Xin lỗi! Tôi không phải là nhà báo
Nguyễn Xuân Diện tỏ ra khá dè chừng khi tiếp xúc với báo giới. Và việc đầu tiên anh làm khi đồng ý trả lời cuộc phỏng vấn của tôi là: đặt một chiếc máy ghi âm của anh song song bên cạnh máy ghi âm của tôi…
Tôi có cảm giác anh rất “đề phòng” với cánh phóng viên…
Đúng vậy! Thứ nhất, khi tiếp xúc với một số nhà báo tôi cảm thấy không hài lòng. Họ cứ thế đăng mà không hề gửi lại cho tôi đọc trước.
Thứ hai là có một số nhà báo, nhất là những nhà báo trong lĩnh vực truyền hình luôn cho rằng được lên báo chí, được xuất hiện trên truyền hình là vinh dự lớn cho nhân vật.
Và thứ ba là các tòa soạn báo bây giờ thường có xu hướng chạy theo lượng người mua nên họ hay khoét sâu vào những chuyện giật gân, câu khách, riêng tư, trong khi mục đích chuyển tải thông tin và thông điệp của báo chí không phải như vậy.
Thông điệp của báo chí là phải nói đúng sự thật, phải chuyển tải những chia sẻ của nhân vật được phỏng vấn tới công chúng với tính chất xây dựng.
Anh có khắt khe quá không khi đề ra nguyên tắc nhà báo phải gửi lại tác phẩm phỏng vấn anh trước khi đăng? Tom Brate – một nhà báo nổi tiếng của Mỹ từng viết trong tác phẩm “Lời tự thú của một nhà báo” rằng nguyên tắc của ông là không gửi lại bài viết cho nhân vật để đảm bảo tính chân thực, khách quan. Mà không phải chỉ có Tom, đa phần nhà báo ở những nước có nền báo chí tiến bộ đều như vậy…
Đó là nguyên tắc của họ. Còn nguyên tắc của tôi là phải gửi lại bài cho tôi trước khi đăng tải. Tất nhiên, tôi chỉ sửa chính tả, và từ dùng chưa chỉnh, chứ không thay đổi cấu trúc bài viết và ý kiến cá nhân của tôi được phát ra tại thời điểm trả lời phóng viên. Khi đã nhận lời trả lời phỏng vấn báo chí thì người phỏng vấn phải chịu hoàn toàn trách nhiệm với phần trả lời của mình. Hay, dở họ đều phải chịu. Cách dựng bài hay đưa tin bài không chuẩn xác của phóng viên sẽ có thể gây ra hiểu lầm cho công chúng, nhất là đối với các vấn đề khoa học và thời sự nóng bỏng.
Phải chăng anh nghi ngờ rằng họ - những nhà báo, không ghi lại chân thực những gì anh nói và anh không có lòng tin với họ?
Cũng không hẳn như vậy. Tôi nói rồi đấy, đó đơn giản chỉ là nguyên tắc của tôi. Có những cái thuộc về chuyên môn, có những cái thuộc về vấn đề nhạy cảm và tôi muốn chuyển tải nó đúng với tinh thần của mình để bạn đọc không hiểu lầm, hiểu sai.
Người ta bây giờ hay nhắc tới cụm từ “Trách nhiệm công dân của một nhà báo”, anh nghĩ gì về điều này?
Người bình thường đã phải có trách nhiệm công dân, nhưng nhà báo còn phải có trách nhiệm hơn. Họ là những người hành nghề trong một nhóm nghề tương đối đặc biệt, được trang bị về kĩ năng chuyên môn, họ có diễn đàn và những sản phẩm của họ có tính chất định hướng dư luận, nó tác động tới cả người dân và cả các cấp lãnh đạo. Mỗi lời họ nói, mỗi sự thật họ viết ra đều phải nghiêm túc và có định hướng tốt. Quan trọng nhất vẫn là sự chân chính và tính chiến đấu.
Tất nhiên, để có được tính chiến đấu thì đôi khi các nhà báo phải chấp nhận hi sinh. Đôi khi tính chiến đấu không được như họ mong muốn thì họ phải tìm nghề khác. Tôi đã nhìn thấy rất nhiều nhà báo chuyển nghề chỉ vì họ không viết được những thứ như họ muốn.
Ý anh nói là báo chí ta hiện nay tiếng nói phản biện chưa được mạnh mẽ?
Ngoài chuyện phản biện chỉ ra những cái xấu, cái lệch lạc, cái chưa tốt… ở tất cả các lĩnh vực, báo chí ta còn chưa đề cao tính xây dựng xã hội. Ngày xưa cụ Hồ hay phát động phong trào “Người tốt việc tốt”, các báo cũng mở ra các chuyên mục người tốt việc tốt. Nhưng bây giờ mở báo chí ra công chúng chỉ toàn thấy những vụ việc giật gân câu khách, lộ hàng, cướp giật… Trong khi những gương người tốt việc tốt thực sự không thấy bóng dáng nhiều như xưa nữa. Cũng có nhiều bài phản ánh “người tốt việc tốt” thật đấy, nhưng lại phản ánh những đại gia, những thú ăn chơi xa xỉ… cho nên không ít những “người đương thời” đó một thời gian sau lại sụp đổ hoàn toàn trong mắt người đọc.
Rồi những góc cạnh của tâm hồn, những rung động trước vẻ đẹp thường nhật của cuộc sống báo chí cũng ít đề cập đến. Phải chăng báo chí đã bỏ quên mất một mảng lớn như thế trong những trang viết của mình?
Lâu rồi tôi không còn đọc báo giấy, vì báo không còn hấp dẫn tôi nữa. Trong khi rất nhiều những blog, website cá nhân lại làm được điều đó và nó hút người đọc.
Và blog của anh cũng là một trong những blog hút người đọc?
Tôi không thích những tin giật gân. Tôi chỉ trình bày cho họ thấy cái tôi quan tâm là cái gì thôi. Và may mắn là những điều tôi quan tâm lại cũng là những vấn đề mà bạn đọc của tôi quan tâm.
Blog là cuốn sổ tay cá nhân của tôi. Tôi viết cái gì là tự trong lòng tôi viết ra, có cả tình cảm, hơi thở của tôi trong đó, có cả những tâm sự, trò chuyện của tôi. Bạn đọc mở blog của tôi thì như gặp chính tôi và cũng như gặp chính họ. Có lẽ vì thế họ cảm thấy sự đồng điệu và yêu thích nó.
Anh có khả năng viết lách như vậy sao không đi làm báo chính thống mà lại ngồi nhà làm một blogger?
Từ khi mở blog cá nhân tôi không còn hứng thú viết bài, gửi bài cho báo chính thống nữa. Một bài báo tôi gửi đi phải qua bao nhiêu khâu mới được xuất hiện trên mặt báo. Nhiều tòa soạn nhận được bài hay không cũng không phản hồi, đăng hay không cũng không thông báo. Đến lúc đăng bài rồi cũng phải tự tìm rồi tự tới tòa soạn lấy nhuận bút, hoặc cung cấp thông tin về tài khoản, mã số thuế, số chứng minh nhân dân v.v... Sự chậm chạp ấy khiến nhiều khi tôi cảm thấy mình không có quyền lợi với chính bài viết của mình (ngay cả buổi PV hôm nay tôi cũng không được trả tiền - hiện mới chỉ có 3 tờ báo và VTV, HTV có trả tiền cho cuộc PV tôi). Còn với blog, nó là hơi thở từng giờ từng phút. Tôi thở, tôi ốm, tôi đau là bạn bè trong thế giới mạng của tôi đều có thể biết ngay lập tức.
Nhiều người cho rằng trong thời đại loạn thông tin như thế này, mở blog, viết những bài “nhạy cảm” hút người đọc cũng là một cách để đánh bóng tên tuổi cho blogger?
Mở blog, tôi không đặt ra việc phải phục vụ một đối tượng nào đấy với ý phải chinh phục họ. Tôi nói rồi đấy, tôi mở blog ra chỉ giống như mở một cuốn sổ tay cá nhân. Ai thích thì đọc. Ai không thích thì thôi. Tôi có tên tuổi gì đâu mà phải đánh bóng. Mặt tôi như mặt Bao Đại nhân thế này, đánh đến bao giờ cho bóng loáng lên được?! (cười).
Nhưng như vậy người ta cho rằng anh chỉ giỏi đứng ngoài mà chỉ trích, bới móc?
Có thể có một số người cho rằng blog của tôi mở ra 10 bài thì có đến 8 bài đề cập đến những vấn đề chưa tốt, những ý kiến mang tính phản biện. Nhưng đừng vì vậy mà nhìn blogger với con mắt toàn màu đen, đừng đánh giá chúng tôi không có tinh thần xây dựng. Chúng tôi chỉ mong ý kiến đóng góp xây dựng của mình được tiếp thu.
Một bloger có nhiều bài viết sắc sảo như anh có tự nhận mình là một nhà báo?
Không! Tôi không phải là người sắc sảo. Có bạn đọc comment nói rằng: Cái ông Diện này có viết lách được bài nào ra hồn đâu, toàn copy từ các trang khác về thôi!
Năm ngoái, có người xếp tôi vào danh sách để bình chọn “Nhà báo của năm”. Nhưng tôi không phải là một nhà báo. Có lẽ bạn lầm tưởng vì tôi có một blog cá nhân với những trang viết phản ánh sự thật như vậy. Nhưng tôi khẳng định lại một lần nữa: blog là cuốn sổ tay cá nhân của tôi và tôi không phải là một nhà báo. Nguyễn Xuân Diện không phải là một nhà báo. Tôi đơn thuần chỉ muốn được thở tiếng thở của mình, nói tiếng nói của mình trên cuốn sổ tay của mình mà thôi.
Anh có hài lòng về cuộc phỏng vấn hôm nay không?
Không! Bài PV hôm nay tôi chỉ trả lời thụ động các câu hỏi của nhà báo. Nhà báo hỏi tôi bằng những câu hỏi đã chuẩn bị sẵn. Tôi thấy nhà báo chưa dẫn dắt tôi và buộc tôi phải trải lòng mình. Tốt nhất là đừng đăng bài PV này trên tờ báo của bạn. Dẫu sao cũng xin cảm ơn nhà báo đã có lòng hỏi đến!
Xin cảm ơn anh!
V.H thực hiện.
Tháng 6 năm 2011
Thân lươn bao quản lấm đầu
Trả lờiXóaXót lòng trinh bạch từ lâu đến giờ
Tễu đã trở lại, sắc sảo hơn xưa!
Trả lờiXóaWelcome back, Mr Tễu:))
Trả lờiXóahân hoan đón chào hiên trà đã mở trở lại.
Trả lờiXóaXin TS cho biết bài này thực hiện 6/2011 hay 6/2012 vậy?
Cảm ơn TS.
Bài phỏng vấn này tôi đã đọc được từ năm ngoái, bác ạ, khi tôi mới làm quen với "hiên trà chú Tễu" lạ lùng này. Tôi nhớ tôi đã cảm thấy ấn tượng lắm. Giờ đọc lại vẫn thấy thú vị.
XóaChào mừng Ts Diện đã trở lại.
Trả lờiXóaChúc anh thật nhiều sức khỏe và sự kiên cường "bất khuất cường quyền" của kẻ sĩ!
Hi! Hi! Nay đến thăm TS Nguyễn Xuân Diện không phải trèo rào! Mừng wá!
Trả lờiXóaChúc Tễu tươi hơn tễu!
Tem!
Chúc mừng blog Nguyễn Xuân Diện đã "tái hồi Kim Trọng". Mọi người rất vui vì chú Tễu trở lại.
Trả lờiXóachào mừng chú tễu trỏ lại, mấy bữa trước có blog XUANDIEN nhưng bà con đọc đoán ngay là đồ dỏm. chúc may mắn!
Trả lờiXóaHôm nay vào được nhà bác em mừng quá chưa kịp đọc bài xin Com trước đã. Nhưng chẳng biết nói gì ngoài từ : Mừng Lâm Khang đã trở lại. Bởi những ngày qua không có 'quán trà' bác, thú thực là thấy thiếu thế nào...!!
Trả lờiXóaCuối cùng thì cũng vào lại được Blog Chú tễu- Lâm Khang chờ dài cả cổ...! Rất vui khi lại được cùng bác nói về : " Nhân tình thế thái".
Trả lờiXóa"Tờ báo" và "Cuốn sổ" nếu so sánh đơn thuần về hình thức thì khác nhau có chăng là trang bìa,khổ trang và số lượng trang.Cái quan trọng nhất là nội dung chứa bên trong những vẻ ngoài hình thức đó, bởi vậy nếu chủ nhân của chúng(Xin không so sánh giữa Nhà báo & Bloger nữa bởi họ tự biết quyền và nghĩa vụ của mình)không biết chăm chút để độc giả thờ ơ, xa lánh thì còn gì ê chề cho bằng.
Trả lờiXóaChúc mừng TS Diện mở"Sổ" lại!
Chúc mừng nhà báo của nhân dân!
Trả lờiXóaChúc mừng TS Nguyễn Xuân Diện đã trở lại
Trả lờiXóahttp://danoan2012.blogspot.com/
Trả lờiXóaBlog nay có phải của TS Nguyễn Xuân Diện không ạ
Xuân Diện là nhà báo Nhân dân
Trả lờiXóaChúc NXD, Trang phu nhân và gia đình luôn dồi dào sức khoẻ, vui vẻ, trẻ trung. Hihi
Trả lờiXóaTôi vẫn tin rằng TS Nguyễn Xuân Diện sẽ trở lại với độc giả như những tháng ngày qua, và sự thực hôm nay đã nói lên điều đó.
Trả lờiXóaCám ơn anh. Chúc anh và gia đình luôn an lành.
chúc mừng xuân diện nhà báo của những người việt nam yêu nước
Trả lờiXóaMừng gặp lại chú Tễu! Chúc luôn lạc quan. Hãy tin chúng tôi luôn bên chú!
Trả lờiXóaTôi rất thích đọc trang này vì nó rất thật
XóaChuc mung chu Dien mo lai blog, chuc suc khoe.
Trả lờiXóaToi yeu chang Lam Khang
Trả lờiXóaThat tha va dung cam
Dinh dac va dang hoang
Lam run bay thai giam!
Rất vui được gặp lại chú Diện hàng ngày trên blog!
Trả lờiXóaChúc mừng anh đã mở lại blog
Trả lờiXóaThật may mắn hôm nay Click vào cái biểu tượng NXD tại đây: http://x6b1976.com/danhbaweb/Web_Canhan/Web_ca_nhan.htm
Trả lờiXóaHóa ra blog của NXD chưa làm sao cả, mấy hôm trước chắc NXD đóng chăng
Chưa thấy anh kể chi tiết về vụ làm việc với CQ
Chúc anh khỏe và như thường
Mừng Lâm Khang trở lại, vui quá!
Trả lờiXóaCam on anh da tro lai!
Trả lờiXóaCái làm nên NGUYỄN XUÂN DIỆN là khuôn mặt Bao đại nhân đánh bóng hoài không sáng; cái nữa là sự chân thành, sự chân thành này thể hiện qua lời nói, hành động qua những hình ảnh mà chúng ta thấy... và vô số cái làm thành NGUYỄN XUÂN DIỆN. Cảm ơn sự hiện diện của anh.
Trả lờiXóaXin chúc mừng Tễu đã trở lại . Cầu mong Tễu mạnh khỏe- bằng an
Trả lờiXóaRất mừng khi TS "mở được sổ" trở lại. Là nhà báo hay không phải nhà báo có quan trọng gì đâu. NXD "đọng" trong lòng người đọc, trong lòng dân là vô giá lắm rồi, không phải nhà báo chính thống nào cũng có được. Tên tuổi TS gắn liền với việc can gián "điện hạt nhân". Nhưng các bác ơi, thật buồn cho đất nước mình, họ cứ làm tới khi trình độ còn non kém (đến cái lỗ rò ở thủy điện sông Tranh còn không xong). Khi sự cố thì họ chạy sạch, chỉ người dân là chịu thảm họa.
Trả lờiXóaMong TS chân cứng đá mềm, xứng danh trí thức chân chính của nước Việt mình.
Chào anh Diện!
Trả lờiXóaChúc mừng anh trở lại với quần chúng nhân dân!
Thấy anh vẫn ôn tồn sắc sảo như xưa tôi rất mừng !
Blog cá nhân tôi cũng bị đánh tơi tả qua nhiều đợt, làm tôi rất phẩn uất xót xa!
Nhưng tôi mới vừa dựng lại được, khá vất vả, từ hôm qua với rường cột mới. Hy vọng sẽ chống đỡ được các cơn bảo sắp đến. Tôi không bao giờ có ảo tưởng sẽ được yên thân với ông kẹ to xác mà nham hiễm xấu xa, đang nỗi đóa vì luật biển VN mới được QH phê chuẩn...
Xin nhắc lại địa chỉ ở đây:
http://www.ndanghung.com/
Vui quá, Tiến Sỹ đã trở lại!!! Ngày nào tôi cũng vào blog của anh để ngóng tin!
Trả lờiXóaChúc mừng TSXD đã trở lại, TSXD là nhà báo của nd. Anh là nguồn động viên cổ vũ của nhiều người.
Trả lờiXóa- Các bác làm blog nên thường xuyên lưu lại các bài viết và cấu trúc của trang, vì trong phần setting của blogger.com nó có cho mình lưu lại, để nếu bị đánh sập còn có cái mà khôi phục.
Trả lờiXóa- Các bác cũng nên setup chế độ xác minh 2 bước để sau khi đã nhập pass thì Google phải gửi mã bảo mật đến điện thoại cho mình, mình phải nhập vào thì mới thể tiếp tục đăng bài, trả lời...vv. Vấn đề xác minh 2 bước thì hiện nay cả Yahoo, Google, Facebook đều hỗ trợ
Những ngày tháng sáu , buồn vì hiên trà đóng cửa ...Hôm nay, tình cờ ghé qua lại thấy mở cửa . Chúc mừng chú Tễu đã trở lại .
Trả lờiXóanhìn Tễu thấy ghét yêu quá đi ,hôm nay vào nhà Tễu tự dưng thấy giống như trở về một nơi gắn bó với mình lâu lắm rồi,suốt mấy tháng qua ngày nào cũng vào trang của Tễu mặc dầu biết là Tễu không còn ở đó nữa ,nhưng vẫn ghé để nhớ lại Tễu, một người VN mà tôi quý nhất trong đời,không ngờ hôm nay như có phép lạ ,Tễu đã trở về,thế là lại được trò chuyện người bạn quý rồi ,mừng quá Tễu ơi.
Trả lờiXóa"Tại sao anh không đi làm nhà báo mà lại ở nhà làm bloger?"
Trả lờiXóaĐúng là dân"báo hại"mới hỏi"chú Tễu"cái câu hỏi thừa và ngớ ngẩn này!
Làm nhà báo phải thi tay nghề cầm bút theo tiêu chí"nhà báo cách mang X.H.C.N"
mà cái này thì Tễu nhà ta trượt là cái chắc!còn làm BLOGGER thì thoải mái nói thật,viết thật mà chả phải sợ bố con thằng nào kiểm duyệt,bẻ cong ngòi bút nghiệp dư xuất phát từ ngọn lửa"tình yêu cuộc sống"của tiến...sỹ Diện nhà mình...mình nói thế có phải không chú Tễu?