VĂN “HÀNH”
Kha Tiệm Ly
Kha Tiệm Ly
Trộm nghe:
Thế nhân vốn một mặt muôn lòng,
Văn chương cũng năm đường bảy ngõ!
Trò đời đã nhiều chuyện lá lay,
Con tạo lại bày trò cắc cớ!
Nhớ xưa
Bao thi nhân hùng khí chưa mờ,
Bao kiệt tác ngôn phong còn rõ.
Đồ Chiểu đâm mấy thằng gian, bút thép chẳng tà,
Cử Trị mắng bao phường nịnh, lòng son vẫn tỏ.
Hịch Tướng Sĩ, sông Bạch Đằng nước cuộn sóng gào,
Cáo Bình Ngô, núi Chí Linh cây rung lá đổ.
“Văn dĩ tải đạo”, lời cũ thường khuyên,
“Đức khả thắng tài”, kẻ sau chẳng nhớ!
Thế mà nay,
Học hành đôi chữ lem nhem,
Văn vẻ ba xu ú ớ.
Vỗ bụng, khoe ráp được vần ngược, vần xuôi,
Vểnh tai, thích nghe nịnh lời nầy, lời nọ.
Văn nghe giống nước mắm chấm dùi,
Thơ đọc như thầy chùa gõ mõ!
Không rành luật đối, cũng xưng mầy đó ta đây,
Chẳng sạch vần gieo, cũng vô hội nầy hội nọ.
Thơ in vài tập, chừng như đội đá vá trời,
Văn viết đôi bài, đã vội khua môi múa mỏ.
Vậy mà,
Báo tháng thường đăng,
Báo ngày chẳng bỏ!
Chỉ tội người nghe con ráy lùng bùng,
Chỉ thương người xem con ngươi lổ đổ!
Ráng banh miệng, mà cười chẳng ra cười
Cố xệch môi, mà khổ không ra khổ!
Vinh chăng?
Đi xe đời mới, đặt đít sướng mông,
Ở nhà lầu cao, ngẩng đầu trật cổ!
Như ta đây,
Dù cái thi, cái phú chưa đầy lá mít, lá mơ,
Nhưng cái nghĩa, cái tâm khá hơn loài sâu loài bọ.
Ghét quân khẩu Phật tâm xà,
Ghét phường miệng hùm gan sứa.
Không dè lời, cứ thẳng mực tàu.
Theo đúng thước, làm đau lòng gỗ!
Bao năm “bán phổi”, đệ tử mấy ngàn,
Một thuở khua chèo, bạn bè vô số.
Ngặt vì,
Kết bạn thì “Tri mãn nhân gian”
Ngoãnh mặt lại,”Vô thân tứ cố”!
Không độ nỗi những kẻ cúi lòn,
Chẳng theo kịp mấy thằng bợ đỡ!
Chẳng bù cái mũi có giàm,
Không giống đồng xu có lỗ!
Chẳng phải bành voi mặc kẻ leo lên,
Không như trôn đĩ mạnh ai mấy xỏ!
Dù cho,
Thời buổi nầy mà rách dép rách giày,
Xe đạp nọ luôn trật sên trật chó!
Dù áo Tử Lộ (!) còn đành mạn cổ, vá vai,
Nhưng mặt Nhan Hồi (2) không dễ bôi vôi, trét nhọ.
Đã từng,
Văn chương treo ở đầu giàn,
Bút mực đem quăng một xó.
Nào chê bai chữ nghĩa rẻ như bèo,
Mà tức khí vàng thau cùng một rọ!
Khổ vì,
Muốn hoàn lương mà nghiệp đĩ cứ đeo,
Muốn quăng bút, mà đường văn còn nợ!
Sá gì gạo vét mòn lon,
Thây kệ giày đi há mỏ!
Đêm dài lắm mộng, ai rằng Vương Khải (3) là vui?
Nước sạch cành hông, ai bảo Vĩnh Kì (4) là khổ?
Thôi thì,
Mặc ai pha muối pha đường,
Mặc nó lộn vừng lộn đỗ.
Tự hào vì thứ ta đủ, mà họ không cần,
Kiêu hãnh bởi điều họ dư, mà ta không có!
Xem xong,
Ai nhột thì cứ “xổ nho”
Ai khoái thì xin cổ võ!
Chú:
(1) Tử Lộ: Học trò nghèo của Khổng Tử.
(2) Nhan Hồi: Học trò giỏi của Khổng Tử
(3) Vương Khải: (thường đi với Thạch Sùng), hai người giàu nhất một thời của Trung Quốc, đêm luôn sợ trộm mà ngủ không yên.
(4) Khải Kì: Vĩnh Khải Kì, người nghèo, thường uống nước suối, ăn rau rừng, mà lúc nào cũng vui, ca hát.
Nguồn: Phong Điệp.net.
Bài đọc thêm trên Blog Phạm Viết Đào,
để thấy một bọn văn sĩ trẻ khốn nạn ở Tp Hồ Chí Minh hôm nay:
VĂN SĨ TRẺ SÀI GÒN ĐANG LÀM GÌ KHI GIẶC TÀU ĐANG GÂY HẤN NGOÀI BIỂN ĐÔNG ?
Phản hồi của Văn Nô trên anhbasam
Trong lúc thanh niên Sài Gòn sôi nổi xuống đường biểu tình chống Trung Quốc thì tại Hội nghị các nhà văn trẻ TP Hồ Chí Minh do “phê bình gia” Lê Quang Trang làm Chủ tịch , các nhà văn trẻ chơi trò… thi “hoa hậu”, “đố vui có thưởng”, thi “hóa trang”…
Một bạn đọc trên lethieunhon.com cho biết:“ Tôi là người ngoại …đạo. Nhờ cái vụ bum xùm này mà tôi tò mò tìm tới trang Web HNVTp HCM để tìm hiểu cái Hội nghị, cái Hội trại cùng cái Hậu Nghị-Trại này.Trời ạ,ngộ nghỉnh đủ thứ.Có nhiều bản “phản cung đầu thú” về bài phỏng vấn nào đó của vài nữ nhà văn trẻ cùng với cán bộ LQT có trình tự nội dung y chang nhau đang được treo trên Web.Giống như được mớm cung từ một người (Híc híc!) nào đó nhằm tránh né che chắn đỡ gạt cho ai đó.
Lại có chuyện các nhà văn trẻ Sài Gòn được xe đám tang chở tới Cần Giờ chia phe tổ chức các cuộc chơi thi hoa hậu, cải trang làm Hải tặc, làm Hoàng đế…Trời đất ơi, ngộ quá xá trời ngộ. Giống như mấy trò trơi thiếu nhi vận, thiếu niên vận nhằm thông qua đó thu hút, tập họp, giáo dục, giác ngộ cùng tiến tới đoàn ngũ hóa dần dần thành lực lượng chính trị quần chúng phục vụ cho đường lối chiến tranh ba mũi giáp công, ba vùng chiến lược thời chống Mỹ cứu nước ngày nào…
Ối Chèn Phẹt ơi, không thể tưởng tượng được những trò chơi tập thể quá date thời Bác Mao còn sống này lại được khôi phục rồi áp dụng cho mấy nhà văn nữ lẫn nam gọi là trẻ nhưng phần lớn đều làm cha làm mẹ hết rồi.
Lại nghe nói có nhẩy lò cò gì nữa.Úi chu choa ơi.Nếu mô hình Hội-Trại văn học này mở rộng tới các nhà văn già hiện nay mỗi khi có một trại sáng tác hay bồi dưỡng VH nào đó thì ắt dzui dữ lắm.Trở thành cảnh tượng đất nước đang thời cực thái bình thạnh trị có lẽ hơn cả đời Nghiêu Thuấn xưa.Lúc ấy ai ăn hối lộ cứ ăn; ai đói nghèo, oan uổng vì bị tư bản xanh đỏ nước ngoài câu kết với cường hào ác mới trong nước giựt đất, ăn chận tiền bồi thường hay đàn áp, đánh đập công nhân lao động đồng bào thì cứ việc thoải mái đói nghèo oan uổng.
Nhà văn chúng em cứ tập trung vào việc nhày lò cò quanh đóm lửa hồng hội trại cùng lò cò quanh trang viết mà thôi. Hi hi…Sướng thật mấy đại hài đồng văn thi sĩ Sài Gòn ơi. Hội thì có nhưng chả thấy Nghị đâu.Mà có Nghị gì đó thì giống như mấy cô cậu học trò xầm xì nhao nhao trong việc xin thêm tiền đi học, đi chơi game hay phải sắm xe gắn máy cho mình từ ba mẹ.
Mắc …cười quá. Không ..nín comment vào đây được. Có gì thì xin dùng văn thi thơ cao siêu bóng bẩy lý giải hóa độ giùm cái đầu óc bả đầu kiêm dừa khô cùng tâm thế vô cùng không khách quan vì đã không nói theo cái vô cùng chủ quan của cán bộ nhé.
bái bai.
He…he…
Nguồn: Phạm Viết Đào-Blog.
"Văn nghe giống nước mắm chấm dùi"
Trả lờiXóaCâu này nghe hơi lạ, nghĩ hoài không ra, mà sao thấy giông giống :D
Bài hay, thú vị , bổ ích. Văn nhân cần đọc để soi lại tâm mình. Tôi chỉ là thảo dân mà thấy cay mắt...
Trả lờiXóaBài "Văn hành" này nghe hay và rất thực.
Trả lờiXóaDùng từ Văn Nhân với người làm nghề viết lách bây giờ có là quá xa xỉ không?
Trả lờiXóaHay.
Trả lờiXóaMà quan trọng hơn là ..đúng.Cám cảnh thay !
Hề hề chú Diện ơi, bên Vnmax cháu để cả 1 list các blogger luôn , chú sang xem nhé!
Trả lờiXóacái tiêu đề bài này chú Diện "máu" quá hề hề, mấy ông này còn đỡ, hôm biểu tình, bọn thành Đoàn nó còn trà trộn đầy vào phá phách bọn cháu nữa kìa, chỉ điểm "tận tình" cho C.A anh nào đứng ra hô khẩu hiệu yêu nước, VN có mấy người này "may phước" thật đấy, không cần chiến tranh, dâng đất cho Tàu rồi đổi quốc tịch là xong, mấy anh chị ấy suy nghĩ "thấu đáo" ghê
Trả lờiXóaMấy cái thời loạn lạc pháp luật thua lệ làng thì văn chương thường "bùng nổ" và có giá trị cao. Thời bình thì chính giới nhà văn cũng bị ...ru ngủ. Viết lách nếu ...phạm thượng thì bị thế nào biết rồi đấy miễn giải thích. Có phải vì giới nhà văn được nghỉ ngơi ru ngủ, hoạt động thì phải trong vòng pháp luật lại phải né vấn đề nhạy cảm nên sống sượng như tác giả đã nêu không?
Trả lờiXóaBạn nặc danh 10:12 đã nghe thành ngữ "dùi đục chấm mắm cáy" chưa?
Trả lờiXóaHịch Tướng Sĩ, sông Bạch Đằng nước cuộn sóng gào,
Trả lờiXóaCáo Bình Ngô, núi Chí Linh cây rung lá đổ.
THĐ viết Hịch Tướng sỹ rồi sau đó Ông cùng quân dân Đại Việt lập nên chiến công hiển hách trên sông Bạch Đằng thì còn có lí, chứ Nguyễn Trãi viết Cáo bình Ngô nhưng có chiến công nào ở đất Chí Linh đâu, ngay trong bài cáo ấy cũng không đề cập, tên địa danh Chí Linh chỉ là nơi Nguyễn Trãi hưu nhàn rồi sảy ra án Lệ Chi Viên, có nên lấy địa danh Chí Linh để đối với Bạch Đằng không ??
"Xem xong
Trả lờiXóaAi nhột thì cứ "xổ nho"
Ai khoái thì xin cổ võ"
Tui đây,
Dốt nát văn chương,nho nhe hổng có
Chỉ biết nhanh tay
Còm hai chữ:
ĐỒNG TÌNH!
Kính bác Tiệm-Ly !
Trả lờiXóaTâm sự chứa đầy gánh...Tiệm-Ly,
Nhưng thôi,sinh đã bất phùng thì,
Sống theo Đạo-nghĩa lòng thanh-thản .
Mặc mẹ...bọ-ròi ! Chấp chúng chi.
LÝ TỨC SỰ
(Cũng xin dãi bầy lời tự nhủ mình cách nay hơn chục năm )
Cõi người một trăm tuổi,
Mình được năm muơi nhăm.
Tính đi đà quá nửa...
Nghoảnh lại...chưả bao năm ?
Giầu nghèo đời có số ?
Trời-Phật chẳng để nhầm,
Sướng-khổ tùy nghĩ,niệm...
Việc gì phải lăm-tăm ?
Bọn gian-tham kệ nó,
Nhũng lắm-Tội càng thâm !
Mày râu cho đáng mặt,
Ngang,dọc...thỏa tri âm.
Sống sao vừa thích chí,
Không nhạt cũng không đầm...
Rượu ngon ta cứ uống,
Câu hay ta cứ ngâm...
Hoa xem khi mới nở.
Trăng ngắm lúc đương rằm,
Ai cười mặc xác họ,
Gàn chưa hẳn đã hâm.
Còn thiếu chi lộn-xộn ?
Đời vốn..."bé-cái-nhầm"
Cuộc vui nửa tấc ngắn,
Kéo cho dài đẫy tầm...
Sống độ tám chín chục.
Nhân ra cũng ngoại trăm !
Đồ-Gàn
Van si gi cai lu do . Toan mot lu vo hoc .
Trả lờiXóaBái phục!
Trả lờiXóaBái phục!
Thành kính cúi đầu trước Kha Tiệm Li.
Mong được đọc thêm các trước tác của Tiên sinh
từ :dùi ( số ít) chấm mắm ( số nhiều) trở thành :mắm ( số nhiều ) chấm dùi ( số ít).Hay thật,
Trả lờiXóaanh Diện ơi, em thấy có bài này, hay lắm:
Trả lờiXóa(Nhà thơ Đỗ Trung Quân)
Tôi
Gã đàn ông gần sáu mươi tuổi.
Đi qua cuộc chiến tranh dài nhất trong lịch sử đất nước.
Tưởng mình thoát được chiến tranh
Vẫn phải đập nhau một trận ra trò với thằng diệt chủng.
Chuyện cũ rồi
Không chết thì về
Về thì làm thơ trời – trăng – mây - gió…
Thơ trẻ con – thơ tình – thơ ấm ớ.
Như mọi nhà thơ mây gió của xứ sở này,
Hôm nay
Tôi tọt xuống đường biểu tình , tuần hành ở tuổi vị thành…mây
Đi cùng thanh niên mà thấy mình phát chán.
Hét thì hết hơi
Đi tuần hành thì nhức đầu gối.
Thôi thì
Ai có sức dùng sức
Ai có hơi dùng hơi
Hết hơi hết sức thì lết đi trong im lặng.
Tại sao tôi đi ?
Đơn giản rằng phụ nữ còn đi
Bà bán cá còn đi
Anh sinh viên còn đi
Cô thiếu nữ còn đi
Để Thị uy
Với bọn cướp nước
Bọn ngoại xâm
Bọn giả nhân
Và cả với đứa nào rắp ranh bán nước.
Các anh an ninh này
Ta biết thừa chuyện ai nấy làm.
Nhưng gì thì gì đừng đánh đồng bào mình
Đừng bẻ tay , vặn cổ đồng bào mình
Hãy vặn cổ bẻ tay bọn xâm lược.
Thuế đồng bào nuôi các anh bấy nay
Làm thế coi không được.
Nay mai kẻ cướp vào tận nhà.
Nó trói cổ cả anh lẫn tôi
Tù nhân một giuộc
Nói thế thôi chứ dân mình yêu nước.
Phụ nữ đánh tới cái lai quần
Nói chi dân
Cởi truồng cũng giữ nước.
Tôi thấy anh trấn áp dân mình
Coi không được.
Úi úi, văn nhân nhà ta cứ luôn sống chậm mà. Sau đây 2000 năm họ lại lúi húi mang kính núp ra đọc tư liệu rồi vẽ hoa lá cành vào thành TTLS để răn đời. Đời chẳng thèm để ý đến họ, đời cứ thế hồn nhiên mà đi
Trả lờiXóaHỡi các nhà văn hãy tỉnh lại đi. Hãy nhận ra đâu là tiếng gọi của văn chương và lương tâm.
Trả lờiXóaĐọc bài này xong em thấy buồn cho nền văn học nước nhà hiện nay!
Trả lờiXóaAnh Diện ơi, hãy viết gì đó về anh Vũ đi, anh ấy bị bọn khốn nạn giam chung với tù hình sự để trấn áp tinh thần. Em thần tượng anh Vũ, tin rằng khó khăn nào anh cũng vượt qua, nhưng em không an lòng nhìn cảnh người ngay bị bọn côn đồ hành hung. Anh hãy vì cái chung mà lên tiếng đi. Ở trong phòng giam, với bọn côn đồ không có não thìa anh hiểu rồi. Chúng ta phải làm áp lực để chính quyền bỏ cái thủ đoạn bẩn thỉu đó đi anh ạ.
Trả lờiXóaBài thơ của Đỗ Trung Quân hay lắm, đó cũng là nỗi niềm suy nghĩ của tôi.
Trả lờiXóaKính anh TS NGUYỄN XUÂN DIỆN
Trả lờiXóaCám ơn anh đã đăng bài HOÀNG SA NỘ KHÍ PHÚ.
kính gởi anh bài SẮC TÀI THÁN PHÚ,
Chúc anh nhiều sức khỏe
KHA TIỆM LY
SẮC TÀI THÁN PHÚ
Trộm nghe,
Nghề văn muôn thuở như nhau,
Gái đẹp mỗi thời có khác!
Người luôn chê chữ nghĩa giá bèo,
Ai dám bảo hồng nhan phận bạc?
Ôi! Cái văn,
Thường được coi là món bổ tinh thần,
Sao lại rẻ hơn thú vui nhục xác?
Hẩm hiu thay!
Đợi bài lên báo, ngóng dài cổ vạc cổ cò,
Đến lúc lãnh tiền, đếm được đồng trinh đồng cắc!
Sách kim sách cổ, có ra chi ngọn bút vẽ vời.
Ông cống ông nghè, sao sánh bằng cái mông lúc lắc!
Nhuận bút bài báo, mua không được một cái quần xì,
Tiền thưởng bài văn, sắm chẳng nổi sợi dây áo ngực!
Ngày tối cơn ho lục khục, mồm khạc cục tím cục bầm.
Vợ con cái mặc lem nhem, áo vá miếng chằng miếng đụp!
Thân như bệnh nhân chờ thuốc, ốm tỏng ốm teo,
Nhà như người đẹp khoe lưng, trống huơ trống hoác!
Chi bằng,
Tối ngày ôm đít vợ, cố rặn ra một đứa “tiểu thư”
Hôm sớm nựng má con, ráng “tút” được một nàng “khuê các”!
Quần soọc (short) phơi đì phơi háng, lổ lộ của trời,
Áo dây khoe rún khoe lưng, chênh hênh bộ ngực!
Cho ai kia,
Lúc nhúc dáng ngồi cao thấp, giống hệt “ruồi bu…” (… ngựa!”)
Tác hoác miệng há nhỏ to, y chang chó ngáp!
Trớ trêu thay!
Nhà văn bao lần đoạt giải, mơ mấy triệu ngoài sức mỏi mòn,
Hoa hậu một bận đăng quang, ôm vài tỉ trong tay cầm chắc!
Nhờ sự bảo kê của mấy thằng lắm bạc nhiều tiền,
Nhờ thói rửng mỡ của lắm tên thừa gân dư nạc!
Mới hay,
Sắc trọng như vàng,
Văn khinh như rác!
Nhìn xem,
Bao người cơ nhỡ vất vưởng vất vơ,
Bao kẻ lang thang cù bơ cù bấc.
Có em nghèo khó mà nửa chừng dang dở sách đèn,
Có phận hẩm hiu mà suốt đời chưa vào trường học!
Tiền tỉ đó sao không giúp kẻ khốn cùng?
Tiền tỉ đó, sao không giúp người đói rách?
Hay chi,
Đo chữ hư danh bằng vòng ngực vòng mông,
Lấy thói phù hoa thay cái nhân cái đức?
Hay là,
Lòng nhân gió cuốn tro bay,
Thể xác gió lên cờ phất?
Nhớ câu:
“Ăn gì mỗi lúc một khôn,
Uống chi mỗi ngày một dốt!”
Than ôi!
Cái tâm nhỏ xíu nào khác lá đa,
Chữ đức nhẹ hều, y như cọng lác!
Sự đời hao hao mõm chó, đen thủi đen thui,
Chữ tình tờ tợ mảng mông, trắng xơ trắng xác!
Ngẫm mà dạ xé như bào,
Thấy mà ruột đau như cắt!
Thương thay các nhà văn,
Tài năng sanh chẳng gặp thời;
Tinh hoa trỗ không đúng lúc.
Viết ngàn trang sao bằng một cái vẹo mình,
Thức trắng đêm tiếc cho trăm năm mài bút!
Đúng quá cho câu:
“Thế gian kẻ dại người khôn”
“Óc khôn không bằng trôn mập”!!
Thôi thôi,
Thói đời lắc léo đành ngả mủ chào thua.
Màn kịch éo le xin tuột quần bái phục!
Ngửa mặt khóc ba tiếng hu hu,
Nhắm mắt cười mấy tràng hặc hặc.
Phúc duy, cung hỉ!
KHA TIỆM LY
ĐT: 0987701952