Thứ Hai, 14 tháng 5, 2012

Phương Bích: VĂN GIANG - SỰ TRỞ LẠI CỦA NHỮNG CÁNH ĐỒNG

 

Văn Giang - sự trở lại của những cánh đồng

Phương Bích 

 

Lần trước rời Văn Giang trong tâm trạng nặng nề, u uất bao nhiêu, thì lần này tôi trở lại đó với tâm trạng phấn khích bấy nhiêu. Thậm chí 3 xe chúng tôi chả kịp chờ nhau, cứ bon bon nhằm hướng Văn Giang mà lướt tới. Tôi bỗng cảm thấy hồi hộp như con nít, khi nghĩ mình sắp được tham gia vào một ngày hội trồng cây thật đặc biệt trong đời.


Nghe tin bà con lại vác cuốc xẻng ra đồng từ mấy hôm trước, ai nấy đều háo hức lắm. Phải thế chứ! Dễ gì mà dập tắt được sự sống trên mảnh đất phì nhiêu màu mỡ, có được do mồ hôi và nước mắt từ bao đời nay rỏ xuống, thấm đẫm từng thớ đất như thế?

Xe lướt qua cây cầu bắc qua con sông Bắc Hưng Hải nổi tiếng, do bàn tay con người đào đắp nên khi tôi còn chưa sinh ra. Dòng nước trong xanh, đẹp như một dải lụa, lóng lánh dưới nắng chiều nhìn thật êm ả, như chưa từng biết đến sự đau thương của những con người sống nhờ nó, mà chết cũng vì nó....

Xe đến đầu dốc dẫn xuống làng, tôi hơi ngạc nhiên khi đón nhận những ánh mắt và nụ cười thân thiện của những người không quen biết hướng về xe chúng tôi. Rồi họ rậm rịch quay đầu, người xe đạp, người xe máy đi theo xe chúng tôi vào làng. Hóa ra bà con ra đón cụ Lê Hiền Đức! Do tôi đi ké, không biết nên mới ngạc nhiên thế.

Chả biết bà con hân hoan hay chúng tôi hân hoan! Lần đầu tiên được hòa mình trong dòng người đổ ra đồng với cuốc xẻng trên vai, tôi sung sướng toét miệng cười hết cỡ. Nhìn cụ bà Lê Hiền Đức nhỏ thó, vác cuốc đi trong dòng người, tôi xúc động khi bà khoe với tôi rằng phải lục tung đồ đạc lên, để tìm bằng được tấm áo nâu đã theo bà từ thời còn ở chiến khu – 60 năm rồi chứ ít gì. Cái áo nâu bà đang mặc đây có tuổi thọ còn hơn cả tuổi đời của tôi đấy.

Đồng đất Văn Giang đây rồi! Những trận mưa mấy hôm trước đã tạo nên một bức tranh loang lổ trên mặt đất. Cỏ dại đã kịp mọc lên. Trong các vũng nước đã kịp phủ đầy bèo tấm. Ừ! Dẫu có là cỏ dại, dẫu có là bèo bọt đấy, nhưng thế mới biết sức sống ở đây mạnh đến thế nào. Chẳng lẽ chịu chết đói khi đất màu để cho cỏ dại mọc thế ư? Đấy là tội ác đấy!

Ôi chao! Đông người quá! Vui quá!

Những cái nón lá lấp loáng, tiếng cười nói xôn xao vang vọng khắp cánh đồng. Có đến hàng trăm người chứ không ít, kể cả từ già trẻ lớn bé...Mới đây thôi còn là những gương mặt căm phẫn cùng cực, khi nhìn con em mình bị công an đánh đập không thương tiếc, nhìn máy xúc cào nát cây cối, ruộng vườn của họ.... nay thì đâu đâu cũng thấy những ánh mắt, những nụ cười rạng rỡ.

Trừ cụ Lê Hiền Đức đã sát cánh bên bà con trong trận”chống càn” đêm 23 rạng ngày 24/4, dân làng thi nhau kể, tố khổ những gì đã diễn ra cho chúng tôi nghe. Họ kể cả những khó nhọc đã bồi đắp lên trên cánh đồng này, để có tiền nuôi con em họ ăn học, để xây dựng nên làng mạc trù phú như ngày hôm nay. Họ bảo đất ở đây tốt lắm, tưới tiêu vô cùng thuận lợi nhờ con sông Bắc Hưng Hải liền kề đây. Họ kể nhiều lắm mà tôi chả nhớ hết được, bởi tâm trí tôi giờ như con ngựa hoang đang chạy khắp cánh đồng. Tôi ngó chỗ này, hóng chỗ kia, chào hỏi tíu tít những người không hề quen biết mà sao thấy gần gũi và thân thương làm vậy. Thương người nông dân lắm, họ mộc mạc, chân chất thế, chỉ biết giành giật lại đất đai của ông bà tổ tiên để lại theo bản năng. Nhưng gậy gộc, gỗ đá làm sao thắng được cường quyền trong một trận càn? Vẫn còn con em họ bị giam giữ giờ chưa được trở về, chỉ vì “chiến đấu” để giữ đất mà bị kết tội là “chống người thi hành công vụ”! Thương vụ chứ công vụ gì ở đây!

Bảo là về trồng cây cùng bà con mà tôi cứ mải chụp, mải hóng chuyện. Nhìn dân xúm xít quanh cụ Lê Hiền Đức, tôi cảm phục cụ quá. Dễ mấy ai được bà con tin yêu, cậy nhờ thế này. Chỉ buồn nỗi từ đám sức dài vai rộng đến trí thức đầy mình, mà bất lực trước nỗi bất hạnh của người dân, phải để một bà cụ 82 tuổi nhỏ bé thế này làm chỗ dựa tinh thần cho dân thì đau thật là đau.

Nhưng tôi không hề cảm thấy lo lắng khi thấy tinh thần của bà con quật cường lắm. Họ luôn khẳng định sẽ bám đất bằng bất cứ giá nào. Cần gì đợi ai phải làm giàu cho họ như mấy ông chính quyền vẫn lòe bịp. Khu du lịch sinh thái, hay sân gôn có chăng chỉ làm làm giàu cho mấy ông quan tỉnh chứ đám dân đen đừng có mà mơ....

Khi chúng tôi vào nghỉ trong nhà dân, bà con bê nước trà đóng chai, “bò húc” ra cho chúng tôi uống. Ngày thường tôi vốn kỹ tính thế mà bây giờ chả câu nệ gì, tôi chỉ xin cốc nước vối, lúc cậy nước đá rơi tung tóe trên nên nhà mà tôi cứ thế bốc lên bỏ đại vào cốc rồi tu một mạch, thế mà chả đau bụng đau bão gì.

Rồi nghe dân nói sẽ đi thăm hai ông nhà báo vì xuống với họ mà bị công an đánh dã man quá, tôi bảo thực ra hai ông ấy bị đánh là gậy ông đập lưng ông thôi chứ đâu phải vì dân. Rốt cuộc là các ông ấy cũng phải thú nhận là “chính nhân dân đã cứu tôi”, mặc dù vẫn khẳng định “cưỡng chế là đúng luật”. Các ông ấy chả biết chỉ vì bênh các ông ấy mà người dân cũng bị đánh đấy. Một chị trạc tuổi tôi kể bị họ túm lấy, quẳng chị ngã lộn nhào qua đống cát khi chị xông vào cứu nhà báo. Dân cứu nhà báo, vậy nhà báo có cứu dân không?

Chia tay bà con, chúng tôi thêm một lần nữa rưng rưng trong lòng, khi những người phụ nữ đã để sẵn hai bao tải ngô mới bẻ ngoài đồng để làm quà cho người thành thị. Cụ Lê Hiền Đức giãy nảy lên ngay lập tức khi nghe thấy nói biếu quà, dứt khoát không nhận. Nài nỉ, thuyết phục mãi không ăn thua. Nước mắt đôi bên đã bắt đầu chực rơi, phải nhờ đến Hiếu nhảy vào khuyên cụ Đức:

-    Thôi bà cứ nhận đi. Bà phải ăn cái bắp ngô được trồng chính trên mảnh đất này, mới cảm nhận được vị ngọt bùi chắt chiu được từ những giọt mồ hôi một nắng hai sương của bà con chứ...

Sao mà cái thằng cha này nói hay thế chứ. Mắt bà Đức đỏ hoe, mắt chị em người làng cũng đỏ hoe. Nào thì bê ngô lên xe! Cảm ơn nhé! Tạm biệt nhé! Hẹn gặp lại nhé! Kẻ đi người ở, đôi bên cứ thế ríu rít chào nhau đầy bịn rịn.

Dọc đường về, ai nấy đều day dứt về việc vẫn chưa giúp được gì cho bà con. Hôm nay mới chỉ là khởi đầu, dẫu còn nhiều gian khổ, nhưng tôi tin rồi sự sống sẽ trở lại từng ngày trên cánh đồng Văn Giang. Hy vọng tinh thần Văn Giang sẽ truyền lửa cho người nông dân mọi miền trong cuộc chiến giữ đất giữ làng này.








Nguồn: ChimKiwi Blog.

24 nhận xét :

  1. Chị Phương Bích ơi ! Đọc bài viết của chị mắt tôi cũng đỏ hoe, thật xúc động chị ạ ! Cầu mong màu xanh vẫn xanh lên tươi tốt trên cánh đồng Văn Giang. Màu xanh NHÂN DÂN bất diệt !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tôi đọc bài viết mà lòng nghẹn ngào xúc động. Đó là thứ văn chương viết ra từ tim óc, từ nghĩa đồng bào chứ không giả dối như thứ "văn học cách mạng" mà đây đó cứ rao giảng đến rác tai.
      Hy vọng được đọc nhiều những bài viết giàu cảm xúc như thế. Đến ngày đấy nước ta tươi sáng trở lại thì những bài viết kiểu này sẽ là tiêu biểu cho một dòng văn học. Tôi tạm gọi là Văn học đòi nhân quyền

      Xóa
    2. Cảm động và khâm phục người dân Văn Giang, cụ Lê Hiền Đức!
      Lâu lắm mới xúc động!

      Xóa
  2. Văn Giang-Hưng Yên trước đây là những cánh đồng đay(xuất khẩu),chuối,ngô,lúa,rau mầu_cung cấp cho nội thành Hà Nội qua phà Mễ. Những năm gần đây phát triển nghề trồng Hoa,Cây Cảnh, thu nhập của bà con khá lên nhờ chuyển đổi vật nuôi cây trồng đúng hướng.Mời bà con nghe lại TRÊN CÁNH ĐỒNG ĐAY bài hát truyền thống của Hưng Yên : http://www.youtube.com/watch?v=mqe-PkDCbOw
    Sáng tác của nhạc sỹ Nguyễn văn Tý ta thấy cánh đồng rất đẹp.

    Trả lờiXóa
  3. Người Văn Gianglúc 08:39 14 tháng 5, 2012

    Mời các bạn nghe bài hát này :Rất hay
    http://www.youtube.com/watch?feature=endscreen&NR=1&v=j52U5vV6uDI
    đề nghị TS NXD cho đăng những bài hát anh hùng bảo vệ nước non của người dân Văn Giang Chúng tôi.

    Trả lờiXóa
  4. tuyệt quá chị Phương Bích ơi! làm cách nào để những người ở xa như chúng em cũng dược góp sức. Chị làm ơn mở tài khoản đi.

    Trả lờiXóa
  5. Rất thích câu này của chị Phương Bích và chờ câu trả lời: " Một chị trạc tuổi tôi kể bị họ túm lấy, quẳng chị ngã lộn nhào qua đống cát khi chị xông vào cứu nhà báo. Dân cứu nhà báo, vậy nhà báo có cứu dân không?"

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nười chưa vô cảmlúc 14:01 14 tháng 5, 2012

      Trên Basam ngày hôm qua công bố clip này: một lũ công an như bầy chó đói xông vào chị nông dân, chúng lôi kéo, bẻ tay ra sau. Vẫn chưa vừa lòng, một tên công an xông đến đá đánh "pách" một phát đanh gọn, khiếp lắm.

      Xóa
  6. Thư gửi ông Nguyễn Khắc Hào (Phó Chủ tịch tỉnh Hưng Yên) và Chính quyền Văn Giang Hưng Yên:
    Cưỡng chế đất đai ở Văn Giang đã gây lên làn sóng phẫn nộ trong toàn thể giai cấp Công nhân - Nông dân và các tầng lớp nhân dân cả nước cũng như những người có lương tri trên toàn thế giới; Các báo mạng đã đồng loạt đưa tin bài và hình ảnh - Video về việc công an, chính quyền dùng bạo lực cưỡng chế đất ở Văn Giang. Rất nhiều những nhân sỹ trí thức, những người có lương tâm đã lên tiếng bảo vệ và ủng hộ cho dân đen Văn Giang. Người Nông dân Văn Giang là những người mà từ xưa đến nay chỉ biết chăm chỉ, cần cù lao động một lòng một dạ nghe theo đảng theo chính quyền cách mạng. Trong ba cuộc chiến tranh họ đã cùng đồng bào cả nước ủng hộ chính quyền, ủng hộ cách mạng..."Thóc không thiếu một cân quân không thiếu một người". Hoà bình độc lập, họ lại tiếp tục lao vào cuộc chiến chống đói nghèo, bắt tay vào xây dựng và bảo vê Tổ quốc.Họ là những người quanh năm lam lũ bán mặt cho đất bán lưng cho trời làm ra hạt gạo củ khoai mớ rau cân thịt cho chúng ta ăn hàng ngày. Giờ đây họ đang bị chính quyền Văn Giang Hưng Yên phản bội lại lòng tin và tước đoạt tư liệu sản xuất, nguồn sống chính: Đó là mảnh ruộng cha ông để lại từ bao đời...Phải chăng Đảng bộ và chính quyền Văn Giang Hưng Yên đã mất phương hương, không còn phân biệt định ta. Không phân biệt được đâu là bạn, đâu là thù ? Họ đã quá coi trọng đồng tiền đô la nên vô tình tiếp tay cho những tư bản mới đang câu kết với các ông chủ nước ngoài. Vô hình chung đã làm tay sai cho chúng để quay lại đàn áp dân mình. chống lại lại đồng bào mình. Cưỡng đoạt đất đai và ruộng vườn của dân mình để trao lại cho một nhóm Tư Bản mới. (Ecopark Hưng yên không phải là đại diện cho nhà nước Việt Nam) Lợi nhuận của Ecopark không phục vụ cho dân sinh cho Nhà nước CHXHCN Việt Nam.
    Ecopark đơn giản cũng là một đối tác kinh doanh bình thường như mọi đối tác khác nên phải tuân theo pháp luật Việt Nam. Phải bình đẳng trong mọi giao dịch và bình thường trong tất cả các mối quan hệ XH. Phải sòng phẳng trong kinh doanh thuận mua vừa bán không có đặc quyền đặc lợi... Vì vậy Ecopark lấy đất của dân xây nhà để bán kiếm lời phải tuân thủ nguyên tắc thuận mua vừa bán hai bên cùng có lợi...Không nên mượn tay công an chính quyền để cưỡng đoạt của dân gây nên sự căng thẳng đối đầu giữa chính quyền và nhân dân...(Các người cứ thử nhẩm tính xem, một mét vuông đất được đền bù 135.000 đ, tương đương một con vịt - Trong khi đó Ecopark bán ra 1m2 nhà xây thô với giá thấp nhất là 20.000.000 đ) . Thử hỏi đền bù như vậy đã hợp lý chưa? giao dich như vây. đã sòng phẳng chưa? với số tiền đền bù đó người ta làm gì để sinh sống lâu dài...
    Tôi kêu gọi các người phải có lương tri... Không được phép làm giàu trên thân xác và sự đau khổ của đồng loại.
    Dân đen Văn Giang.

    Trả lờiXóa
  7. từ mảnh đất văn giang tinh thần của người Việt nam ta bùng phát mãnh liệt,chẳng phải đầu xuân mà người người đi trồng cây , chẳng phải thiên tai ,bão lụt mà người người đùm bọc nhau chia sẻ từng ngum nước bắp ngô .tính nhân văn của người việt đang hiện hưũ ỏ văn giang , tinh hoa dân tộc việt nam đang chảy về văn giang hội tụ và ngày càng lớn mạnh .ngày của tự do dân chủ đang đến gần hơn với nhân dân việt nam rồi .

    Trả lờiXóa
  8. Đọc bài viết của Chị Phương Bích tôi thực sự xúc động đến trào nước mắt. Từ gan ruột, sâu thẳm trong tình yêu thương những người nông dân Văn Giang cũng như đồng bào mình, chị đã tiếp thêm sức mạnh cho bà con mình, cho những ai đã là con em nông dân như chúng tôi. Kính chúc chị, cụ Hiền Đức và anh Xuân Diện có nhiều sức khoẻ, tiếp tục giúp đỡ, động viên bà con Văn Giang. Thành thật tri ân các vị.

    Trả lờiXóa
  9. Có thực sự là dân sẽ lại được ở về lại với đồng ruộng của mình không hả chị Phương Bích ơi???? Nếu được thì mừng quá.

    Trả lờiXóa
  10. xúc động đến trào nước mắtKính chúc chị, cụ Hiền Đức và anh Xuân Diện có nhiều sức khoẻ, tiếp tục giúp đỡ, động viên bà con Văn Giang

    Trả lờiXóa
  11. Kính chào bà con Văn Giang.
    Kính chào bà Lê Hiền Đức.
    Chào cô Phương Bích và mọi người.
    Thật xúc động.
    (Trần Quốc )

    Trả lờiXóa
  12. Nếu tôi là Chủ tịch QHlúc 11:49 14 tháng 5, 2012

    Nếu tôi là chủ tịch Quốc hội thì:

    Tôi sẽ đề nghị QH ban hành một Sắc lệnh tạm thời với nội dung ngừng toàn bộ việc thu hồi đất đai trên phạm vi toàn quốc nếu không phải vì mục đích an ninh, quốc phòng và các công trình công cộng và chờ luật đất đai mới.

    Trả lờiXóa
  13. Người Đà nẵnglúc 13:41 14 tháng 5, 2012

    "Mẹ ơi! lau nước mắt
    Làng ta giặc chạy rồi
    Tre làng ta lại mọc
    Chuối vườn ta xanh chồi
    Trâu ta ra bãi ra đồi
    ...
    Đồng ta lại hát hơn mười năm xưa
    Các em ơi, đã học chưa
    Các anh dựng cho em trường mới nữa
    Chúng nó chẳng còn mong dội lửa
    Trường các em đứng giữa đôi quang
    Tiếng các em thánh thót quanh làng"
    ...

    Trả lờiXóa
  14. Nghe P.Bích kể mà tôi nhớ lại cái thời SV đi lao động giúp dân vùng kinh tế mới, thấp thoáng trong trí như mới vừa hôm qua...
    Nhưng đối với Văn Giang Hưng Yên, vẫn thấy đăng đắng trong lòng.
    Thích nhất vẫn là hình cụ Lê Hiền Đức vác cuốc ra đồng.

    TH

    Trả lờiXóa
  15. Tôi LIKE người đẹp Phương Bích!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm động quá.Cảm động vì tình cảm mọi người dành cho đồng bào Văn giang.Nhìn nụ cười nhân hậu của bà mẹ nông dân mà tôi trào nước mắt.Bà mẹ cười hạnh phúc khi được trồng trọt trên chính mảnh đất của ông cha mình .Một niềm hạnh phúc giản đơn, bình dị thế mà sao khó quá.Liệu nụ cười của mẹ có được tươi mãi được không?Nghĩ thế mà thấy nghẹn đắng trong lòng.

      Xóa
  16. Công cuộc "kháng chiến" của nông dân VN còn phải kinh qua nhiều gian khổ và có thể kéo dài năm năm, mười năm hoặc lâu hơn nữa. Đó là sự nghiệp của nhiều thế hệ. Để tiến thới thắng lợi hoàn toàn thì việc "đào tạo cán bộ cho đời sau" "vừa có tâm vừa có tầm" là hoàn toàn cấp bách! Vì vậy tôi đề nghi TS Diện thưa với cụ bà Lê Hiền Đức nên có kế hoạch sớm để đào tạo, giúp đỡ Phương Bích kế nghiệp mình về sau này.

    Trả lờiXóa
  17. Phải làm như thế mới đúng tinh thần quật cường của người Việt trong mọi thời đại. Nơi nào có sự tàn phá nơi ấy sẽ có chòi non phát triển. Chúng ta cứ thế mà làm thì không có bạo lực nào ngăn cảng được sự đoàn kết của người dân.
    LTG

    Trả lờiXóa
  18. Thật mừng về sự sáng tạo của bà con Văn Giang. Đất đai phải được trả lại cho người nông dân. Nhưng bà con hãy cảnh giác CQ không dễ gì từ bỏ THƯƠNG VỤ này đâu. Họ đang nghe nghóng và chờ chỉ thị đấy. Hãy bám đất giữ làng, bà con ơi.

    Trả lờiXóa
  19. Hoan hô Phương Bích! Hoan hô cụ Lê Hiền Đức! Đọc bài của Phương Bích thấy vui và cảm động quá! Mọi hôm được tin bà con Văn giang đã rào lại ruộng và trồng cây trên mảnh đất đã bị cưỡng chế, nhưng mới chỉ nhìn qua một vài hình ảnh chưa biết là sẽ như thế nào? Nhưng hôm nay Phương Bích đã cho thấy khí thế và quyết tâm giữ đất của bà con và đặc biệt có được sự động viên khích lệ về tinh thần của những con người quả cảm như cụ bà Lê Hiền Đức, Phương Bích và những người yêu nước, thương dân khác nên tôi thấy rất vui. Tôi chúc cho mọi người luôn có sức mạnh và nghị lực để đấu tranh với mọi bất công phi lý! Chúc bà con Văn Giang thắng lợi!

    Trả lờiXóa
  20. Dân mất đất không còn khí thở
    Đất mất rồi , tạm bợ sống đâu ?
    Hôm qua còn đất, còn trâu
    Hôm nay bị bọn đầu lâu cướp rồi

    Ta không thể đứng ngồi than mãi
    Phải can trường dành lại đất xưa
    Trồng cây, rào lại vườn thưa.
    Dòng khoai, nương lúa, hàng dừa ngát xanh.
    ----
    Cám ơn Phương Bích, Cám ơn TS Nguyễn Xuân Diện, hoan hô Cụ Lê Hiền Đức, hoan hô tinh thần đoàn kết của "Kẻ bị cướp đất" Văn Giang (Cũng bùi ngùi liên tưỡng đến Đoàn Văn Vươn, bà con Vụ Bãn...)
    Thật xúc động vô cùng.

    Trả lờiXóa