Thứ Năm, 16 tháng 6, 2011

MỘT BÀI "HÀNH" ĐẶC SẮC GỬI GIỚI VĂN NHÂN

VĂN “HÀNH”

Kha Tiệm Ly
Trộm nghe:
Thế nhân vốn một mặt muôn lòng,
Văn chương cũng năm đường bảy ngõ!
Trò đời đã nhiều chuyện lá lay,
Con tạo lại bày trò cắc cớ!
Nhớ xưa
Bao thi nhân hùng khí chưa mờ,
Bao kiệt tác ngôn phong còn rõ.
Đồ Chiểu đâm mấy thằng gian, bút thép chẳng tà,
Cử Trị mắng bao phường nịnh, lòng son vẫn tỏ.
Hịch Tướng Sĩ, sông Bạch Đằng nước cuộn sóng gào,
Cáo Bình Ngô, núi Chí Linh cây rung lá đổ.
“Văn dĩ tải đạo”, lời cũ thường khuyên,
“Đức khả thắng tài”, kẻ sau chẳng nhớ!

Thế mà nay,
Học hành đôi chữ lem nhem,
Văn vẻ ba xu ú ớ.
Vỗ bụng, khoe ráp được vần ngược, vần xuôi,
Vểnh tai, thích nghe nịnh lời nầy, lời nọ.
Văn nghe giống nước mắm chấm dùi,
Thơ đọc như thầy chùa gõ mõ!
Không rành luật đối, cũng xưng mầy đó ta đây,
Chẳng sạch vần gieo, cũng vô hội nầy hội nọ.
Thơ in vài tập, chừng như đội đá vá trời,
Văn viết đôi bài, đã vội khua môi múa mỏ.

Vậy mà,
Báo tháng thường đăng,
Báo ngày chẳng bỏ!
Chỉ tội người nghe con ráy lùng bùng,
Chỉ thương người xem con ngươi lổ đổ!
Ráng banh miệng, mà cười chẳng ra cười
Cố xệch môi, mà khổ không ra khổ!

Vinh chăng?
Đi xe đời mới, đặt đít sướng mông,
Ở nhà lầu cao, ngẩng đầu trật cổ!

Như ta đây,
Dù cái thi, cái phú chưa đầy lá mít, lá mơ,
Nhưng cái nghĩa, cái tâm khá hơn loài sâu loài bọ.
Ghét quân khẩu Phật tâm xà,
Ghét phường miệng hùm gan sứa.
Không dè lời, cứ thẳng mực tàu.
Theo đúng thước, làm đau lòng gỗ!
Bao năm “bán phổi”, đệ tử mấy ngàn,
Một thuở khua chèo, bạn bè vô số.

Ngặt vì,
Kết bạn thì “Tri mãn nhân gian”
Ngoãnh mặt lại,”Vô thân tứ cố”!
Không độ nỗi những kẻ cúi lòn,
Chẳng theo kịp mấy thằng bợ đỡ!
Chẳng bù cái mũi có giàm,
Không giống đồng xu có lỗ!
Chẳng phải bành voi mặc kẻ leo lên,
Không như trôn đĩ mạnh ai mấy xỏ!

Dù cho,
Thời buổi nầy mà rách dép rách giày,
Xe đạp nọ luôn trật sên trật chó!
Dù áo Tử Lộ (!) còn đành mạn cổ, vá vai,
Nhưng mặt Nhan Hồi (2) không dễ bôi vôi, trét nhọ.

Đã từng,
Văn chương treo ở đầu giàn,
Bút mực đem quăng một xó.
Nào chê bai chữ nghĩa rẻ như bèo,
Mà tức khí vàng thau cùng một rọ!

Khổ vì,
Muốn hoàn lương mà nghiệp đĩ cứ đeo,
Muốn quăng bút, mà đường văn còn nợ!
Sá gì gạo vét mòn lon,
Thây kệ giày đi há mỏ!
Đêm dài lắm mộng, ai rằng Vương Khải (3) là vui?
Nước sạch cành hông, ai bảo Vĩnh Kì (4) là khổ?

Thôi thì,
Mặc ai pha muối pha đường,
Mặc nó lộn vừng lộn đỗ.
Tự hào vì thứ ta đủ, mà họ không cần,
Kiêu hãnh bởi điều họ dư, mà ta không có!

Xem xong,
Ai nhột thì cứ “xổ nho”
Ai khoái thì xin cổ võ!

Chú: 
(1) Tử Lộ: Học trò  nghèo của Khổng Tử.
(2) Nhan Hồi: Học trò  giỏi của Khổng Tử
(3) Vương Khải: (thường đi với Thạch Sùng), hai người giàu nhất một thời của Trung Quốc, đêm luôn sợ trộm mà ngủ không yên.
(4) Khải Kì: Vĩnh Khải Kì, người nghèo, thường uống nước suối, ăn rau rừng, mà lúc nào cũng vui, ca hát.
Nguồn: Phong Điệp.net

Bài đọc thêm trên Blog Phạm Viết Đào, 
để thấy một bọn văn sĩ trẻ khốn nạn ở Tp Hồ Chí Minh hôm nay: 
VĂN SĨ TRẺ SÀI GÒN ĐANG LÀM GÌ KHI GIẶC TÀU ĐANG GÂY HẤN NGOÀI BIỂN ĐÔNG ?
Phản hồi của Văn Nô trên anhbasam
Trong lúc thanh niên Sài Gòn sôi nổi xuống đường biểu tình chống Trung Quốc thì tại Hội nghị các nhà văn trẻ TP Hồ Chí Minh do “phê bình gia” Lê Quang Trang làm Chủ tịch , các nhà văn trẻ chơi trò… thi “hoa hậu”, “đố vui có thưởng”, thi “hóa trang”…
Một bạn đọc trên lethieunhon.com cho biết:“ Tôi là người ngoại …đạo. Nhờ cái vụ bum xùm này mà tôi tò mò tìm tới trang Web HNVTp HCM để tìm hiểu cái Hội nghị, cái Hội trại cùng cái Hậu Nghị-Trại này.Trời ạ,ngộ nghỉnh đủ thứ.Có nhiều bản “phản cung đầu thú” về bài phỏng vấn nào đó của vài nữ nhà văn trẻ cùng với cán bộ LQT có trình tự nội dung y chang nhau đang được treo trên Web.Giống như được mớm cung từ một người (Híc híc!) nào đó nhằm tránh né che chắn đỡ gạt cho ai đó.

Lại có chuyện các nhà văn trẻ Sài Gòn được xe đám tang chở tới Cần Giờ chia phe tổ chức các cuộc chơi thi hoa hậu, cải trang làm Hải tặc, làm Hoàng đế…Trời đất ơi, ngộ quá xá trời ngộ. Giống như mấy trò trơi thiếu nhi vận, thiếu niên vận nhằm thông qua đó thu hút, tập họp, giáo dục, giác ngộ cùng tiến tới đoàn ngũ hóa dần dần thành lực lượng chính trị quần chúng phục vụ cho đường lối chiến tranh ba mũi giáp công, ba vùng chiến lược thời chống Mỹ cứu nước ngày nào…

Ối Chèn Phẹt ơi, không thể tưởng tượng được những trò chơi tập thể quá date thời Bác Mao còn sống này lại được khôi phục rồi áp dụng cho mấy nhà văn nữ lẫn nam gọi là trẻ nhưng phần lớn đều làm cha làm mẹ hết rồi.

Lại nghe nói có nhẩy lò cò gì nữa.Úi chu choa ơi.Nếu mô hình Hội-Trại văn học này mở rộng tới các nhà văn già hiện nay mỗi khi có một trại sáng tác hay bồi dưỡng VH nào đó thì ắt dzui dữ lắm.Trở thành cảnh tượng đất nước đang thời cực thái bình thạnh trị có lẽ hơn cả đời Nghiêu Thuấn xưa.Lúc ấy ai ăn hối lộ cứ ăn; ai đói nghèo, oan uổng vì bị tư bản xanh đỏ nước ngoài câu kết với cường hào ác mới trong nước giựt đất, ăn chận tiền bồi thường hay đàn áp, đánh đập công nhân lao động đồng bào thì cứ việc thoải mái đói nghèo oan uổng.

Nhà văn chúng em cứ tập trung vào việc nhày lò cò quanh đóm lửa hồng hội trại cùng lò cò quanh trang viết mà thôi. Hi hi…Sướng thật mấy đại hài đồng văn thi sĩ Sài Gòn ơi. Hội thì có nhưng chả thấy Nghị đâu.Mà có Nghị gì đó thì giống như mấy cô cậu học trò xầm xì nhao nhao trong việc xin thêm tiền đi học, đi chơi game hay phải sắm xe gắn máy cho mình từ ba mẹ.
Mắc …cười quá. Không ..nín comment vào đây được. Có gì thì xin dùng văn thi thơ cao siêu bóng bẩy lý giải hóa độ giùm cái đầu óc bả đầu kiêm dừa khô cùng tâm thế vô cùng không khách quan vì đã không nói theo cái vô cùng chủ quan của cán bộ nhé.
bái bai.
He…he…
Nguồn: Phạm Viết Đào-Blog.


 
Đọc tiếp...

NẾU TRUNG QUỐC BỊ PHƯƠNG TÂY CẤM VẬN LẦN NỮA?

Việt Nam và ASEAN quyết tâm cắt lưỡi bò Bắc Kinh

Nếu Trung Quốc bị phương Tây cấm vận lần nữa 

Sau sự kiện Thiên An Môn năm 1989, Trung Quốc bị một số nước phương Tây chủ yếu cấm vận về nhiều mặt. Sau một thời gian, hầu hết mọi cấm vận đã được xoá bỏ. Nay, nếu bị cấm vận lần nữa, Trung Quốc sẽ ra sao?

Một người Trung Quốc giấu tên (bút danh: Thần Bản bố y xyj) nhưng tỏ ra khá quen thuộc với nhiều nhân vật có trách nhiệm trong những ngành sản xuất, quản lý có liên quan của Trung Quốc đã đề cập tới vấn đề nói trên. Theo ông này, nếu Trung Quốc bị cấm vận lần nữa, Trung Quốc phải gánh những hậu quả sau đây:

1. Sau ba năm, mọi máy bay hàng không dân dụng Trung Quốc sẽ phải ngừng bay vì không còn phụ tùng thay thế.

2. Sau ba năm, mọi tuyến đường sắt cao tốc phải ngừng chạy. Theo ông Hà Hoa Vũ, tổng công trình sư bộ Đường sắt Trung Quốc và ông Tạ Duy Đạt, giáo sư trường đại học Đồng Tế: “Toàn bộ bánh xe lửa chạy tốc độ cao và phần mềm hệ thống điều khiển phải nhập khẩu”.

3. Toàn bộ ngành sản xuất xe hơi du lịch Trung Quốc phải ngừng sản xuất, vì Trung Quốc chưa thể sản xuất được các chi tiết của động cơ. Ngay cả thép tấm, bu lông dùng cho xe cao cấp cũng vậy.

4. Toàn bộ ngành sản xuất ti vi màu Trung Quốc sụp đổ. Theo thứ trưởng bộ Công nghiệp Loại Cần Kiệm, toàn bộ hệ thống mạch vi điện tử trong ti vi do Trung Quốc sản xuất vẫn dựa vào nhập khẩu.

5. Toàn bộ ngành sản xuất điện thoại di động sụp đổ. Toàn bộ hệ thống mạch vi điện tử dùng trong điện thoại di động đều phải dựa vào nhập khẩu.

6. Toàn bộ ngành sản xuất màn hình lỏng sụp đổ vì 98% màn hình lỏng dựa vào nhập khẩu.

7. Trung Quốc sẽ không xây dựng những toà nhà cao tầng nữa, bởi vì sẽ không có thang máy đủ khả năng leo lên độ cao lớn. Ngành thang máy Trung Quốc, kể cả khâu kỹ thuật và nghiên cứu phát triển ngành này hoàn toàn bị thương nhân nước ngoài khống chế, người Trung Quốc chỉ nhận trách nhiệm “lắp ráp”. 

8. Ngành công nghiệp đóng tàu sẽ sụp đổ toàn diện vì Trung Quốc chỉ biết đóng vỏ tàu và lắp ráp.

9. Trung Quốc sẽ không còn máy giặt, tủ lạnh, vì chưa sản xuất được hệ thống điện dùng cho hai loại máy này.

10. Ngành sản xuất đồ chơi Trung Quốc sẽ hoàn toàn sụp đổ, bởi vì các hệ thống vi mạch dùng cho đồ chơi, Trung Quốc cũng chưa sản xuất được.

11. Ngành máy móc công trình Trung Quốc sẽ sụp đổ toàn diện. Theo thống kê của hội máy móc công trình tỉnh Hồ Nam, tiền nhập khẩu phụ tùng cho các loại máy công trình của tỉnh này chiếm 40% giá thành. Năm 2006 xuất khẩu được 500 triệu USD, tiền nhập khẩu phụ tùng chi tiết máy mất 300 triệu USD.
12. Ngành sản xuất điện chạy bằng sức gió Trung Quốc sẽ sụp đổ toàn diện vì toàn bộ kỹ thuật then chốt của ngành này đều do nước ngoài nắm.

13. Trung Quốc sẽ không còn máy bay trực thăng. Qua lần động đất ở Tứ Xuyên, thấy xuất hiện nhiều máy bay trực thăng với nhiều kiểu dáng. Toàn bộ là hàng nhập của Nga, Mỹ, Pháp. Trong nước có loại Zhi-8 (Trực-8) nhưng phải phỏng theo kiểu Siêu ong vàng của Pháp, còn loại Zhi-9 (Trực-9) phải nhập khẩu kỹ thuật của Pháp.

14. Máy công cụ khống chế bằng số và dao cắt gọt sẽ tuyệt chủng ở Trung Quốc. Hiệu trưởng trường đại học Khoa học kỹ thuật Trung Hoa, viện sĩ viện Công trình Trung Quốc Lý Bồi Căn cho biết từ năm 2002, Trung Quốc trở thành nước dùng nhiều máy công cụ các loại lớn nhất thế giới và nước nhập khẩu các loại máy này lớn nhất thế giới. Năm 2005, Trung Quốc nhập khẩu các loại máy công cụ cao cấp hết 5,2 tỉ USD, năm 2006 tăng lên 6,4 tỉ USD. 80% máy công cụ sản xuất trong nước và các loại dao cắt gọt vẫn phụ thuộc vào nhập khẩu.

15. Các thiết bị then chốt dùng cho điện hạt nhân, thiết bị chế tạo các mạch vi điện tử, thiết bị y tế dùng hạt nhân, thiết bị kỹ thuật cốt lõi của ngành hoá dầu v.v... sẽ không còn vì Trung Quốc chưa chế tạo được.

16. Toàn bộ ngành sản xuất mô tô Trung Quốc sẽ sụp đổ bởi vì những phụ tùng then chốt vẫn phải nhập khẩu.

Sau khi đưa ra những luận cứ trên, tác giả viết: “Thưa các vị, tôi biết những điều tôi viết đã làm tổn thương sâu sắc tới lòng tự tôn yếu đuối của các vị, trước tiên xin đừng vội phản đối, tôi nói là sự thực. Sự thực là các máy tính điện tử mà các vị đang sử dụng hiện nay có tới 99,99999% sử dụng mạch vi điện tử nước ngoài...”.

Tam Dương (lược dịch)

Đọc tiếp...

TƯỚNG NGUYỄN TRỌNG VĨNH: NHÂN VỤ TÀU VIKING 2


Nguyễn Trọng Vĩnh
.
image
Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh. Ảnh: NXD
Ngày 26/05 nhiều tàu Hải giám Trung Quốc xông vào cắt cáp của tàu Bình Minh 2 đang thăm dò địa chấn trong thềm lục địa và vùng đặc quyền kinh tế của chúng ta chỉ cách tỉnh Khánh Hòa có 116 hải lý, đã bị Bộ Ngoại giao, báo chí và nhân dân ta phản đối, dư luận thế giới chỉ trích. Vậy mà sáng ngày 09/06 phía Trung Quốc vẫn cố tình ngang ngạnh cho hai tàu Hải giám yểm trợ tàu cá 6226 lao vào tuyến cáp khảo sát của tàu Viking 2 phá hoạt động thăm dò tại tọa độ 47,5’ Bắc và 109 độ 17,5’ Đông trong thềm lục địa Việt Nam.

1. Rơi mặt nạ

Hai sự hiện trên đã làm rơi cái mặt nạ hòa bình, có trách nhiệm của nước lớn, phơi rõ bộ mặt thật “bá quyền nước lớn ăn hiếp nước nhỏ” của những người cầm quyền Trung Quốc. Nó cũng làm rách toạc “tấm màn phù thủy 16 chữ và 4 tốt được giăng ra với lãnh đạo Việt Nam lâu nay, " lộ rõ tính giả nhân giả nghĩa”, “ nói một đằng, làm một nẻo”, “miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, của những người lãnh đạo Trung Quốc.

2. Chống quốc tế hóa và đàm phán đa phương

Mọi tranh chấp, tốt nhất là nên giải quyết bằng đàm phán hòa bình. Chúng ta muốn đàm phán công khai giữa Trung Quốc với tập thể các nước ASEAN liên quan. Trung Quốc không chịu, cố đòi đàm phán nội bộ song phương với Việt Nam cũng như với từng nước ASEAN. Vì sao vậy?

a. Vì họ chỉ to mồm tuyên bố chủ quyền “không thể tranh cãi” chỗ này, chỗ kia mà họ không có được cứ liệu lịch sử nào có giá trị để chứng minh kể cả những vùng biển và bãi đá, cách rất xa Trung Quốc, gần nước hữu quan; còn về phía Việt Nam, chúng ta có đủ cứ liệu lịch sử và pháp lý. Từ đời vua Minh Mạng thứ 15 đã có sắc chỉ ban cho đội trưởng Hải đội Hoàng Sa phái ra Hoàng Sa tìm kiếm sản vật, coi giữ các đảo và cắm bia khẳng định chủ quyền đất nước Đại Nam (Việt Nam ngày nay).

Thời thực dân Pháp cai trị Việt Nam thì do một phân đội Pháp đóng giữ. Chiến tranh thế giới thứ II Nhật hất cẳng Pháp chiếm đóng, sau khi Nhật đầu hàng, tại Hội nghị San Francisco 1951 gồm 50 nước có cả đại diện Trung Quốc, ông Trần Văn Hữu thay mặt Việt Nam tuyên bố chủ quyền Việt Nam đối với Hoàng Sa và Trường Sa, cả Hội nghị không ai phản đối. Thời Việt Nam Cộng hòa, thì quân Việt Nam Cộng hòa đóng giữ. Khi chúng ta sắp giành toàn thắng thì Trung Quốc tranh thủ thời cơ đem quân đánh quân Việt Nam Cộng hòa mà chiếm lấy quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam. Việc này cả thế giới đều biết. Nếu nhà nước ta công bố những tư liệu này và tuyên truyền rộng rãi ra quốc tế, đưa ra Liên Hợp Quốc, ra Tòa án Quốc tế, đưa ra trong đàm phán đa phương thì Trung Quốc thất lý, cái “lưỡi bò” tự vẽ ra một cách phi pháp thì có giá trị gì, ai công nhận? Đây mới chính là lấy nước chữa lửa hung hăng ăn cướp của giới cầm quyền Trung Quốc.

b. Họ không chịu đàm phán tập thể với các nước ASEAN vì họ không có lý gì để cãi với họ trừ câu vẫn to mồm tuyên bố suông “chủ quyền của Trung Quốc không thể tranh cãi” trơ trẽn bấy lâu nay. Họ nằng nặc đòi đàm phán nội bộ song phương. Đó là thủ đoạn chia rẽ kiểubẻ từng chiếc đũa trong bó đũa. Đàm phán tay đôi để họ dễ đe dọa, dụ dỗ, mua chuộc và gây nghi ngờ lẫn nhau giữa các nước hữu quan. Việt Nam ta công khai phải đoàn kết với các nước trong Biển Đông trong cuộc đấu tranh chung chống Trung Quốc vi phạm chủ quyền các nước chúng ta.

3. Đâu còn tình láng giềng, anh em

Về tình láng giềng anh em. Khách quan mà nói thì trong những năm 50, khi cách mạng hai nước thành công, khí thế cách mạng đang lên, còn có tinh thần quốc tế xã hội chủ nghĩa, ta coi Liên Xô là anh Cả, Trung Quốc là anh Hai, lúc đó quả có tinh thần láng giềng, anh em. Không có sự giúp đỡ của Trung Quốc về vũ khí, phương tiện thì chúng ta chưa thắng Pháp vào năm 1954. Khi Mỹ hất cẳng Pháp nhảy vào đánh ta cùng với Liên Xô, Trung Quốc cũng giúp ta về nhiều mặt. Trong sự giúp đỡ đó cũng có lợi ích của Trung Quốc. Lúc đó ông Mao còn coi Mỹ là kẻ thù. Đánh Mỹ cùng Việt Nam trên đất Việt Nam còn hơn để Mỹ thẳng tiến sát biên giới Trung Quốc như năm 1950 Mỹ tiến sát sông Áp Lục, bom rơi vào đất Trung Quốc thì phức tạp. Về cuối cuộc chiến, Mỹ gặp khó khăn, Nixon tìm sang Trung Quốc hy vọng nhờ gỡ bí và Đặng Tiểu Bình cũng muốn bắt tay với Mỹ thì tình nghĩa anh em đối với Việt Nam đã dần phai nhạt. Đến tháng 2/1979 Đặng Tiểu Bình huy động hàng chục vạn quân sang bắn giết dân ta, tàn phá 6 tỉnh biên giới của ta và tiếp đến 1988 đem chiến hạm đánh đắm tàu của ta, giết hơn 70 cán bộ, chiến sĩ ta thì chính những người cầm quyền Trung Quốc đã coi Việt Nam là kẻ thù rồi, còn đâu là tình láng giềng anh em nữa mà bây giờ còn kỳ vọng?! (tôi không nói giữa nhân dân hai nước).

4. Trung Quốc đàm phán bao giờ cũng ăn hơn

Cuộc đấu tranh của các nước ASEAN trong đó có Việt Nam với Trung Quốc để bảo vệ chủ quyền biển, đảo của mình là cuộc đấu tranh lâu dài, tất yếu rồi cũng có đàm phán, đàm phán cũng lâu dài, không dễ dàng. Chúng ta phải kiên trì. Tôi có kinh nghiệm là trong đàm phán, Trung Quốc bao giờ cũng ngoan cố giữ quan điểm của mình, không nhượng bộ. Cuộc đàm phán phân định biên giới trên bộ bắt đầu từ năm 1974, 1975. Khi tôi còn làm Đại sứ tại Bắc Kinh mãi đến năm 2000 hai bên ký hiệp định, chúng ta còn mất nhiều phần đất, mất cao điểm 1509 trong huyện Vỵ Xuyên, Hà Giang, ½ thác Bản Giốc, hơn 100m từ Hữu Nghị quan xuống Tân Thanh, cộng lại mất bằng cả một tỉnh Thái Bình. Trung Quốc bao giờ cũng tìm cách ăn hơn. Chúng ta cần cảnh giác!

5. Cậy mạnh ăn hiếp, Việt Nam cũng không sợ

Mặc dầu tôi biết bán chất của người cầm quyền Trung Quốc, nhưng tôi vẫn muốn mọi vấn đề xảy ra trong quan hệ hai nước đều được giải quyết bằng hòa bình. Tôi không chủ trương đối đầu quân sự với họ không phải vì thấy lực lượng quân sự của họ mạnh gấp nhiều lần lực lượng quốc phòng của chúng tôi mà sợ đâu. Tôi thấm nhuần tư tưởng hòa bình của Chủ tịch Hồ Chí Minh kính yêu của chúng tôi mà thôi. Tôi cũng muốn chung sống hòa bình hữu nghị với Trung Quốc trên cơ sở tôn trọng độc lập chủ quyền của nhau, không xâm phạm lợi ích của nhau, không can thiệp vào nội bộ nhau, hợp tác bình đẳng cùng có lợi. Tôi tin rằng, nhân dân Trung Quốc cũng muốn thế. Cuộc chiến tranh đánh Việt Nam năm 1979 họ được gì, các triều đại Hoàng đế Trung Quốc phát động xâm lược Việt Nam, người dân Trung Quốc được gì.

Qua hai vụ việc tối 26/05 và 09/06 tôi mong lãnh đạo chúng tôi nhận ra thực chất của “16 chữ và 4 tốt”, phát huy tinh thần yêu nước và lòng dũng cảm, đi cùng nhân dân, lên tiếng đấu tranh chính trị, ngoại giao, pháp lý, công bố tư liệu cho toàn thể thế giới biết, để cho quần chúng biểu thị lòng yêu nước của mình, để cho báo chí phê phán sai trái của Trung Quốc. Để họ chấm dứt hành động ngang ngược phá hoạt động bình thường của chúng ta trong thềm lục địa và vùng đặc quyền kinh tế của ta, chấm dứt hãm hại ngư dân ta. Trong tình hình thế giới hiện nay, nếu gây chiến tranh họ sẽ bị hoàn toàn cô lập.

N. T. V.
Tác giả gửi trực tiếp cho BVN.
Nguồn: Bauxite VietNam.

Đọc tiếp...

BÀI CỰC HAY: "ĐỪNG NGỘ NHẬN VIỆT NAM LÀ ĐỒNG CHÍ CỦA TRUNG QUỐC!"

Bảo vệ chủ quyền: Công khai để thống nhất lòng dân


VNN - "Công khai thông tin, tuyên truyền thống nhất, sâu rộng, bày tỏ thái độ rõ ràng để tạo sự đồng thuận trong nhân dân là một nhân tố cốt tử để bảo vệ Tổ quốc. Dân phải tin là nhà nước có đủ bản lĩnh, kinh nghiệm và quan hệ quốc tế để bảo vệ giữ gìn chủ quyền đất nước". Giáo sư, Tiến sĩ Hồ Trọng Ngũ, Ủy viên thường trực Ủy ban Quốc phòng An ninh Quốc hội nói về tình hình Biển Đông.
 
Thống nhất được lòng dân sẽ chiến thắng

Ông nhìn nhận như thế nào về các sự việc liên tiếp xảy ra giữa Việt Nam và Trung Quốc trên biển Đông thời gian qua?

- Những việc xảy ra vừa rồi không chỉ là sự cố của ngày hôm nay mà là những chuyện sẽ xảy ra trong tính toán chiến lược của Trung Quốc.

Giáo sư, Tiến sĩ Hồ Trọng Ngũ: "Công khai thông tin để tạo sự đồng thuận về lòng dân". Ảnh: Lê Nhung
 

Tư tưởng bá chủ thế giới có xuất xứ từ Trung Quốc. Khái niệm chinh phạt, làm bá chủ thế giới đã có từ ngàn đời và họ luôn nuôi mộng nước lớn.Tư duy chính trị ấy ngày nay đã lỗi thời nhưng vẫn còn tồn tại trong một số người thuộc giới lãnh đạo Trung Quốc 
 
Trong ứng xử với Việt Nam thì các hành vi như vậy quá rõ, xuyên suốt và có hệ thống.

Các sự việc xảy ra vừa rồi nằm trong chuỗi các hành vi được tính toán sẵn và họ muốn xúi bẩy Việt Nam trả đũa để lấy cớ thực hiện các can thiệp quân sự thô bạo hơn. 

Chúng ta đã kiềm chế và kiên trì giải pháp hòa bình để không mắc mưu Trung Quốc. Nhưng kiềm chế không phải là khoanh tay cho Trung Quốc muốn làm gì thì làm. 

Từ ngàn đời nay ông cha ta luôn lấy quan hệ với Trung Quốc làm trọng. Trong lịch sử ta luôn nhận thức và hành xử đúng đắn và ý tứ trong quan hệ với Trung Quốc. Nhưng không ai có thể lừa dối thế giới hay nhân dân Việt Nam rằng chúng ta muốn gây chiến hay xâm lấn Trung Quốc. Chỉ có trẻ vỡ lòng mới nghe luận điệu ấy.

Mọi người dân Việt đều muốn hòa hiếu trên tinh thần mọi dân tộc sinh ra đều bình đẳng, tạo hóa ban quyền sống và mưu cầu hạnh phúc. Nhưng trong lịch sử, ngay khi tính mạng dân tộc ngàn cân treo sợi tóc thì ta vẫn không sợ.

Xưa ta chưa có tên trên bản đồ thế giới mà ta còn dành thắng lợi. Ngày nay ta đã có quan hệ với các nước, lợi ích của Việt Nam trên biển Đông gắn với nhiều quốc gia, dân tộc. 

Một số chuyên gia cho rằng giải pháp để bảo vệ chủ quyền quốc gia là dựa trên "công thức 3C" bao gồm: Công khai, Công luận và Công pháp. Theo ông, chúng ta nên công khai những vấn đề gì và công khai đến đâu để tạo ra sức mạnh đồng thuận trong nhân dân?

- Cần công khai rất nhiều vấn đề để nhân dân hiểu tình hình. Kinh nghiệm cho thấy, triều đại nào tập trung và thống nhất được lòng dân thì đều hùng mạnh và chiến thắng được ngoại bang.

Nếu có sự thống nhất ý chí trên dưới một lòng thì không sức mạnh ngoại bang nào khuất phục được.

Hiện nay, cần phải một cơ chế thông tin đầy đủ hơn để tạo đồng thuận cao trong toàn xã hội. Hơn nữa, việc công khai cũng là để cho mọi người có được một tâm thế vững vàng, tránh hoang mang, phán đoán sai lệch tình hình.

Trung Quốc luôn mạnh về tiềm lực quân sự nhưng chúng ta chỉ đang làm nhiệm vụ bảo vệ tổ quốc. Trong khi đó, Trung Quốc lại phải lo che chắn và bảo vệ những lợi ích và tham vọng trên các khu vực chiến lược khác ở khắp thế giới.

Hiện, Trung Quốc đang thực hiện chính sách lừa mị dân để tuyên truyền rằng Việt Nam xâm lấn, Việt Nam tấn công tàu thuyền Trung Quốc. Tuyên truyền như vậy nhằm tranh thủ sự đồng thuận của dân chúng trong nước. Số đông người dân Trung Quốc đang hiểu sai về bản chất vấn đề. 

Chính vì vậy, chúng ta cũng phải thực hiện cơ chế cung cấp thông tin để thức tỉnh những người dân Trung Quốc đang bị lừa mị vì luận điệu tuyên truyền đó.

Khác với Trung Quốc, chúng ta lại chưa tuyên truyền được bao nhiêu. Những việc cần làm ngay là phải tuyên truyền, dịch các tài liệu sang tiếng Anh, tiếng Trung để bạn bè thế giới cũng như người dân Trung Quốc hiểu được bản chất vấn đề.

Phải để những người dân có lương tri ở Trung Quốc hiểu được rằng Việt Nam chỉ có mong muốn hòa bình, và không dại gì gây chiến với Trung Quốc. 

Thêm nữa, việc công khai thông tin là để thế giới hiểu rõ hơn lập trường, quan điểm của chúng ta. Đôi khi bạn bè thế giới đã ngộ nhận về một Việt Nam là đồng chí của Trung Quốc.

Lâu nay, để giữ hòa hiếu với Trung Quốc nên ta đã chấp nhận là một người "đồng chí". Nhưng xin nhắc lại là một Trung Quốc có hai chế độ thì họ không có nhu cầu quan tâm đến chủ nghĩa xã hội hay chủ nghĩa cộng sản ở Việt Nam. Mục đích của họ là lợi dụng luận điểm rằng cả Việt Nam và Trung Quốc đều có Đảng cộng sản để dễ bề qua mắt người dân Việt Nam rằng ta là đồng chí của họ. Trong khi đó, họ lại gặm nhấm từng mẩu đất. Đây là luận điệu rất nguy hiểm mà nếu nhân dân không hiểu được hết để giải thích thì bạn bè quốc tế cũng có thể hiểu sai.

Theo tôi, phải làm cho bạn bè quốc tế hiểu được bản chất vấn đề thì họ mới đứng cùng chúng ta về phía chính nghĩa.

Ảnh: VietNamNet
Cuối cùng, ý nghĩa quan trọng nhất của việc công khai  là để chúng ta có sự quyết tâm và thống nhất ý chí dân tộc, tạo sự đồng thuận trong nội bộ.
 
Hiện nay, nếu chúng ta có một chính sách tuyên truyền thống nhất, sâu rộng, bày tỏ thái độ rõ ràng để tạo sự đồng thuận và thống nhất ý chí trong nhân dân thì đó là một nhân tố cốt tử để bảo vệ Tổ quốc.

Dân phải biết tiềm lực của ta hiện nay đang ở đâu và có thể làm được gì. Việc này phải làm ngay, làm sớm, làm đầy đủ tích cực trên mọi lĩnh vực. Như Bác Hồ nói "chúng ta quyết hy sinh tất cả chứ không chịu mất nước".

Điều cốt tử hiện nay là phải có sự đồng thuận, không để lợi dụng tình hình để xuyên tạc gây hoang mang, hoặc gây chia rẽ.

Dân phải tin là nhà nước có đủ bản lĩnh, kinh nghiệm và quan hệ quốc tế để bảo vệ giữ gìn chủ quyền đất nước.

"Ta đã có Hội nghị Diên Hồng"

Đại biểu Quốc hội đã được cung cấp đầy đủ thông tin chưa, thưa ông?

- Chúng ta từng có truyền thống tốt đẹp là hội nghị Diên Hồng.

Và như Bác Hồ đã nói mỗi khi đất nước bị xâm lăng thì tinh thần yêu nước của toàn dân tộc trỗi dậy, kết thành một làn sóng. Phát huy truyền thống hội nghị Diên Hồng, Quốc hội có vai trò quan trọng trong đoàn kết, thống nhất ý chí và khơi dậy sức mạnh toàn dân.

Kỳ họp đầu tiên của Quốc hội sắp khai mạc tháng 7 tới, Ủy ban Quốc phòng An ninh có đề xuất các cơ quan Chính phủ cung cấp thông tin cho Quốc hội để Quốc hội thảo luận và thông qua 500 Đại biểu tuyên truyền chủ trương, giải pháp bảo vệ chủ quyền cho cử tri không?

- Các cơ quan Đảng, Chính phủ vẫn có nhiều kênh khác nhau cung cấp thông tin tới Quốc hội, nhưng sắp tới có thể phải cung cấp nhiều hơn nữa. Vì để tạo đồng thuận trong dân thì sự đồng thuận trong Đảng, Chính phủ và Quốc hội là hết sức quan trọng và cần thiết. 
 
Thay mặt cử tri, ĐBQH cần thấu triệt tình hình và nhiệm vụ bảo vệ đất nước. Sao cho ý chí toàn dân phải được thống nhất.

Tôi tin là tại kỳ họp đầu tiên, trước tình hình đất nước như vậy, Quốc hội cần có sự thảo luận và tiếng nói thống nhất về chủ quyền dân tộc.
"Chúng ta đã kiềm chế tốt và tiếp tục kiên quyết không dùng lực lượng quân sự đối phó để rồi Trung Quốc lu loa là ta tấn công họ. Chúng ta không nên mắc mưu Trung Quốc và giúp Trung Quốc thực hiện kế sách họ đặt ra từ đầu.

Mặc dù vậy nhưng chúng ta phải từng bước củng cố lực lượng quốc phòng.

Chúng ta không có ý đồ chạy đua vũ trang. Nhưng cần bảo đảm cho lực lượng vũ trang có đủ điều kiện huấn luyện, chiến đấu, trang thiết bị. Chúng ta kiên quyết không nổ súng trước nhưng khi kẻ địch buộc ta phải chiến đấu thì ta cũng phải sẵn sàng".

Lê Nhung 
Nguồn: VietNamnet.

Nguyễn Xuân Diện: 
Giáo sư Hồ Trọng Ngũ nói rất hay, rất chính xác. Cần phải phổ biến rộng bài này xuống từng chi bộ để mọi người thôi lú!
Và các đại biểu quốc hội khóa XIII cần biết rằng, tình hình Biển Đông rất mới rồi!
Cũng cần quán triệt bài này trong toàn ngành công an để vài hôm nữa nếu có biểu tình chống Trung Quốc thì công an chỉ bảo vệ dân; không bắt bớ, đàn áp người biểu tình yêu nước, không làm gì thô bạo để dẫn đến đối lập giữa Chính quyền và Người dân.
Chư vị có đồng ý với ý kiến của Tễu không?

    Đọc tiếp...