm, họ đang đau nỗi đau của đất nứoc, của mỗi một nguời dân việt nam, ta càng cảm thấy thưong và kính trọng họ vô cùng. chỉ biết kính chúc 2 nguời trưòng thọ, thoát khỏi mọi bệnh tật hiểm nghèo vì tuổi già mà phải nằm trên giưòng bệnh.
Trả lờiXóaCon đường đi sai lầm đã dẫn đất nước tới ngày hôm nay.
Trả lờiXóa