.
Tôi đang chờ nhận quyết định cảnh cáo
của Công an Hoàn Kiếm
NGUYỄN TƯỜNG THỤY
.
Chuyện cách đây đã 3 ngày nhưng hôm nay
tôi mới lên tiếng vì tôi muốn chờ thêm mấy ngày nữa xem có nhận được
quyết định cảnh cáo của công an quận Hoàn Kiếm không. Thế nhưng đến bây
giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy quyết định ấy như thế nào, chỉ có bà xã nhà
tôi được đọc bản foto trong tay ông trưởng xóm.
Ấy là chiều hôm 15/9, tôi đi chơi về, vợ tôi khoe:
- Ông May vừa ở đây về. Hi hi
Ông May mà vợ tôi nhắc tới là cụm trưởng dân cư. Tôi hỏi:
- Ông ấy đến chơi hay có việc gì vậy?
- Ông ấy đến nói anh có quyết định
cảnh cáo của công an quận Hoàn Kiếm về tội gây rối trật tự công cộng.
Ông ấy bảo sẽ đưa anh ra xóm đấu tố. Ông ấy còn nói nếu anh bị cảnh cáo
một lần nữa thì đưa đi cải tạo. Ông ấy có vẻ lo cho anh.
Tôi bật cười:
- Sao chúng nó ngu thế. Chúng nó làm việc cho nhà nước mà không hiểu đối tượng đi cải tạo tuổi đời như thế nào à.
Tôi không có ý nói ông trưởng xóm tôi. Tôi biết ông ấy có mang tôi ra đấu tố thì cũng theo chỉ đạo từ trên mà thôi. Tôi bảo:
- Sao em không mượn rồi foto cái bản ấy lại cho anh coi.
- Em có hỏi nhưng ông ấy không cho.
- Thế đứa nào ký?
- Em không nhớ đầy đủ họ tên, chỉ nhớ tên là Thắng gì đó.
- Vậy em nói sao?
Vợ tôi thích chí khoe một hồi:
- Em phản ứng rất mạnh. Em bảo anh
Thụy nhà em đã viết bài kể cụ thể trường hợp anh bị bắt. Lúc ấy anh đang
đi bộ trên Bờ Hồ. Em bảo anh ấy bị bắt khi chưa có hành vi biểu tình
tức là đã giăng biểu ngữ chống xâm lược, đòi toàn vẹn lãnh thổ cho Việt
nam, hô khẩu hiệu. Hôm ấy bất kể đang đi bộ ở Bờ Hồ hay lúc đã thành
biểu tình đều bị bắt tuốt lên xe mang lên trại Lộc Hà …
Cô ấy kể một hồi, tôi phải ngắt lời:
- Kể cả đang biểu tình thì có sao. Nói người biểu tình gây rối sao được.
Vợ tôi nói tiếp:
- Em có bảo công an làm việc phải đàng
hoàng, sao cứ phải dấm dấm dúi dúi. Sao không gửi quyết định ấy cho anh
Thụy. Lúc ấy ông May mới biết là anh không nhận được quyết định. Ông ấy
bảo vậy để xem xem thế nào đã.
Tôi cẩn thận gọi điện cho ông trưởng xóm
hỏi lại thì đúng như bà xã nhà tôi kể. Tôi bảo cho tôi mượn cái quyết
định ấy để tôi foto hoặc cho tôi chụp ảnh cũng được nhưng ông ấy nói đã
trả lại cái quyết định ấy cho họ rồi. Tôi nghe nói vậy nhưng không tin
là ông ấy đã trả.
Tôi hỏi:
- Thế ai chỉ đạo đưa tôi ra cụm dân cư đấu tố?
Ông không trả lời thẳng vào câu hỏi của tôi mà nói:
- Không phải đấu tố đâu mà là đưa ra
cuộc họp cho mọi người góp ý. Nhưng anh cứ yên tâm, việc này phải xem
xét cẩn thận, chúng tôi chỉ họp xóm khi nào anh nhận được bản chính của
quyết định.
Tôi nói:
- Tôi không có gì phải yên tâm với không yên tâm. Tôi chỉ muốn biết ai chỉ đạo đấu tố tôi? Chính quyền hay công an?
Nhưng ông vẫn không nói điều tôi cần biết. Vẫn cứ bảo là tôi yên tâm, yên tâm.
Khổ quá, ông ấy cứ tưởng là tôi sợ đấu tố, sợ bắt đi cải tạo. Tôi bảo:
- Nếu họ chỉ đạo, anh cứ việc mang tôi
ra đấu tố. Tôi sẽ không tránh đâu. Cả hai vợ chồng tôi cùng có mặt để
xem họ đấu tố tôi thế nào. Tất nhiên tôi không phải là kẻ chỉ biết ngồi
nghe.
Ông trưởng xóm còn kể là ông cũng nói với họ là nghe anh nói hôm ấy anh đi dạo chơi Bờ Hồ chứ không đi biểu tình. Tôi cải chính:
- Không. Tôi không nói là đi dạo chơi.
Tôi làm gì có thời gian dạo chơi. Tôi nói là tôi đi biểu tình nhưng tôi
bị bắt khi hành vi chưa phải là biểu tình. Nghĩa là tôi đang đi bộ như
bao nhiêu người dạo chơi ở Bờ Hồ khác. Nhưng việc tôi định biểu tình là
có thật. Sao tôi phải chối.
Điều sơ đẳng nhất là với một công dân,
khi có giấy mời, giấy triệu tập, quyết định cảnh cáo hay quyết định gì
liên quan đến họ, đều phải giao bản chính cho họ để biết mà thi hành hay
phản ứng. Thỉnh thoảng vẫn có người được chính quyền nói bị cảnh cáo
này nọ nhưng chính bản thân họ thì lại không nhìn thấy mặt mũi cái quyết
định ấy ra sao. Gần đây nhất, trường hợp Đặng Bích Phượng là một ví dụ.
Bây giờ thì đến lượt tôi.
Lại nhớ hôm 7/3/2012, mấy tên công an
mang giấy triệu tập của trưởng công an huyện Thanh Trì đến nhà tôi nhưng
giữ khư khư, chỉ chìa ra cho tôi xem có tên tôi rồi ngay lập tức cưỡng
bức tôi lên xe. Chúng không dám cho tôi giữ cái giấy triệu tập ấy.
Chuyện này tôi có kể cụ thể trong ghi chép “Bảy giờ bị giữ trong công an
huyện Thanh Trì”.
Tại sao họ không dám giao những giấy tờ
ấy cho người cần phải nhận. Phải chăng, họ biết việc làm này của mình
trái pháp luật nên sợ người nhận lấy làm cơ sở kiện họ? Dám làm thì phải
dám trách nhiệm chứ.
Rõ ràng đây là việc làm không đàng hoàng minh bạch của kẻ quen làm việc trong bóng tối.
Tôi đang chờ nhận quyết định cảnh cáo của
công an Hoàn Kiếm. Trưởng công an quận Hoàn Kiếm cần kiểm tra lại. Nếu
chưa gửi cho tôi thì gửi ngay. Nếu thất lạc đâu đó thì gửi lại để tôi
biết và sẵn sàng đối mặt với buổi đấu tố tôi tại cuộc họp của cụm dân cư
nơi tôi ở sắp tới, kể cả việc họ bí mật tạo ra mấy cái quyết định cảnh
cáo nữa rồi cưỡng bước tôi đi cải tạo.
18/9/2012
NTT
Nguồn: NTT Blog.
Tiếng là nhà nước mà việc gì cũng lén lút...cứ như ngày xưa còn ở trong rừng.
Trả lờiXóaQuyết định của chính quyền mà phải giấu như mèo giấu cứt. Chả hiểu cái thời này là cái thời nào nữa.
Trả lờiXóaVăn hóa bọn này là như thế. Không phải một mà là nhiều người. Lén lút, ma mãnh khủng khiếp quá
Trả lờiXóaRõ ràng đây là việc làm không đàng hoàng minh bạch của kẻ quen làm việc trong bóng tối.
Trả lờiXóavũ trung nói :Nếu họ tổ chức họp thì tốt quá.Nhân cuộc họp mà tuyên truyền cho dân biết sự thật của đất nước của đảng và chính quyền. Hiện nay,nói chung dân ta còn mù mờ lắm vì hàng ngaỳ chỉ nghe một luồng,từ trên đưa xuống . Công tác tuyên truyền là quan trọng trong giai đoạn này.
Trả lờiXóaĐang là thế kỉ 21 rồi mà còn man rợ đấu tố như những năm 50 của thế kỷ trước. Giờ thì càng thấu hiểu nỗi đau của người dân một nước có độc lập nhưng không có tự do. (Mà “độc lập” giả danh thôi chứ cái việc gì mà chả do thằng tàu nó xắp xếp?!!!)
Trả lờiXóaMong bác Nguyễn Trường Thuỵ và gia đình tâm vững-chí bền. Bọn chúng sắp đến ngày đền tội.
viec lam cua anh Thuy rat dang kham phuc.
Trả lờiXóachung ta phai vung vang.
khi nao chung ta co tieng noi nhu nguoi dan Mien Dien