VĂN “HÀNH”
Kha Tiệm Ly
Kha Tiệm Ly
Trộm nghe:
Thế nhân vốn một mặt muôn lòng,
Văn chương cũng năm đường bảy ngõ!
Trò đời đã nhiều chuyện lá lay,
Con tạo lại bày trò cắc cớ!
Nhớ xưa
Bao thi nhân hùng khí chưa mờ,
Bao kiệt tác ngôn phong còn rõ.
Đồ Chiểu đâm mấy thằng gian, bút thép chẳng tà,
Cử Trị mắng bao phường nịnh, lòng son vẫn tỏ.
Hịch Tướng Sĩ, sông Bạch Đằng nước cuộn sóng gào,
Cáo Bình Ngô, núi Chí Linh cây rung lá đổ.
“Văn dĩ tải đạo”, lời cũ thường khuyên,
“Đức khả thắng tài”, kẻ sau chẳng nhớ!
Thế mà nay,
Học hành đôi chữ lem nhem,
Văn vẻ ba xu ú ớ.
Vỗ bụng, khoe ráp được vần ngược, vần xuôi,
Vểnh tai, thích nghe nịnh lời nầy, lời nọ.
Văn nghe giống nước mắm chấm dùi,
Thơ đọc như thầy chùa gõ mõ!
Không rành luật đối, cũng xưng mầy đó ta đây,
Chẳng sạch vần gieo, cũng vô hội nầy hội nọ.
Thơ in vài tập, chừng như đội đá vá trời,
Văn viết đôi bài, đã vội khua môi múa mỏ.
Vậy mà,
Báo tháng thường đăng,
Báo ngày chẳng bỏ!
Chỉ tội người nghe con ráy lùng bùng,
Chỉ thương người xem con ngươi lổ đổ!
Ráng banh miệng, mà cười chẳng ra cười
Cố xệch môi, mà khổ không ra khổ!
Vinh chăng?
Đi xe đời mới, đặt đít sướng mông,
Ở nhà lầu cao, ngẩng đầu trật cổ!
Như ta đây,
Dù cái thi, cái phú chưa đầy lá mít, lá mơ,
Nhưng cái nghĩa, cái tâm khá hơn loài sâu loài bọ.
Ghét quân khẩu Phật tâm xà,
Ghét phường miệng hùm gan sứa.
Không dè lời, cứ thẳng mực tàu.
Theo đúng thước, làm đau lòng gỗ!
Bao năm “bán phổi”, đệ tử mấy ngàn,
Một thuở khua chèo, bạn bè vô số.
Ngặt vì,
Kết bạn thì “Tri mãn nhân gian”
Ngoãnh mặt lại,”Vô thân tứ cố”!
Không độ nỗi những kẻ cúi lòn,
Chẳng theo kịp mấy thằng bợ đỡ!
Chẳng bù cái mũi có giàm,
Không giống đồng xu có lỗ!
Chẳng phải bành voi mặc kẻ leo lên,
Không như trôn đĩ mạnh ai mấy xỏ!
Dù cho,
Thời buổi nầy mà rách dép rách giày,
Xe đạp nọ luôn trật sên trật chó!
Dù áo Tử Lộ (!) còn đành mạn cổ, vá vai,
Nhưng mặt Nhan Hồi (2) không dễ bôi vôi, trét nhọ.
Đã từng,
Văn chương treo ở đầu giàn,
Bút mực đem quăng một xó.
Nào chê bai chữ nghĩa rẻ như bèo,
Mà tức khí vàng thau cùng một rọ!
Khổ vì,
Muốn hoàn lương mà nghiệp đĩ cứ đeo,
Muốn quăng bút, mà đường văn còn nợ!
Sá gì gạo vét mòn lon,
Thây kệ giày đi há mỏ!
Đêm dài lắm mộng, ai rằng Vương Khải (3) là vui?
Nước sạch cành hông, ai bảo Vĩnh Kì (4) là khổ?
Thôi thì,
Mặc ai pha muối pha đường,
Mặc nó lộn vừng lộn đỗ.
Tự hào vì thứ ta đủ, mà họ không cần,
Kiêu hãnh bởi điều họ dư, mà ta không có!
Xem xong,
Ai nhột thì cứ “xổ nho”
Ai khoái thì xin cổ võ!
Chú:
(1) Tử Lộ: Học trò nghèo của Khổng Tử.
(2) Nhan Hồi: Học trò giỏi của Khổng Tử
(3) Vương Khải: (thường đi với Thạch Sùng), hai người giàu nhất một thời của Trung Quốc, đêm luôn sợ trộm mà ngủ không yên.
(4) Khải Kì: Vĩnh Khải Kì, người nghèo, thường uống nước suối, ăn rau rừng, mà lúc nào cũng vui, ca hát.
Nguồn: Phong Điệp.net.
Bài đọc thêm trên Blog Phạm Viết Đào,
để thấy một bọn văn sĩ trẻ khốn nạn ở Tp Hồ Chí Minh hôm nay:
VĂN SĨ TRẺ SÀI GÒN ĐANG LÀM GÌ KHI GIẶC TÀU ĐANG GÂY HẤN NGOÀI BIỂN ĐÔNG ?
Phản hồi của Văn Nô trên anhbasam
Trong lúc thanh niên Sài Gòn sôi nổi xuống đường biểu tình chống Trung Quốc thì tại Hội nghị các nhà văn trẻ TP Hồ Chí Minh do “phê bình gia” Lê Quang Trang làm Chủ tịch , các nhà văn trẻ chơi trò… thi “hoa hậu”, “đố vui có thưởng”, thi “hóa trang”…
Một bạn đọc trên lethieunhon.com cho biết:“ Tôi là người ngoại …đạo. Nhờ cái vụ bum xùm này mà tôi tò mò tìm tới trang Web HNVTp HCM để tìm hiểu cái Hội nghị, cái Hội trại cùng cái Hậu Nghị-Trại này.Trời ạ,ngộ nghỉnh đủ thứ.Có nhiều bản “phản cung đầu thú” về bài phỏng vấn nào đó của vài nữ nhà văn trẻ cùng với cán bộ LQT có trình tự nội dung y chang nhau đang được treo trên Web.Giống như được mớm cung từ một người (Híc híc!) nào đó nhằm tránh né che chắn đỡ gạt cho ai đó.
Lại có chuyện các nhà văn trẻ Sài Gòn được xe đám tang chở tới Cần Giờ chia phe tổ chức các cuộc chơi thi hoa hậu, cải trang làm Hải tặc, làm Hoàng đế…Trời đất ơi, ngộ quá xá trời ngộ. Giống như mấy trò trơi thiếu nhi vận, thiếu niên vận nhằm thông qua đó thu hút, tập họp, giáo dục, giác ngộ cùng tiến tới đoàn ngũ hóa dần dần thành lực lượng chính trị quần chúng phục vụ cho đường lối chiến tranh ba mũi giáp công, ba vùng chiến lược thời chống Mỹ cứu nước ngày nào…
Ối Chèn Phẹt ơi, không thể tưởng tượng được những trò chơi tập thể quá date thời Bác Mao còn sống này lại được khôi phục rồi áp dụng cho mấy nhà văn nữ lẫn nam gọi là trẻ nhưng phần lớn đều làm cha làm mẹ hết rồi.
Lại nghe nói có nhẩy lò cò gì nữa.Úi chu choa ơi.Nếu mô hình Hội-Trại văn học này mở rộng tới các nhà văn già hiện nay mỗi khi có một trại sáng tác hay bồi dưỡng VH nào đó thì ắt dzui dữ lắm.Trở thành cảnh tượng đất nước đang thời cực thái bình thạnh trị có lẽ hơn cả đời Nghiêu Thuấn xưa.Lúc ấy ai ăn hối lộ cứ ăn; ai đói nghèo, oan uổng vì bị tư bản xanh đỏ nước ngoài câu kết với cường hào ác mới trong nước giựt đất, ăn chận tiền bồi thường hay đàn áp, đánh đập công nhân lao động đồng bào thì cứ việc thoải mái đói nghèo oan uổng.
Nhà văn chúng em cứ tập trung vào việc nhày lò cò quanh đóm lửa hồng hội trại cùng lò cò quanh trang viết mà thôi. Hi hi…Sướng thật mấy đại hài đồng văn thi sĩ Sài Gòn ơi. Hội thì có nhưng chả thấy Nghị đâu.Mà có Nghị gì đó thì giống như mấy cô cậu học trò xầm xì nhao nhao trong việc xin thêm tiền đi học, đi chơi game hay phải sắm xe gắn máy cho mình từ ba mẹ.
Mắc …cười quá. Không ..nín comment vào đây được. Có gì thì xin dùng văn thi thơ cao siêu bóng bẩy lý giải hóa độ giùm cái đầu óc bả đầu kiêm dừa khô cùng tâm thế vô cùng không khách quan vì đã không nói theo cái vô cùng chủ quan của cán bộ nhé.
bái bai.
He…he…
Nguồn: Phạm Viết Đào-Blog.