Thứ Bảy, 8 tháng 9, 2012

Ở TRUNG QUỐC, CHÍNH QUYỀN BUỘC PHẢI MINH BẠCH HƠN VÌ BLOG

Chính quyền buộc phải minh bạch hơn vì blog

Tiền Phong - Ở Trung Quốc, các trang blog, diễn đàn đã trở thành vũ khí cần thiết chống lạm dụng chức quyền và nâng cao tính minh bạch khi tai mắt của người dân được phát huy tối đa. 

Với hơn 300 triệu người sử dụng blog và diễn đàn, thông tin được chia sẻ nhanh từng phút khiến các quan chức giờ đây phải chịu sự giám sát lớn hơn bao giờ hết. 

Trường hợp của Yang Dacai, quan chức an toàn lao động ở tỉnh Thiểm Tây, và một sĩ quan tên là Fang Daguo là ví dụ điển hình gần đây nhất cho thấy sức mạnh của sự lan truyền thông tin trên internet. 

Yang Dacai bắt đầu được cộng đồng mạng chú ý khi họ thấy ông này cười trong bức ảnh chụp trước một vụ tai nạn giao thông thảm khốc ngày 26-8. 

Từ đó tới nay, những bức ảnh chụp ông ta đeo bộ sưu tập 11 chiếc đồng hồ đắt tiền, kính mắt và vòng tay được đặt sản xuất riêng xuất hiện nhan nhản. 

Chịu áp lực ngày càng lớn, vị quan chức 55 tuổi cũng phải lập tài khoản trên trang tiểu blog hôm 29-8 để xin lỗi và nói rằng mình mua 5 chiếc đồng trong 10 năm, gần giống những gì các blogger đã nói.

Tuy nhiên, hôm sau cư dân mạng tìm thấy những bức ảnh chụp ông này đeo chiếc đồng hồ xa xỉ thứ sáu. 

Liu Yanfeng, một sinh viên cao đẳng ở tỉnh Hồ Bắc, cho biết cô đã gửi thư tới Sở Tài chính Thiểm Tây hôm 1-9 đề nghị công khai tài sản của ông Yang. Cơ quan kỷ luật nói rằng họ đang tiến hành điều tra. 

Dù ông Yang giải thích hôm 3-9 rằng gia đình ông rất khá giả, nhưng cộng đồng mạng tiếp tục nghi ngờ.

Cách đây 3 ngày họ lại phát hiện ra chiếc kính mắt được đặt hàng riêng của ông Yang. Cặp kính mắt đó do hãng Lotos của Đức sản xuất bằng tay. Mỗi cặp kính có giá tới 100.000 tệ (15.800 USD).

Sau vụ việc này, ông Yang từ chối phỏng vấn. “Tôi đánh giá cao sự chú ý và phê bình của cộng đồng mạng. Tôi sẽ tìm cơ hội trao đổi nhiều hơn với các bạn trong tương lai”, ông Yang viết trên đoạn post gần đây nhất. 

Sức mạnh của tiếng nói tập thể

Li Jingsong, một luật sư nổi tiếng, nói rằng các trang tiểu blog cho phép người dân quan sát nhanh hơn, thông tin được cung cấp từ nhiều nơi khác nhau, vào nhiều thời gian khác nhau.

“Quá trình tương tác xảy ra với quy mô và tốc độ chưa từng thấy. Người dân có thể cảnh cáo chính quyền trên mạng. Điều đó có sức mạnh lớn hơn nhiều so với lời kêu gọi của một vài cá nhân”. 

Fang Daguo, 41 tuổi, đang bị điều tra sau sự việc hành hung tiếp viên hàng không bị lan truyền trên mạng. 

Một tiếp viên hàng không đăng tải nhiều bức ảnh chụp hai cánh tay cô bị bầm tím và chảy máu hôm 29-8 cùng với cáo buộc ông Fang hành hung mình vì cô không tìm được chỗ để hành lý cho ông ta. 

Cộng đồng mạng càng thêm sôi sục khi cô tiếp viên hàng không cập nhật thông tin hôm 31-8 nói rằng cô đã đạt được dàn xếp riêng với ông Fang. 

Đoạn entry đó đã được đăng lại 45.000 lần và nhận được 64.000 bình luận. Cộng đồng mạng cho rằng cô đã chịu áp lực từ phía chính quyền nên phải giữ im lặng.

Cơ quan kỷ luật Quảng Đông mở cuộc điều tra. “Tôi không nghĩ vụ việc của tôi được chú ý đến như vậy”, cô tiếp viên viết trên blog. 

Trang tiểu blog cung cấp “kênh cần thiết để người dân tham gia vào quá trình giám sát,” Liu Huawen, nhà nghiên cứu luật quốc tế ở Viện Khoa học Xã hội Trung Quốc, nhận xét. 

Một cán bộ Đảng ở tỉnh Quảng Đông cũng nói rằng internet đang làm tăng áp lực lên hoạt động của các cơ quan nhà nước.

“Giám sát quyền lực của chính quyền và chống tham nhũng trên internet là xu hướng phát triển của xã hội chúng ta. Những kênh thông tin trên internet cho thấy người dân trông đợi nhiều hơn từ cách chúng ta sử dụng quyền lực”, vị quan chức giấu tên nhận xét. 

Ủy ban Kỷ luật Trung Sơn là một trong 50.000 cơ quan chính phủ có tài khoản trên trang blog Sina. Từ khi tài khoản được lập vào tháng 12-2010, thông tin đã được đăng tải 1.300 lần và được 40.000 người theo dõi (follower).

Uỷ ban này sử dụng trang tiểu blog để thông báo, tuyên truyền, điều tra, giám sát và phục vụ. Nhưng công dân mạng phần lớn tập trung vào khía cạnh giám sát, điều tra và tố cáo. 

“Đó không phải sự giao tiếp giữa một người với một người, mọi người đều có thể theo dõi diễn tiến. Quá trình giao tiếp ở đây rất hiệu quả và liên quan tới nhiều người,” một vị quan chức nói.

Gia Tùng
Theo China Daily, People’s Daily
Nguồn: Tiền Phong.

NHÀ BÁO HOÀNG KHƯƠNG SẼ KHÁNG CÁO

Phiên tòa xét xử nhà báo Hoàng Khương:
Hoàng Khương sẽ kháng cáo

TUỔI TRẺ - Chiều 7-9, TAND TP.HCM đã tuyên bản án cho rằng nhà báo Hoàng Khương (tên thật là Nguyễn Văn Khương, phóng viên báo Tuổi Trẻ) đã phạm tội “đưa hối lộ” và phạt Hoàng Khương 4 năm tù giam.

Người thân, đồng nghiệp và bạn bè chia sẻ với Hoàng Khương khi anh lên xe rời khỏi tòa - Ảnh: Thuận Thắng

Luật sư Phan Trung Hoài, người bào chữa cho Hoàng Khương, cho biết khi nhận bản án trên, Hoàng Khương rất thất vọng và sẽ kháng cáo đề nghị cấp phúc thẩm xem xét lại toàn bộ bản chất vụ án cũng như những tình tiết chưa được làm rõ tại phiên tòa sơ thẩm. Luật sư Hoài nói ông sẽ tiếp tục bào chữa miễn phí cho Hoàng Khương tại phiên tòa phúc thẩm sắp tới.

BVN - TƯỜNG THUẬT LỄ MỪNG THỌ NHÀ VĂN NGUYÊN NGỌC

08/09/2012 

Nguyên Ngọc – Một nhà văn hóa, một tài năng, 

một nhân cách lớn


Phóng viên Bauxite Việt Nam

Những chữ ghi trên nhan đề là mượn lại mấy lời của anh Văn Thành, người mở đầu buổi gặp mặt thân mật tại Quán sách Trung Nguyên 52 Hai Bà Trưng Hà Nội, do tạp chí Tia sáng tổ chức vào sáng ngày 7-9-2012 mừng nhà văn Nguyên Ngọc năm nay vừa tròn 80 xuân.

Đúng 9 giờ sáng khách đến đã gần chật phòng họp, gồm hai gian sảnh, không rộng nhưng cũng không quá chật chội. Toàn những gương mặt quen, vừa thấy nhau đã mừng hớn hở, vậy mà chỉ sau một năm không gặp, nhìn kỹ vào từng khóe mắt và vầng trán, hai má... đã có cái gì đổi khác, vẻ phong sương in trên mái tóc và mặt nào như chừng cũng hằn thêm vài nếp nhăn... thế sự nhiễu nhương. Nhiều chính khách, nhà văn, nhà thơ, GS, PGS, TS, Luật sư, nhà báo, phóng viên nhiếp ảnh nổi tiếng có mặt: bà Nguyễn Thị Bình, bà Phạm Chi Lan, Hoàng Tụy, Phạm Duy Hiển, Nguyễn Trung, Nguyễn Quang A, ông Giám đốc Trung tâm văn hóa Việt Nhật, Nguyễn Huy Thiệp, Phạm Xuân Nguyên, Bảo Ninh, Nguyễn Văn Khải, Lại Nguyên Ân, Phạm Vĩnh Cư, Phạm Khiêm Ích, Đỗ Lai Thúy, Trần Ngọc Vương, Phan Hồng Giang, Ngô Thảo, Lâm Quang Thiệp, Hoàng Thúc Hào, Đào Tiến Thi, Bùi Như Hưong, Nguyễn Tường Thụy, Trần Vũ Hải, Nguyễn Xuân Diện, Nguyễn Đình Toán, Nguyễn Văn Cự và TTX BS, các blogger Người Buôn Gió, Phương Bích... cùng không ít anh chị em đã từng sát cánh bên Nguyên Ngọc trong cuộc biểu tình chống Trung Quốc xâm lược biển đảo tại Hồ Gươm cách đây vừa tròn một năm. Về phía trang Bauxite Việt Nam người ta thấy có Nguyễn Huệ Chi và Phạm Toàn. PGS Chu Hảo và nhà văn Trần Thị Trường là những người đến sau cùng, khi cuộc họp đã đến hồi sôi nổi. 

RFA: DƯ LUẬN SAU BẢN ÁN CỦA PV HOÀNG KHƯƠNG

Dư luận sau bản án của phóng viên Hoàng Khương?

2012-09-07
Nhà báo Hoàng Khương, phóng viên báo Tuổi Trẻ vừa bị tuyên phạt mức án 4 năm tù giam trong phiên tòa sơ thẩm vì hành vi đưa hối lộ.

Courtesy tienphong
Phóng viên báo Tuổi Trẻ Hoàng Khương tại phiên xử ở TPHCM hôm 07-09-2012.

Nhiều người cho đây là một bản án không thuyết phục vì cho rằng hành động đưa hối lộ chỉ nhằm phục vụ cho các bài viết được giao.

Bản án “không cần thiết”


Bốn năm tù giam là mức án dành cho ông Nguyễn Văn Khương hay nhà báo Hoàng Khương – cây bút có tiếng mảng nội chính của tờ Tuổi Trẻ. Nhà báo này bị bắt từ tháng 1 năm nay vì bị tố có hành vi đưa hối lộ khi cầm tiền của người khác đưa cho CSGT Huỳnh Minh Đức nhằm lấy tư liệu viết hai bài “Đồng tiền xóa sạch hồ sơ” và “CSGT giải cứu xe đua trái phép”.

Kết thúc phiên tòa 2 ngày tại tòa án nhân dân TP.HCM, báo Tuổi Trẻ dẫn lời gia đình ông Hoàng Khương nói rằng đây là một bản án “quá nặng”. Đây không chỉ là ý kiến của người nhà ông Hoàng Khương mà còn của những đồng nghiệp trong ngành báo. Nhà báo tự do Văn Lang gọi đây là một bản án “không cần thiết”:
Nếu qui về pháp lý thuần túy thì người ta có thể cho rằng đó là dấu hiệu tội phạm. Nhưng để khuyến khích những nhà báo thì có lẽ nên tha bổng.
LS Trần Quốc Thuận
“Thật ra bốn năm là hơi nặng vì ông Hoàng Khương làm việc cho báo Nhà nước và việc làm này của ông thì cũng nằm trong chức trách của ông chứ không có gì gọi là quá giới hạn hay là vấn đề cá nhân. Trước tòa ông cũng nói việc này phục vụ công việc, nếu có sai lầm thì chỉ sai trong nghiệp vụ.”

Thứ Sáu, 7 tháng 9, 2012

HẬU VỤ XỬ PV HOÀNG KHƯƠNG: MẤT MÁT VÀ ĐỔ VỠ

Cha của Hoàng Khương, sau khi tòa tuyên án 4 năm tù. Ảnh: FB

 

HẬU VỤ XỬ PV HOÀNG KHƯƠNG: MẤT MÁT VÀ ĐỔ VỠ  

 

Mai Thanh Hải

 

Sự đổ vỡ của những thứ to lớn - thành trì, hầu hết đều bắt nguồn từ những sự việc - hình ảnh nhỏ nhoi, giản đơn như thế này. Khái niệm "niềm tin và hy vọng", từ những năm chiến tranh, mà mình dễ gặp lại nhất khi xem lại những hình ảnh tư liệu trong video clip bài hát "Hà Nội - Niềm tin và hy vọng", vốn đã đổ vỡ, chỉ còn chút móng lung lay, hôm nay cũng sụp xuống, cùng sự thất vọng chảy tràn trên gò má nhăn nheo của người Cha đã sinh ra đồng nghiệp. 

 

"Ác độc và không có tính người!" - Ai đó nó vậy hơi quá, nhưng quả thật dửng dưng dìm con người ta vào con số 4, mặc cho người mẹ đang hấp hối trong Bệnh viện, Cha già yếu và vợ con bệnh tật - nhỏ nhoi... thì chỉ ngày hôm nay, người ta mới gặp được, trên đất nước này. 

 

Bảo vệ và xây dựng chính thể - chế độ không chỉ đơn thuần là việc xếp gạch xây nhà, trộn xi măng trát vữa, mà quan trọng hơn cả là niềm tin - sự đồng thuận, góp sức từ trong tinh thần, tâm tưởng cho sự tồn tại, đứng vững của mọi quyết sách - cách hành xử. 

 

Nếu niềm tin mất mát và sự hy vọng đổ vỡ, từ những người dân bình thường nhất, những người cầm bút hay được gán là "chiến sĩ bảo vệ mặt trận văn hóa - tư tưởng" nhất, thì việc đổ vỡ của những điều lớn lao là hiển nhiên, không thể chối cãi... 

 

Giữ gìn chế độ - chính thể, không thể bằng những cách phi lý và độc ác, như thế này!.

Nguồn: Mai Thanh Hải Blog.



Hành động của nhà báo Hoàng Khương có dấu hiệu vi phạm pháp luật nhưng không thể coi là tội phạm vì không những không nguy hiểm cho xã hội mà còn làm giảm nguy hiệm cho xã hội. Toà xử anh 4 năm tù không phải là nặng hay nhẹ mà là không theo Luật (Khoản 4, Điều 8 của Bộ luật hình sự: “Những hành vi tuy có dấu hiệu của tội phạm, nhưng tính chất nguy hiểm cho xã hội không đáng kể, thì không phải là tội phạm và được xử lý bằng các biện pháp khác”).
Cựu nhà báo Osin Huy Đức

* * *
Việc tuyên án nhà báo Hoàng Khương 4 năm tù giam = mức án của tay công an Ninh đánh chết người không đội mũ bảo hiểm chứng tỏ ngành công an coi việc làm của Hoàng Khương có thể gây nguy hiểm đối với tính mạng ngành của họ.
Blogger Anh Chí

* * *
Ông Đinh Thế Huynh, ông có liêm sỉ không thế? Cả cái đám công an đang hể hả vì kết quả phiên xử án chiều nay, và cả cái đám công an đang đọc Facebook của tôi nữa, các vị có liêm sỉ không?
Nhà báo Đoan Trang

* * *
Anh Hoàng Khương vô tội !

Cách đây vài năm, khi nghe tin hai nhà báo nổi tiếng đấu tranh chống tham nhũng, tiêu cực là Nguyễn Văn Hải (báo Tuổi Trẻ), Nguyễn Việt Chiến (báo Thanh Niên) đã bị cơ quan An ninh điều tra (Bộ Công an) khởi tố, bắt tạm giam và sau đó xét xử, kết án... tôi đã thật sự sốc và hôm nay, đến lượt anh Hoàng Khương. Anh đã không được gặp người mẹ đang hấp hối của mình.

Ngày đó, tôi đã viết: “Một cơ thể đã và đang mục ruỗng với những ung nhọt bệnh hoạn cần phải biết tôn quý và bảo vệ những tế bào bạch cầu đang chống chọi và tiêu diệt lũ vi trùng, vi khuẩn khốn kiếp ! Đó là chưa kể những khối ung thư có nguy cơ di căn lại càng sớm đưa cơ thể bệnh hoạn về với Các Mác, Lê Nin. Đã không uống thuốc đắng, lại còn tiêu diệt bạch cầu thì vi khuẩn, vi trùng lại càng phát triển, lại càng thêm nhiều khối ung nhọt huỷ hoại cơ thể ngu dại đó !”

Từ hôm nay, tôi sẽ treo hình ảnh anh Hoàng Khương tại toà cùng với hình ảnh người cha già tội nghiệp đang khóc (của các PV Thuận Thắng, Huyền Vi...) cho đến hết ngày toà xử phúc thẩm để thể hiện sự ủng hộ của mình với anh và hàng nghìn đồng nghiệp của anh đang ngày đêm phải đối mặt với những nguy hiểm. Và đau xót thay khi nguy hiểm không chỉ đến từ những tên tội phạm, những thế lực xã hội đen mà nó đến trực tiếp từ những nhóm lợi ích cấu kết với quan chức tha hoá, biến chất, đẩy những con người đấu tranh vào vòng lao lý, thậm chí vào cái chết.
Lê Trung Kiên

* * *
4 năm - mức thời gian dành cho 2 bản án - một kẻ giết người & một người phạm tội danh "đưa hối lộ" - chung quy chỉ để chứng tỏ rằng lực lượng "thanh kiếm và lá chắn bảo vệ chế độ" là bất khả xâm phạm.
Blogger Mẹ Nấm

* * *
Cái tội duy nhất của nhà báo Hoàng Khương là dám đá đổ nồi cơm của mấy chú đứng đường. Có biết hụi chết mỗi tháng của mấy chú đứng đường nộp cho các đại ca là bao nhiêu không?
Blogger Viet Org

* * *
Nguyễn Văn Ninh thấy Hoàng Khương vào buồng giam nói. Khương à, án tao khác án mày, án tao còn được giảm, án mày còn lâu. Hoàng Khương nói. Mày bì phấn với vôi, nhân dân có kết án tao đâu.
Blogger Người Buôn Gió

* * *
Hoàng Khương - Lời nói sau cùng của anh chan chứa tâm tư với nghề, tình nghĩa với anh em, bè bạn, đồng nghiệp đáng để mỗi người làm báo chúng ta cùng suy ngẫm về con đường chông gai phía trước....

Không “nhập vai”, làm sao có bằng chứng?

“Tại kỳ họp Quốc hội mới đây, Thượng tướng Trần Đại Quang, Bộ trưởng Bộ Công an kêu gọi cử tri cả nước và báo chí tiếp tục cung cấp những thông tin về những hiện tượng CSGT vi phạm tiêu cực để lãnh đạo Bộ kịp thời xác minh và xử lý. Từ phản ánh của báo chí, ngành Công an đã kỷ luật và truy cứu trách nhiệm hình sự nhiều cán bộ, chiến sĩ CSGT có tiêu cực. Tuy nhiên, từ vụ nhà báo Hoàng Khương, chúng tôi dù rất muốn dấn thân chỉ mặt, vạch tên những CSGT tha hóa, nhưng cũng rất băn khoăn, lo lắng, mà không dám dấn thân, không “nhập vai” thì khó mà có được bằng chứng để cung cấp cho ngành công an” - một nhà báo (đề nghị giấu tên) chia sẻ.

*Và luật đây, mọi người đọc và suy ngẫm xem:

Người bị ép buộc đưa hối lộ mà chủ động khai báo trước khi bị phát giác, thì được coi là không có tội và được trả lại toàn bộ của đã dùng để đưa hối lộ.

Người đưa hối lộ tuy không bị ép buộc nhưng đã chủ động khai báo trước khi bị phát giác, thì có thể được miễn trách nhiệm hình sự và được trả lại một phần hoặc toàn bộ của đã dùng để đưa hối lộ”. -Trích khoản 6 Điều 289 BLHS.
Luận Sophie

Nguồn: tại đây

Bùi Công Tự: KÍNH THƯA ANH!

Kính thưa Anh
Bùi Công Tự
Kính thưa anh! Em hay gặp anh trên truyền hình, những lúc ấy em thường lặng lẽ ngắm dung nhan anh và chăm chú nghe nuốt từng lời anh nói. Nhất là từ ngày anh triển khai nghị quyết IV, tuy anh có vẻ đăm chiêu nhưng giọng nói có sắc thái kiên quyết, dứt khoát, em mừng lắm. Nhân dân ta ai chẳng căm ghét bọn tham nhũng, anh chủ trương tiêu diệt chúng nó là được lòng dân lắm.
Hôm nay em có câu chuyện nhỏ nhặt này muốn thưa với anh.
Số là hôm 5/9/2012 anh về thăm cán bộ và nhân dân xã Môn Sơn (huyện Con Cuông, Nghệ An) một xã miền núi biên giới. Xã này có nhiều thành tích, bình quân thu nhập 10 triệu đồng/người/năm; mỗi hecta canh tác đạt 80 triệu đồng/năm. Tuy thế xã Môn Sơn vẫn còn hơn 60% hộ nghèo. Xem chương trình thời sự VTV1 lúc 19h hôm đó em thấy anh phát biểu đầy vẻ ngạc nhiên và phấn khởi như sau, em xin chép nguyên văn:
“Bất ngờ ở chỗ tôi đi nhiều nơi nói là nơi nghèo nơi khổ vùng cao vùng núi nhưng mà về đây thấy thì nó hoàn toàn nó không phải thế, đường đi thì rất là tốt, trên đường đi thì đồng lúa đẹp, các vườn cam bà con đâng chuyển đổi mô hình trồng cây tập trung, hỏi đồng chí bí thư huyện thì bảo tiêu thụ rất tốt, đến đây là mua sản phẩm, bây giờ bà con dùng cái máy để hái quả, không phải bằng tay. Đi hai bên đường kể cả khu cũ khu mới nhà cửa rất đẹp, khang trang, nhà sàn đẹp, rất nhiều trường học mọc lên, nhìn vào tôi nói còn hơn cả một số nơi ở đồng bằng. Tôi nghĩ bảo như thế này mà còn là nghèo thì mình mừng quá, chứng tỏ ta còn nhiều tiềm năng để phát triển.” (Theo VTV1)
Anh ạ, em thấy anh thỏa mãn quá. Tự nhiên em thốt lên câu: “Ới anh Trọng ơi”.
Em thấy hôm ấy anh phấn khởi quá. Nhưng em thấy lạ, có gì đâu mà phấn khởi hả anh? Bình quân thu nhập 10 triệu đồng/người/năm quy ra chưa được 500 USD, tức là mới bằng 40% bình quân thu nhập cả nước. Thế thì có gì đáng mừng? Con số 80 triệu đồng/hecta/năm liệu có đủ tin cậy không? Ở nơi bờ xôi ruộng mật chưa chắc đã đạt được như thế, huống hồ là miền núi? Rồi con số hiện còn hơn 60% hộ nghèo nữa là đáng buôn chứ? Sao anh lại nói: “Bảo như thế này mà còn là nghèo thì mình mừng quá”. Còn những ngôi nhà mà anh nói khang trang kia, anh đã vào xem trong đó có những tài sản gì chưa? Hay chỉ là mấy cái vại sành, cái chảo gang? Chắc cũng có tivi, xe máy nhưng đáng mấy đồng? Ấy là chưa nói đến đời sống tinh thần ra sao?

NHÀ BÁO HOÀNG KHƯƠNG BỊ TUYÊN ÁN 4 NĂM TÙ


Tòa tuyên nhà báo Hoàng Khương mức án 4 năm tù

TTO TRỰC TUYẾN - Chủ tọa phiên tòa tuyên bị cáo Nguyễn Văn Khương (nhà báo Hoàng Khương) mức án 4 năm tù về tội đưa hối lộ. Huỳnh Minh Đức 5 năm tù. Nguyễn Đức Đông Anh 4 năm tù. 

>> Liên tục cập nhật, mời bạn đọc bấm F5 để tiếp tục theo dõi

16g: Dù phiên tòa đã kết thúc nhưng gần như tất cả những người tham dự vẫn còn nán lại sân tòa. 

Chị Hoàng Anh, vợ nhà báo Hoàng Khương: "4 năm tù là án quá nặng với chồng và em trai của tôi, khi các lời khai đều khớp với nhau. Tôi vẫn giữ nguyên hy vọng đã từng chia sẻ với độc giả báo Tuổi Trẻ ở bản án phúc thẩm sắp đến". 

Ông Nguyễn Văn Khai - cha của nhà báo Hoàng Khương - không nói được nhiều, ông lê bước chân già nua khỏi bậc thềm tòa án nhân TP.HCM và nói: "Bây giờ tôi chỉ còn biết chờ vào phiên phúc thẩm, hy vọng con tôi sẽ được giảm án".

HÀNG NGHÌN HỌC SINH QUẢNG NAM HOẢNG LOẠN VÌ ĐỘNG ĐẤT

Hàng nghìn học sinh Quảng Nam hoảng loạn vì động đất

 

Sáng nay, trận động đất mạnh phát ra tiếng nổ như bom lại xảy ra ở khu vực thủy điện Sông Tranh 2 (huyện Bắc Trà My, Quảng Nam) khiến hàng nghìn người dân, học sinh địa phương la hét thất thanh.

> 'Động đất không ảnh hưởng an toàn thủy điện Sông Tranh'

Trao đổi với VnExpress.net, ông Đặng Phong, Chủ tịch UBND huyện Bắc Trà My cho biết, gần 9h30, lòng đất bỗng rung chuyển mạnh, phát ra tiếng nổ đùng đùng kéo dài khoảng 5 giây khiến ai nấy đều hoảng sợ. "Ngồi ở trụ sở làm việc, tôi nghe rõ tiếng la hét thất thanh của hàng nghìn học sinh tiểu học, THCS ở thị trấn Bắc Trà My. Nỗi sợ hãi động đất của người dân trên địa bàn huyện giờ đây đã lên đỉnh điểm", ông Phong nói.

Cùng thời điểm, nhiều người dân ở thị trấn Trà My cũng nghe tiếng khóc thét của nhiều học sinh THCS Nguyễn Du. Nhiều em bỏ chạy tán loạn ra trước sân trường.

Ảnh: Viện Vật lý Địa cầu.
Trận động đất 4,2 độ richter xảy ra sáng 7/9 tại huyện Bắc Trà My. Ảnh: Viện Vật lý Địa cầu.

TS Lê Văn Dũng (Viện Vật lý Địa cầu) xác nhận, thời điểm trên, tại khu vực thủy điện Sông Tranh 2 xảy ra một trận động đất với cường độ 4,2 độ richter, độ chấn tiêu 10 km. Trong vòng 5 ngày, khu vực này đã xảy ra 13 trận động đất lớn, nhỏ. 

BÀI PHÁT BIỂU CỦA BÀ MICHELLE OBAMA TẠI ĐẠI HỘI ĐẢNG DÂN CHỦ, MỸ


Bài phát biểu của bà Michelle Obama tại Đại hội Toàn quốc của Đảng Dân chủ, Hoa Kỳ

NPR 04-09-2012

Cảm ơn bà Elaine rất nhiều. (Nói với gia đình của các quân nhân: ND) Chúng tôi rất biết ơn sự phục vụ và hy sinh của gia đình quý vị và chúng tôi luôn luôn muốn quý vị trở lại [phục vụ].

Trong vài năm qua, với tư cách là đệ nhất phu nhân, tôi có được đặc ân rất lớn là đi khắp đất nước này. Và tất cả những nơi tôi đã đi qua, những người mà tôi đã gặp, và những câu chuyện mà tôi đã nghe, tôi đã thấy được những điều tốt đẹp nhất về tinh thần nước Mỹ.

Tôi đã thấy nó (tức tinh thần nước Mỹ: ND) trong lòng tốt đáng kinh ngạc và sự ấm áp mà mọi người đã cho tôi và gia đình tôi, đặc biệt là hai cô con gái của chúng tôi thấy.

Tôi đã nhìn thấy nó bên trong các giáo viên ở một học khu gần như phá sản, những người đã thề sẽ tiếp tục giảng dạy mà không nhận lương.

Tôi đã nhìn thấy nó trong những người, những người trở thành anh hùng vào thời điểm thông báo, bước vào con đường nguy hiểm để cứu những người khác, bay khắp đất nước để dập tắt một đám cháy, lái xe hàng giờ đồng hồ để cứu một thị trấn bị ngập lụt.

Và tôi đã nhìn thấy nó bên trong những thanh niên và phụ nữ trong bộ đồng phục và các gia đình quân nhân đáng tự hào của chúng ta … [Tôi đã nhìn thấy nó] trong những chiến binh đã bị thương, những người nói với tôi rằng, chẳng những họ sẽ đi được trở lại, mà họ còn chạy, và họ sẽ chạy marathon … [Tôi đã nhìn thấy nó bên] trong người thanh niên mù do một quả bom ở Afghanistan, người này đã nói, đại ý là: “Tôi sẵn sàng từ bỏ đôi mắt của tôi dù 100 lần, để có dịp thực hiện những gì mà tôi đã làm và những gì tôi vẫn có thể làm“.

Mỗi ngày, những người tôi gặp đã truyền cảm hứng cho tôi … mỗi ngày, họ làm cho tôi tự hào … mỗi ngày họ nhắc nhở tôi rằng, chúng ta đã may mắn như thế nào khi được sống ở một đất nước vĩ đại nhất trên trái đất này.

Được phục vụ mọi người với tư cách là đệ nhất phu nhân là niềm vinh dự và là một đặc ân … nhưng hãy trở lại thời gian cách đây bốn năm, khi lần đầu tiên chúng ta đến với nhau, lúc đó tôi vẫn còn có một số lo ngại về cuộc hành trình này khi chúng tôi bắt đầu.




Trong khi tôi tin tưởng sâu sắc về viễn kiến của chồng tôi đối với đất nước này … và tôi chắc chắn rằng ông ấy sẽ làm một tổng thống tuyệt vời… nhưng cũng như bất kỳ người mẹ nào, tôi đã lo lắng, nó sẽ ảnh hưởng thế nào đối với con gái của chúng tôi nếu ông ấy có được cơ hội [làm tổng thống].

Làm sao chúng tôi có thể giữ cho chúng khiêm tốn khi bị cả nước chú ý? Chúng sẽ cảm thấy như thế nào khi bị loại ra khỏi trường học, khỏi bạn bè của chúng, và ngôi nhà duy nhất mà chúng đã từng sống?

TRỰC TIẾP: LỄ MỪNG ĐẠI THỌ NHÀ VĂN NGUYÊN NGỌC 80 TUỔI

 
Lễ mừng thọ Nhà văn Nguyên Ngọc do Tạp chí Tia Sáng tổ chức tại cafe Sách, 52 Hai Bà Trưng, Hà Nội.

09h buổi lễ mới bắt đầu, nhưng từ sớm đã thấy sự hiện diện của Bà Nguyễn Thị Bình, Nguyên Phó Chủ tịch Nước, Giáo sư Hoàng Tuỵ, Ông GĐ TT văn hoá Việt Nhật. Cùng rất nhiều lẵng hoa đẹp của thân hữu, các tổ chức, cá nhân và người hâm mộ đưa tới chúc mừng Nhà văn, trong đó có lẵng hoa của Nhóm thân hữu hè 2011 Kính mừng Đại thọ Nhà văn Nguyên Ngọc.

Chúng tôi thấy có sự hiện diện của đông đảo các giáo sư, các chuyên gia, nhà khoa học, nhà văn, nhà thơ: Nguyễn Trung, Nguyễn Huệ Chi, Phạm Vĩnh Cư, Nguyễn Quang A, Phạm Chi Lan, Lại Nguyên Ân, Phạm Duy Hiển, Phạm Khiêm Ích, Đỗ Lai Thuý, Trần Ngọc Vưong, Nguyễn Huy Thiệp, Phan Hồng Giang, Lâm Quang Thiệp, Phạm Xuân Nguyên, Bảo Ninh, Hoàng Thúc Hào, Phạm Toàn, Đào Tiến Thi, Nguyễn Văn Khải, Bùi Như Hưong, Nguyễn Tường Thuỵ, Trần Vũ Hải, Nguyễn Xuân Diện...và đông đảo người hâm mộ nhà văn đã tới dự trong một không gian ấm cúng của cafe Sách.

Các nhà nhiếp ảnh Nguyễn Đình Toán, Nguyễn Văn Cự và TTX BS, các blogger Người Buôn Gió, Phương Bích cùng một số nhà báo đã đến dự, đưa tin về buổi lễ.

Các vị Tô Văn Trường, Đặng Lê Nguyên Vũ, Giản Tư Trung, Giáp Văn Dương, Phạm Xuân Yêm, Việt Phương, Nguyễn Minh Nhị....đã gửi hoa và điện thư chúc mừng.

Mở đầu, sau lời giới thiệu của Ông Văn Thành, Thư ký toà soạn Tia Sáng phát biểu, là phần văn nghệ do các SV Nhạc viện Hà Nội trình bày.

09h35: Nhà báo Hoàng Thu Hà, TBT Tia Sáng phát biểu ý kiến về sự gắn bó của Nguyên Ngọc - một trí thức dấn thân đối với Tia Sáng.

Sau khi mọi người cụng ly rượu chúc mừng, nhà văn Nguyên Ngọc xúc động bày tỏ tình cảm của mình đối với mọi người.


Ông nói, một điều may mắn lớn trong đời là ông được gặp những người thầy, người bạn, người chị, ngừoi anh. Và tất cả họ đều là những người thầy của ông. Ông nói ông không có may mắn được học đầy đủ, chưa hết phổ thông, chưa được học đại học, nhưng 7 năm tập kết ra Bắc ông đã học được nhiều, qua các cuộc gặp gỡ, trò chuyện với mọi người.

"Tôi đã đi qua hai cuộc chiến tranh, được dân dạy dỗ, nuôi nấng tôi, có thể nói là suốt đời. Bây giờ, tôi nghĩ tất cả những chân lý mà mình nhận biết, đều do dân dạy cho. Mỗi lần về trong dân, tôi như được tắm trong dòng sửa ngọt lành, qua đó tôi có thêm nghị lực...".

"Còn nhiều việc quá! Ngày hôm qua, tại Đại học ở Hội An, tôi hứa sẽ làm việc với các bạn 10 năm nữa".

Sau đó, Giáo sư Hoàng Tuỵ, người thầy học của Nguyên Ngọc đã phát biểu ý kiến, bằng một bài viết mà ông chưa công bố.

10h10: Bà Nguyễn Thị Bình phát biểu: Hơn Nguyên Ngọc 5 tuổi, tôi cũng thấy còn nhiều việc cần làm, vì không thể không làm khi đứng trước tình hình đất nước như thế này. Bà chia sẻ với các ý kiến phát biểu của Nhà văn Nguyên Ngọc.

Sau phát biểu ngắn gọn của Bà Nguyễn Thị Bình là phát biểu của Nhà văn Phạm Xuân Nguyên, Chủ tịch Hội Nhà văn Hà Nội.

Bà Phạm Chi Lan, một chuyên gia về kinh tế phát biểu về thời gian được làm việc cùng nhà văn Nguyên Ngọc. Bà chúc Nhà văn Nguyên Ngọc bút lực dồi dào, cầu mong ông có nhiều sức khoẻ để đóng góp với đất nước, trong tình cảnh hiện nay.

Các giáo sư Chu Hảo, Nguyễn Minh Thuyết và nhà văn Trần Thị Trường đã có mặt tại buổi lễ.

Tiếp lời bà Phạm Chi Lan, Ông Nguyễn Trung, cựu Đại sứ VN tại Thái Lan phát biểu: Đất nước ta đang bị uy hiếp, đang lâm nguy và đang cần một sự lựa chọn. Nếu cứ mãi như thế này là mãi mãi bị lệ thuộc. Đất nước cần đứng lên! Một lần nữa!

TS. Nguyễn Văn Khải, biệt hiệu Ông già Ozon phát biểu ý kiến.

Sau lời phát biểu của TS. Nguyễn Văn Khải là phát biểu của GS. Phạm Duy Hiển.

Ông nói: Phải chăng cuộc sống bây giờ không có chuẩn mực nữa! Nhiều lúc thấy không còn biết bấu víu vào đâu nữa. Mấy hôm nay, tôi đi cùng Nguyên Ngọc, tôi thấy Nguyên Ngọc đã trở thành huyền thoại. Tôi đi Tây Nguyên, thấy trẻ con ở đó yêu mến Nguyên Ngọc đến như thế nào! Nguyên Ngọc là một huyền thoại, huyền thoại ngay trong nhân dân, trong bè bạn.

GS Huệ Chi phát biểu: Nguyên Ngọc trước hết là một chiến sĩ. Cứ nơi nào có vấn đề là có Nguyên Ngọc với tư thế sẵn sàng của một chiến sĩ. Người chiến sĩ Nguyên Ngọc đã chiến đấu cho sự trường tồn của văn hoá Tây Nguyên. Ông dựng lên Trường Phan Chu Trinh để làm một cây xà nu trong mặt trận giáo dục. Có người ở ở Bộ GD đã đến tôi, yêu cầu tôi đăng các bài phản đối Nguyên Ngọc và trường Phan Chu Trinh. Tôi nói với anh ta: "Tôi đi theo anh Nguyên Ngọc, anh ấy là một cây xà nu. Tôi cũng là một cây xà nu, vì thế anh không bẻ được tôi đâu. Cuối cùng, anh ta đa phải ra về".

GS Phạm Vĩnh Cư, nguyên hiệu trưởng trường Viết văn Nguyễn Du phát biểu. Ông nói về những đóng góp của Nguyên Ngọc trong việc bồi dưỡng, đào tạo các nhà văn, và kể cả "sự thất bại" của Nguyên Ngọc trong việc này. Nguyên Ngọc không tiếc thời gian, tâm huyết để đóng góp với trường, mặc dù...mặc dù...

Sau này, trường Nguyễn Du tan nát rồi, có nhà lãnh đạo bảo tôi: Không thể để trường đó, vì có ông Hoàng Ngọc Hiến và Nguyên Ngọc.

Nhà phê bình Lại Nguyên Ân phát biểu về Nguyên Ngọc với Trường Phan Chu Trinh và Trường Viết văn Nguyễn Du. Ở đó, Nguyên Ngọc đã "thất bại", sự thất bại mang tính bi kịch.

Nhà giáo Phạm Toàn phát biểu ý kiến.

GS Chu Hảo là người phát biểu sau cùng. Sau lời phát biểu của GS Chu Hảo, nhà văn Nguyên Ngọc cảm ơn mọi người đã đến với ông hôm nay. Mọi người lên tặng hoa và chụp ảnh lưu niệm với Nhà văn Nguyên Ngọc.

Chùm ảnh trong buổi lễ mừng thọ nhà văn Nguyên Ngọc:











 




  
 Tường thuật trực tiếp từ Cafe 52 Hai Bà Trưng, Hà Nội. 
Bài: Tễu. Ảnh: Gió & Khâm.


Thứ Năm, 6 tháng 9, 2012

Nguyễn Quang Tuệ: PLEIKU - NƠI LÀM SINH NHẬT SỚM NHẤT CHO NGUYÊN NGỌC


Không ai, cái gì có thể làm cũ Nguyên Ngọc
Nguyễn Quang Tuệ
Không ai, cái gì có thể làm cũ Nguyên Ngọc, kể cả thời gian! Đó là khẳng định của nhà văn Trung Trung Đỉnh trong lời phát biểu vo mà khúc chiết của ông tại buổi TRÒ CHUYỆN VỚI NHÀ VĂN NGUYÊN NGỌC, Pleiku, hôm qua, 4/9/2012. Nhưng...
Mình là người đầu têu ra và chủ công làm chuyện này, giờ việc đã xong, ngồi thuật lại những gì đã xảy ra (và thể nào cũng sẽ tự khen mình mấy câu), thì quả thực là điều không nên. Nhưng một vài bạn bè, anh em không dự cuộc được cứ bảo: nghe hay hay mà chả hiểu ra làm sao, ông phải thông tin cho chúng tôi chứ... Thì đành viết sơ sơ vậy nhé. Nó thế này:
Anh Trung Trung Đỉnh là người đến Pleiku sớm nhất. 4/9 mới có lễ nhưng 30/8 đã ngất ngưởng cùng bạn bè ở Gia Lai rồi. Được mệnh danh là cây bút chủ lực của Tây Nguyên sau Nguyên Ngọc, ông anh này cũng nhiễm máu đi làng. Thế là, dù bận bịu, anh em (có thêm CĐA, MD nữa) vẫn cứ cùng nhau xuống Kông Chro, ngủ một đêm. Chiều hôm sau, anh về Pleiku ngủ một đêm rồi lại ngược Kon Tum ngủ đêm, cho đến trưa mùng 3/9, khi đưa đoàn Hà Nội gồm GS Chu Hảo, GS Phạm Duy Hiển, anh Phạm Xuân Nguyên (nhà văn Nguyên Ngọc đến Pleiku từ 2/9, trước lễ hai ngày, lí do lên sớm: không có chuyến bay ngày 3/9), lên đó chơi, mình đón luôn anh về.
Có lẽ, với mình thôi nhé, Pleiku chưa bao giờ được cùng lúc đón những người nổi tiếng như thế. Bên lề 5 con người này, mình đã viết một chút và sẽ viết vào một dịp khác. Chỉ muốn nói thêm một điều rằng: Tất cả họ đều giản dị, am tường văn hóa và yêu Tây Nguyên như nhà văn Nguyên Ngọc vậy!
Chuẩn bị cả mấy tháng trời nhưng đến buổi sáng hôm ấy vẫn có vài chuyện trục trặc nho nhỏ. Có những việc do chủ quan, như:  mình vừa làm MC lại kiêm luôn chân phó nháy nên nhiều lúc rôi rối; có việc do khách quan, như: đã thuê mướn, kê đặt 250 ghế, khách có giấy mời chỉ hơn 150 người nhưng thực tế lên đến gần 400, kể cả những người phục vụ nên quá tải, đành phải thuê thêm ghế để người hâm mộ ngồi ra ngoài, nghe qua loa và thỉnh thoảng nhón gót nhìn vào trong.v.v. Dù vậy, có lẽ tình yêu Nguyên Ngọc đã khiến mọi người trật tự, thực sự làm cho cuộc gặp gỡ này trở nên thành công. Không có ý định khoe khoang, nhưng nhìn cảnh người người chen vai nhau, cố tìm lấy một ghế ngồi hay thậm chí là một chỗ đứng, mình cảm động vô cùng.
 Trước giờ khai mạc. Triển lãm ảnh về Nguyên Ngọc của NQT.
Nhiều người đã phải đứng hoặc ngồi ngoài hành lang vì hội trường hết chỗ.
Rất ít khi mình thấy một cuộc gặp gỡ nào mà khách đến sớm như vậy. Mới 7 giờ sáng, các cô cậu học trò đã tới với hoa trên tay. Chưa vào hội trường vội, các em tranh thủ coi triển lãm ảnh về Nguyên Ngọc dọc hành lang. Mấy chục tấm hình khổ lớn, ép gỗ phần lớn là ảnh tư liệu lần đầu được công bố, giới thiệu những mốc chính trong cuộc đời nhà văn thực sự đã hấp dẫn người xem.

Trần Đăng Khoa: NGUYÊN NGỌC


 
















Nguồn: Báo Văn nghệ số 44 ra ngày 3 tháng 11-2007
Nguyên Ngọc
Trần Đăng Khoa

I
Tôi vẫn còn nhớ buổi sáng ngày 1 tháng 9 năm 2000. Tại Trụ sở Hội Nhà văn Việt Nam, đã diễn ra một nghi lễ long trọng: Trao tặng Huân chương Độc lập vì những cống hiến to lớn trong lĩnh vực văn học nghệ thuật cho 5 nhà văn xuất sắc: Hải Triều, Thanh Tịnh, Nguyễn Trọng Oánh, Nguyễn Thi và Nguyên Ngọc. Trong số 5 nhà văn rất nổi tiếng này, chỉ có mỗi Nguyên Ngọc là còn sống. Nhưng ông lại không có mặt. Nhiều người tỏ ra băn khoăn. Một nhà văn bảo tôi: “Cái ông Nguyên Ngọc này buồn cười thật. Cứ khụng khà khụng khiệng. Khó chịu quá”. “Hình như anh Ngọc đi vắng.”. “Vắng đâu. Về rồi. Về mà vẫn không chịu đến! Cha này xem ra không được!”.

Thật oan cho Nguyên Ngọc.

Khi Hội Nhà văn tổ chức đón nhận Huân chương Độc lập cho ông thì ông vẫn còn lặn lội ở cơ sở cách mạng vùng ngoại ô thành phố Đà Nẵng. Ông hoàn toàn không biết có sự kiện này. Báo tin cho ông ngay trong buổi chiều hôm ấy lại là những độc giả của ông ở Đà Nẵng. Họ tíu tít đến chúc mùng ông. Anh Giám đốc khách sạn Non Nước còn mang lẵng hoa đến tặng ông. Nguyên Ngọc rất cảm động vì tấm lòng thương yêu quý trọng của độc giả giành cho mình. Xem chừng họ còn vui hơn cả ông khi ông được Nhà nước ghi nhận về sự cống hiến to lớn trong cả một đời cầm súng và cầm bút.

Bảo Ninh: THẦY NGUYÊN NGỌC CỦA TÔI

Thầy Nguyên Ngọc của tôi
Bảo Ninh
Sau ngày tốt nghiệp khoá 3 Nguyễn Du tôi dần ít có dịp được gặp nhà văn Nguyên Ngọc, người thầy đã dạy và dìu dắt văn chương chữ nghĩa cho tôi những năm học trường viết văn và mãi về sau, đến bây giờ. Bấy nhiêu năm, ngoài mấy chuyến thầy trò đi chơi miền quê Vĩnh Yên, Quảng Ninh, rồi xuyên Việt, trở lại các chiến trường xưa dọc miền Trung, trên Tây Nguyên, tôi chỉ tới thăm được thầy những ngày Tết ta và Ba Mươi tháng Tư. Cũng có năm, bởi cái thói tôi tình cảm rời rạc, thiếu mật thiết, ân tình phó mặc đã thành cố tật khó sửa trong quan hệ với những người mình yêu quý, mà bẵng đi không tới thăm thầy. Song nhiều hơn cả là tới nhưng không gặp được ông. Thầy Ngọc đi suốt, quanh năm, họa hoằn mới đảo về qua Hà Nội dăm hôm.
Về sức đi sức viết, trong các bằng hữu cựu binh thân thiết  tôi phục nhất nhà văn Trung Trung Đỉnh, nhưng ngay cả anh ấy cũng không thể sánh bước được với những cuộc hành quân thời bình không ngừng nghỉ của thầy Nguyên Ngọc. Dường như càng năm càng tuổi, thầy Ngọc của tôi càng muốn sống nhiều hơn trong không gian đường trường. Sài Gòn - Gia Định, mũi Cà Mau, miền Tây, miền Đông, Quảng Trị, Thừa Thiên, miền Nam Trung Bộ, các tỉnh huyện đồng bằng miền Bắc, vùng núi non biên giới, hải đảo... từ năm 1975 tới nay có còn ngả đường nào, có còn miền quê nào của đất nước mà ông chưa dọc ngang trải qua. Tôi đồ rằng ông đi nhiều như thế chắc là để mong bù lại thời tuổi trẻ bị cầm chân trong các chiến hào và các thiên kiến chính trị băm xẻ chia cắt đất nước và đời người ra làm muôn mảnh. Ông đi nhiều nhưng không chỉ để ngao du sơn thủy, không đi chỉ để thưởng thức phong cảnh, không lang bang phiêu bạt chỉ để nhìn ngó nghe ngóng lớt phớt, mà đi như vậy là cách ông nhập thân, hoặc còn hơn thế nữa, xả thân vào với thực trạng đất nước và dân tình để có thể không ngừng suy nghĩ và viết, thực thi nghĩa vụ nhà văn theo đúng với tín niệm nhân sinh và văn chương của ông. Đồng thời, không tự cho phép mình chấp nhận sự yên thân an nhàn, không ngừng buộc mình dấn thân vào đời sống đương thời, cũng còn là cách để ông giữ mình, tránh cho mình sa vào lối viết và nhất là lối sống của một bộ phận không nhỏ giới văn bút ngày nay, những lối viết lối sống tuy khôn ngoan và giàu lợi quyền mà cực kỳ xa lạ với thế hệ nhà văn thời của ông và các bạn chiến đấu của ông như Nguyễn Thi, Nguyễn Trọng Oánh, Nguyễn Minh Châu... Xưa kia, nhờ quả quyết và quên mình dấn thân vào cuộc kháng chiến 9 năm mà ông có được Đất nước đứng lên, tác phẩm đầu tay của một nhà văn chưa tên tuổi song đã lập tức là một trong những tác phẩm hàng đầu của văn học kháng chiến, và càng theo thời gian càng tỏ rõ là một tác phẩm lớn của văn xuôi Việt Nam thế kỷ XX. Những năm 1950 tới đầu 1960, ông không hề viết gì về Cải cách, về Tập thể hóa, mà lặn lội đường trường gian khổ để viết Rẻo cao. Với cảm nhận của riêng mình tôi cho rằng Rẻo cao là một trong những tác phẩm hay nhất của văn học miền Bắc XHCN những năm  hòa  bình giữa hai cuộc chiến. Rẻo cao, tập truyện ngắn trong sáng, tinh tế, vô cùng hồn hậu, chan chứa tình yêu và ước mơ hạnh phúc được sống trong hòa bình ấy thực chất là bức tâm thư của người chiến sĩ miền Nam gửi độc giả miền Bắc trước khi lên đường trường chinh trở lại quê hương đang lụt chìm trong lửa đạn chiến tranh tàn khốc.
Thầy viết trò khen hay, bạn có thể cho rằng vậy, thế nhưng Đất nước đứng lên và Rẻo cao, tôi đã đọc, đã yêu thích từ lâu lắm rồi, khi còn là học sinh phổ thông, còn Trên quê hương những anh hùng Điện Ngọc, được đọc lần đầu lúc đang là một anh lính ở Mặt trận B3, khi đó đâu đã màng gì tới sự viết văn. Song quả thực, Đất nước đứng lên, Rẻo cao, Rừng xà nu, Đất Quảng, đấy là những tác phẩm đã thôi thúc và dẫn đường cho tôi hướng tới nghiệp văn chương sau khi đã buông rời vũ khí trở lại với đời thường.
Vào học trường Nguyễn Du, tôi được thầy Hoàng Ngọc Hiến phân bổ vào nhóm học trò văn xuôi do nhà văn Nguyên Ngọc trực tiếp phụ trách. Có thể chỉ là sự tình cờ, nhưng cũng có thể đấy chính là số mệnh văn học của tôi. Không nói ra, mà tôi mừng khôn tả. Được trở thành học trò của một trong những tác giả mà mình thán phục và ngưỡng mộ từ thuở còn thơ, từ thuở còn là lính, tôi nghĩ đời văn của mình ngay từ bước đầu đã có được sự may mắn không mấy ai bằng.
Và cho tới bây giờ, những dịp hiếm hoi được ngồi bên nhà văn Nguyên Ngọc, thầy trò riêng tư đàm đạo, với tôi vẫn là những khoảng thời gian hết sức quý báu. Vốn dĩ xưa giờ chẳng biết trò chuyện văn chương với ai ngoài những bạn nhà văn rất đỗi thân tình: Trung Trung Đỉnh, Phạm Xuân Nguyên, Phạm Ngọc Tiến, Trần Anh Thái, Nguyễn Quang Lập, Nguyễn Bình Phương, mà cũng thỉnh thoảng thôi, câu được câu chăng vầy vậy với nhau một chút, nên thực sự là chỉ với thầy Hiến và nhất là thầy Ngọc là tôi có thể dốc lòng bày tỏ nỗi niềm văn chương viết lách của mình. Và lại được các thầy bày dạy, khuyên nhủ từng ly từng tí, như ngày xưa khi còn học ở Trường Nguyễn Du.
Chưa từng nghe nhà văn Nguyên Ngọc nói trước đông người, song tôi đoan chắc tác giả Đường chúng ta đi không phải người hùng biện. Dường như ông chỉ có thể trò chuyện riêng với một người, hoặc cùng lắm vài ba người mà thôi. Gặp người tâm giao (mà tôi chắc tôi là người như vậy đối với ông), ông nói thật hay, sôi nổi, nồng nhiệt, và tất nhiên là hết sức cởi mở. Ông cũng rất ân cần, rất biết lắng nghe. Tôi có thể ngồi nói chuyện với thầy Ngọc giờ này qua giờ khác, cả buổi cả ngày, chỉ chuyện văn chương, mà đầy hứng khởi, dào dạt xúc cảm và tự thấy bổ ích cho mình rất nhiều.
Tuy nhiên, thú thực, những khi gặp thầy Nguyên Ngọc, tôi luôn cảm thấy, trước nhất là nỗi mặc cảm. Trong những năm qua, thầy Ngọc đã làm được biết bao việc lớn nhỏ có ích cho văn học và văn hóa, giáo dục. Cát chảy, Lắng nghe cuộc sống, Nghĩ dọc đường và nhất là Có một đường mòn trên biển Đông. Đấy là các sáng tác văn học. Ngoài ra là các công trình dịch thuật, mà có lần ông nói nửa đùa với tôi là dịch thế nhằm mục đích để Bảo Ninh đọc mà nâng cao tầm lên một chút: Nghệ thuật tiểu thuyết (M. Kundera), Độ không của lối viết (R. Barthes), tác phẩm của Jean-Paul Sartre, Jacques Dournes... Sau thời kỳ báo Văn nghệ với công cuộc Đổi mới, thầy Ngọc đã tham gia rất tích cực và nhiệt thành trong những lĩnh vực văn hóa, giáo dục, gìn giữ bản sắc văn hóa dân tộc và chấn hưng giáo dục. Thầy thì thế mà trò thì thế này, lận đận, lẹt đẹt, viết lách chẳng ra sao, chẳng ích lợi gì cho ai kể cả cho mình, nên mỗi lần gặp thầy là mỗi lần tôi âm thầm xấu hổ, càng năm càng không biết ăn nói ra sao với thầy.
Thứ nữa, là tôi càng năm càng thấy lo cho thầy. Sức khỏe chỉ là một phần thôi. Thực ra, ông già nhỏ vóc và đã tám mươi này rất rắn rỏi, quắc thước. Chí ít là ông hơn hẳn tôi. Thầy trò cùng leo dốc núi lên đỉnh Tam Đảo, ông phăm phăm vượt trước tôi. Chốc chốc thầy lại phải dừng chân đợi trò lệt bệt bước tụt hậu đằng sau xa. Tôi lo là lo thầy tuổi già mà lại bị rơi vào vực thẳm của thất vọng. Thất vọng đến cùng cực. Trời đất đen sầm, sự thế vô phương. 
Là một cựu binh Quân Giải phóng Tây Nguyên, nên ngoài tình thầy trò với nhà văn Nguyên Ngọc, tôi còn nặng tình đồng đội với ông. Từ thuở học Trường Nguyễn Du tới bây giờ, tôi luôn thầm coi ông như người anh trong cuộc chiến ngày xưa, như một người chỉ huy. Bởi vậy nên thời gian gần đây tôi cảm thấy mình có tâm trạng gì đó, có lẽ giống như tâm trạng của một cựu binh nghĩa quân Lam Sơn thuở xưa, sau nhiều năm giải ngũ chợt nghe tiếng loa trong làng xã lớn tiếng mạt sát Trần Nguyên Hãn, mạt sát Nguyễn Trãi.
Tôi nhớ lại những cuộc biểu tình đòi hiệp thương tổng tuyển cử, biểu tình phản đối thảm sát Phú Lợi, biểu tình nhân Sự kiện vịnh Bắc Bộ... rung chuyển cả Hà Nội năm xưa. Khi ấy còn nhỏ mà tôi đã biết nhập vào biểu tình, nghe theo tiếng gọi của trái tim mình.
Tôi nhớ đêm đầu mùa khô 1972, trung đoàn sắp vượt đèo A1, qua Đắc Tô đánh trận mở màn Tổng công kích, nửa đêm, bãi khách, chính trị viên nằm ở võng bên suối mở đài nghe đọc truyện đêm khuya. Cả trung đội lặng lẽ rời võng xúm lại bên võng của anh, nghe Đường chúng ta đi...
23.8.2012
Nguồn: TranNhuong.com.

Tô Văn Trường: NGỌC VẪN CÒN NGUYÊN, QUÝ BÁU, RẤT TRUNG THÀNH

Mừng thọ Nhà văn Nguyên Ngọc
80 NĂM KHÔNG "CHỆCH HƯỚNG" 

Tô Văn Trường

Nhà văn,  nhà báo, biên tập, dịch giả, nhà nghiên cứu văn hóa, giáo dục nổi tiếng , Đại tá Nguyên Ngọc, tên thật là Nguyễn Văn Báu, (còn có bút danh là Nguyễn Trung Thành), sinh ngày 5 tháng 9 năm 1932 ở huyện Thăng Bình tỉnh Quảng Nam. Năm 1950, Nguyên Ngọc đi bộ đội chủ yếu hoạt động ở Tây Nguyên.
 
Nhiều tác phẩm của Nguyên Ngọc đã đi vào lòng người như: Đất nước đứng lên, Rừng Xà Nu, Rẻo cao, Đường chúng ta đi, Đất Quảng, Có một con đường trên biển Đông, Cát cháy, Tản mạn quên và nhớ, Lắng nghe cuộc sống, vv…Sau nhiều năm công tác ở Tạp chí Văn nghệ Quân đội, ông đã từng giữ các chức vụ Tổng biên tập báo Văn Nghệ, Phó Tổng thư ký Hội nhà văn Việt Nam, là người tâm huyết, bản lãnh luôn đau đáu nghĩ suy và hành động vì sự nghiệp phát triển vững bền của đất nước. Ngoài việc làm báo, ông tham gia tích cực trong lĩnh vực văn hóa, giáo dục, gìn giữ bản sắc văn hóa dân tộc và chấn hưng giáo dục Việt Nam. Ông đã dịch một số tác phẩm lý luận văn học.

Tuy nhiên, khoảng đầu thập niên 1990, báo Văn nghệ có một số đổi mới về việc xuất bản các tác phẩm nêu thực trạng, hiện thực đương thời, phê phán những cách sống, lối sống sai trái, có tính chất cải tổ về sáng tác văn học. Một số vị lãnh đạo đã chính thức phê phán là "chệch hướng". Sau đó, Nguyên Ngọc đã từ chức Tổng biên tập và nghỉ hưu. Người kế nhiệm ông là nhà thơ Hữu Thỉnh.

Mặc dù tuổi đã cao, ông vẫn lặn lộn đi khảo sát các tuyến đường dự kiến vận chuyển bô-xít để dẫn chứng về các bất cập (chủ trương lớn của nhà nước) về dự án bô-xit Tây Nguyên. Cách đây ít lâu, Nguyên Ngọc gửi mail cho tôi nhờ tìm kiếm các thông tin, tư liệu về nguồn nước ở Tây Nguyên. Có thể nói ông là chuyên gia hiểu biết sâu sắc thực tế, có tầm nhìn rộng mở, thủy chung với đồng bào dân tộc, giữ gìn bản sắc văn hóa Tây Nguyên.
 
Hôm nay, mới nhận được mail của anh VănThành thay mặt Ban biên tập báo Tia Sáng mời đến dự buổi mừng nhà văn hóa Nguyên Ngọc 80 tuổi (do Tia Sáng tổ chức) vào 9 giờ sáng ngày 7 tháng 9 tại Caphe Sách, số 52,  Hai Bà Trưng, Hà Nội.
 
Rất tiếc vì ở xa, lại đang bị cảm cúm không thể về Hà Nội, chợt nghĩ làm mấy vần thơ tặng nhà văn hóa Nguyên Ngọc.  Anh bạn của tôi, Đại tá - nhà thơ, nhà báo Bùi Văn Bồng khuyên nên làm theo thể thơ tư do, vần theo thanh bằng -  trắc, loại gieo vần gián cách, vần ôm nhau, vần liên kết. Lại phải lấy tên các tác phẩm của nhà văn đưa vào các câu thơ cho ý nghĩa, hợp lý. Như thế mới toát lên đúng con người và cuộc đời nhà văn Nguyên Ngọc. Nếu ép vào thể thơ lục bát hoặc đường luật, thất ngôn bát cú đều khó nêu lên hết nội dung cần nói lên tư cách đạo đức, lập trường, chính kiến của con Người rất đặt biệt này. 


Phạm Xuân Nguyên: NGUYÊN NGỌC 80 TUỔI VẪN BƯỚC TRÊN ĐƯỜNG XA

Nhà văn Nguyên Ngọc 80 tuổi vẫn bước trên đường xa  

TT - Ngày 5-9 Nguyên Ngọc đã bước sang tuổi 80 của đời người. Vậy mà trông ông vẫn trẻ trung, linh hoạt, vẫn xuân, nhìn ông, nghe ông ít ai nghĩ đó là một người đã cao tuổi...

Bí thư Thành ủy Hội An Nguyễn Sự chúc mừng nhà văn Nguyên Ngọc - Ảnh: Hoàng Duy

Chữ “xuân” ở đây không hề khuôn sáo, bởi vì trong mắt những người thân thiết của ông, ông như không có tuổi, ông như trẻ mãi không già. Cả cuộc đời ông có thể gói gọn trong một chữ ĐI, hiểu theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng.

1
Nguyên Ngọc đi nhiều trên thực địa. Bàn chân ông đã in dấu khắp đất nước, không kể Tây nguyên là chốn thân thuộc như quê hương thứ hai, ông đã đi từ địa đầu Lũng Cú đến đất mũi Cà Mau, đã dọc ngang trên rừng dưới biển. Ông đã đi rộng trong văn hóa, đọc nhiều, dịch nhiều, hăm hở mang kiến thức của nhân loại đến mọi người, nhất là những nghiên cứu dân tộc học, và miệt mài ứng dụng những điều đã đọc, đã biết vào những vấn đề cấp thiết của cuộc sống hiện tại.

Ông đã đi sát đời sống của nhân dân, của những người dân bình thường, nhất là người dân Tây nguyên, để hiểu rõ, hiểu sâu những nỗi khốn khổ và bức xúc của họ, và tìm cách nói cho họ những mối quan tâm lo lắng không chỉ về cuộc sống thường ngày mà còn về chuyện bản sắc, tinh thần, tâm linh.

Ông đã đi sâu trong tư duy, trong cách nghĩ từ những vấn đề trọng đại, lớn lao của đất nước đến những lo âu thiết thực của người dân phải đối mặt với bao khó khăn vất vả đời thường.