Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2011

VINH ANH: ĐI BIỂU TÌNH, TÔI LỚN LÊN NHIỀU LẮM!


Đi biểu tình, tôi lớn lên nhiều lắm
Vinh Anh

Ngày chủ nhật 17/7, lần thứ tư tôi tham gia nhưng lại chỉ là lần thứ hai tôi đồng hành với các bạn trẻ và những người yêu nước tham gia biểu tình một cách ôn hòa phản đối những hành vi gây hấn ngang ngược của Trung Quốc trên Biển Đông.

Sau khi bị bắt vào đồn Mỹ Đình (Mễ trì), một bạn trẻ hỏi tôi: “Bác bị bắt lần thứ mấy?” Tôi trả lời: “Lần đầu tiên” và ngay lập tức và cũng rất tự nhiên thấy mình thiếu kinh nghiệm sống hơn anh bạn trẻ.

Từ rào chắn đường sắt ở phố Điện Biên Phủ, tôi bị lùa lên xe buýt trước khi ông bạn Lê Hùng, nguyên là cán bộ biên tập của nhà xuất bản Thanh niên và Trí Đức bị quẳng lên xe và bị đạp hai cú vào mồm, một cú vào ngực, một cú trượt qua cổ (trước đó, Lê Hùng cũng bị đẩy ngã trên bậc xe buýt). Thực sự thì, tôi, dù đã chuẩn bị tư tưởng cho vợ từ lúc ở nhà là hôm nay mình có thể sẽ bị bắt, vẫn cứ bàng hoàng khi bị lùa, bị ủn lên xe, kể cả khi đã ngồi vào một chiếc ghế trống vẫn cứ như mê. Tôi tê liệt, đóng băng nhìn những hành vi của công an trước đồng bào của mình không kịp một phản ứng.

Khi xe chạy là lúc mà thần kinh đã ổn định lại, những người bị bắt trên xe nhìn nhau để nhận mặt, hỏi thăm về nhau. Tôi nhận ra Trí Đức từ chủ nhật 3/7 với vóc dáng khá “hộ pháp”. Trí Đức mồm xưng vêu vẫn còn những vết đỏ xây xát và chiếc sơ-mi lấm lem cả khoảng lưng vì mồ hôi và đất cát trên mặt đường và sàn xe.

Trên xe gặp nhiều người. Chuyến xe đó về Mỹ Đình chở những 21 người đi biểu tình cơ mà. Số còn lại co cụm phía đầu xe và không nói bất kỳ một câu nào trên cả quãng đường chục cây số. Nhưng quan sát, tôi chú ý một cậu thanh niên trẻ, đẹp trai, mặc áo nâu đen, ngồi phía bên kia hàng ghế. Cậu này cũng không nói năng gì. Hình như tôi nghe thấy tiếng của bogger Gốc Sậy: “Có lẽ cậu ta lo lắng”.

Nhưng không phải. Cuối chặng đường, một số người đi biểu tình nghi vấn có gián điệp Tầu trên xe, bởi hắn ta suốt chặng đường không nói năng gì. Chính blogger Gốc Sậy trước khi xuống xe đứng lại trước mặt cậu thanh niên hỏi hắn có biết tiếng Việt không, cậu ta lạnh lùng vẫn không trả lời. Phải mấy giây sau, blogger Gốc Sậy, đứng lại, không xuống. Lúc đó cậu ta mới nói: “Thôi ông xuống đi”. Vậy ra cậu ta là cá chìm ẩn dưới bộ mặt đẹp trai, lạnh tanh và vô cảm.

Ngay hôm sau, trên các trang mạng, tôi đã nhận ra cậu ta trong bức ảnh cùng với người sếp của CA tên Minh, người đã đạp Trí Đức bốn phát. Cậu ta đứng hơi lui phía sau, mặc áo đen, đeo kính. Trên bức ảnh đó chỉ có một người trẻ nhất đeo kính.

Sau khi xuống đồn Mỹ Đình, tôi không nhìn thấy cậu ta nữa. Tiếc quá. Cậu ta đã chọn nhầm đường, nếu như cậu ta không sớm rút ra bài học từ người đội phó tên là Minh của mình.

Trong sân thuộc khuôn viên đồn công an, chỉ có không khí vui vẻ của những người bị bắt chứ không hề có sự lo sợ. Nửa già trong số 46 người mà ba xe buýt chở xuống hôm đó là thanh niên trẻ măng, đầy nhiệt huyết. Tất cả đều hiểu mục đích đi biểu tình của mình là một biểu hiện của lòng yêu nước. Chẳng có dân tộc nào trên thế giới lại đi kết tội, bắt giam lòng yêu nước.

Tôi đã làm quen với Nguyễn Văn Phương hôm đó và cũng  tỏ rõ lòng khâm phục của tôi bởi sự dũng cảm của Phương ngày chủ nhật 13 tháng 7, lần đầu tiên tôi tham gia đến tận cùng. Tôi đã thấy Phương suốt từ quán cà phê Cột Cờ đến Nhà Hát Lớn, nơi Phương đọc bản “Tuyên cáo”, cho tới lúc mọi người chia tay ở tượng đài “Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh”.

Nhưng điều tôi học được, điều tôi lớn lên là gì? Đó chính là hiểu thêm sâu sắc về lòng yêu nước, đó là thêm tin và yêu lớp trẻ và đặc biệt, tôi đã bước qua nỗi sợ hãi vô hình ám ảnh. Chân lý ở mình, lẽ phải ở mình mà mình cứ phải sợ ư?!

Tôi cũng nhận ra nhiều bộ mặt thật của cuộc đời. Người ta có thể nói về lòng yêu nước có nhiều cách biểu hiện. Tôi không phản đối. Tùy từng điều kiện mỗi người, có những cách biểu lộ khác nhau. Nhưng xin đừng ngụy biện. Những lúc cuộc đời cần phải có thái độ dứt khoát, tất cả mọi sự giả dối đều rất dẽ bị lộ tẩy. Trong suốt cuộc đời, không nhiều cơ hội để có được những ngày tháng thể hiện được tư cách con người của mình. Phương nói với tôi: “Cháu bị sức ép từ nhiều phía, từ phía chính quyền, từ phía cơ quan, từ cả người chủ nhà trọ”. Có lẽ trong những người đi biểu tình vì sự tồn vong của Tổ quốc, ít ai có tâm trạng “đau” như Phương. Tôi dùng từ “đau” và tôi nghĩ đó là từ mà tôi dùng chính xác cả với Phương và cả với những người tham gia. Tôi chỉ có một điều nhỏ nhoi an ủi Phương: “Nhà bác sẵn sàng mở cửa đón cháu”. Và tôi hài lòng, tôi cũng vượt qua được cửa ải mà nhiều người đã vượt qua. Tôi nghĩ dù chỉ một lời nói vậy thôi, nhưng có thể Phương cũng bớt đi được phần nào cái sự nặng nề, trái ngang cuộc đời mà một người trẻ như Phương phải gánh.

Những ngày sau, đọc các bài viết của các bạn cùng trên xe buýt mà sung sướng, mà ấm lòng. Đây là bài viết của Nguyễn Tường Thụy, đây là bài của blogger Gốc Sậy, rồi các bài của Lê Dũng, bài của Chí Tuyến, bài của Phương Bích, bài nào cũng hay. Tất cả những gì diễn ra trong ngày 17 đều được các bạn ghi lại đầy đủ. Lại nhớ lúc Lê Hùng bị xô ngã trên bậc lên xuống nơi cửa xe, Hùng có hỏi mọi người: “Có ai chụp được cảnh đó không?” Không ai trả lời. Nhưng hình ảnh mà người phóng viên nào đó “chộp” được cảnh ác ôn Minh đạp Trí Đức bốn nhát thì là bằng chứng quá đủ để ta hiểu nỗi đời rồi còn gì.

Và xin được nói lại một câu mà ngày xưa đi học, được các thày dạy: Người ta lớn bởi vì ngươi quỳ xuống. Hỡi nhân dân hãy đứng thẳng lên!

                                                                                      Vinh Anh
                                                                                      22/7/2011

20 nhận xét :

  1. Cảm ơn Tác Giả. Một bài ngắn nhưng chân thật và xúc động bởi một lẽ giản đơn là trong lòng người nhiều ngọn sóng trào dân

    Trả lờiXóa
  2. Bài viết chân thật, hay và cảm động quá. Cám ơn bác Vinh Anh!

    Trả lờiXóa
  3. Có vẻ Bộ Công an quan tâm việc bảo vệ chính mình hơn là bảo vệ người dân Việt Nam"
    Phil Robertson, HRW

    Trả lờiXóa
  4. Đọc mà rơi nước mắt!

    Trả lờiXóa
  5. mot bai viet rat hay, cam xuc va sau lang.mot bai viet rat hay, cam xuc va sau lang.

    Trả lờiXóa
  6. "Người ta lớn, bởi vì ngươi quỳ xuống.
    Hỡi nhân dân, hãy đứng thẳng lên!"

    Đúng không cần chỉnh!

    Trả lờiXóa
  7. Anh Vinh Anh sướng hơn tôi.Ngày 17/7 Tôi bước ra khỏi nhà biểu tình thì việc đầu tiên là phải vượt qua sự can gián của vợ con. Con trai nói:
    - Bố đi biểu tình làm gì, người loẻo khoẻo như bố không được một cú đấm của bon dân phòng đâu, toàn bọn đầu gấu đấy.
    Vợ nói:
    - Rách việc, Trung Quốc nào nghe ông hô, công an nó bắt về đồn thì ai đi nuôi ông thì đi tôi không nuôi đâu.
    Nhưng mà tôi nghĩ nếu mình không đi thì mình hèn quá. Bà già, phụ nữ người ta còn hô hét rầm rầm. Tôi mới nói lý luận của tôi cho vợ con:
    - Khi bố còn muốn làm người là bố phải nói ra được những gì bố nghĩ. Bố đi vào đoàn biểu tình để thấy mình đang được làm người. Mẹ con chúng mày nghĩ gì thì cứ nghĩ, làm gì thì cứ làm. Còn bố cứ theo việc của bố.
    Nhưng mà buồn quá, in xong băng rôn ra tới nơi thì ông xe ôm nói. Công an hốt hết rồi, không biết chở đi đâu.

    Trả lờiXóa
  8. Cảm ơn vì bài viết của anh .Thật xúc động

    Trả lờiXóa
  9. Cảm ơn Tác Giả.

    Trả lờiXóa
  10. Bác Diện ơi trên "basam" có clip "Việt nam quê hương ngạo ngễ" hùng hồn lắm Bác đưa lên cho mọi người cùng thưởng thức .

    Trả lờiXóa
  11. DE NGHI BA CON IN TEN TUOI CUA 64 LIET SY BI QUAN TRUNG QUOC GIET HAI NAM 1988 NGAY MAI MANG DI VINH DANH CAC ANH

    Trả lờiXóa
  12. Chào bác Vinh Anh. Cảm ơn bác đã có những chia sẻ với mọi người. Chúc bác mạnh khỏe. À mà nếu bác có đi thì nhớ mang theo cái mũ bác ạ chứ hôm nhìn bác lúc ở chỗ bảo tàng Hà Nội thì thấy thương bác quá. Sức khỏe là vốn quý mà bác.

    Trả lờiXóa
  13. Bài viết giản dị mà xúc động. Cảm ơn anh, mai tôi sẽ đi cùng các anh...

    Trả lờiXóa
  14. Bác Vinh Anh ơi! Kể cũng lạ, yêu nước cũng sợ bị bắt. Quả là kỳ l5 phải không bác???

    Trả lờiXóa
  15. Bác ơi chúng con kính chúc Bác và anh Trí Đức và toàn thể những bà con đã và sẽ tham gia đấu tranh cho lẽ phải dồi dào sức khoẻ và giương cao ngọn cờ yêu nước!!!! Anh Trí Đức ơi em rất cảm phục anh, anh khoẻ mạnh nhé! Tên anh sẽ còn được nhớ mãi và chúng em cũng sẽ " sống như Anh".

    Trả lờiXóa
  16. Những người phụ nữ Việt Nam trong ảnh không chỉ là xinh, mà là ĐẸP!!!

    Trả lờiXóa
  17. Giờ này chắc cô bác đang chuẩn bị lục đục lên đường. Chúc cả nhà chân cứng đá mềm. Tiếc là cháu ở rất xa, chỉ có thể dõi theo những ngọn sóng ở nhà. Nơi đầu sóng là nơi gian nan nhất. Nhưng lửa thử vàng, gian nan thử sức. Sức mạnh của tình yêu nước sẽ chiến thắng mọi sự giả dối và xấu xa, giúp cho dân Việt dám đứng trước vong linh tiên tổ và ngẩng đầu với hậu thế.

    Trả lờiXóa
  18. Bây giờ tôi chuẩn bị cùng cả nhf cùng đi biểu tình .Hẹn gặp tại Bờ Hồ vào lúc 8h20 hôm nay 24/7/2011

    Trả lờiXóa
  19. bai viet lam toi xuc dong qua .toi se xuong douong cung nhan dan cua minh .

    Trả lờiXóa
  20. toi tin rang roi moi nguoi dan se hieu chung ta .

    Trả lờiXóa