.
ĐẢNG PHẢI TỰ GIẢI THOÁT CHÍNH MÌNH
Vương Trí Dũng
Phát
 sinh, phát triển, diệt vong là quy luật muôn đời của tạo hóa. 
Từ các sinh linh bé nhỏ cho đến các thiên hà khổng lồ, không 
đối tượng nào có thể thoát khỏi sự diệt vong. 
Nhưng
 có sự diệt vong trong hào quang, có sự diệt vong trong nguyền 
rủa, có sự diệt vong thúc đẩy nảy nở, có sự diệt vong kìm 
hãm tiến bộ. Chọn cách diệt vong nào để toát lên cốt cách 
thánh nhân?
Với đảng hiện nay, tất cả rõ 
như ban ngày, đảng đang phải đối mặt với hai câu hỏi số phận 
đá tảng: đảng còn tồn tại được bao nhiêu năm nữa? và hậu thế 
sẽ phán xét thế nào về đảng? 
Vấn đề 
tồn vong của đảng khẩn cấp đến mức mà bản thân Tổng bí thư 
Nguyễn Phú Trọng đã phải nói về sự tồn vong của chế độ.
1. Một số người có quyền hành nhân danh đảng luôn hô hào vì quyền lợi Dân tộc,
 nhưng trên thực tế, chính họ đang kìm hãm bước tiến của Dân 
tộc. Không chỉ thế, trước hết chính họ là những người đang 
giam cầm sự phát triển của đảng.
Nhiều
 người có quyền hành trong đảng đều thấy rõ sự lỗi thời phi 
khoa học của mô hình đảng và mô hình thể chế mà đảng đang cố 
gắng kéo dài. Điều đáng nói là chính bản thân họ biết rằng 
mô hình mà đảng đang áp đặt cản trở bước tiến của Dân tộc. 
Nhưng tất cả họ đều chưa dám công khai từ bỏ nó. Tại sao vậy?
Một là vì quyền lực và lợi ích cá nhân.
 Khi đã nắm được quyền lực rồi thì chẳng ai dại gì mà cải 
cách để mất đi quyền lực và mất đi lợi ích kèm theo. Muốn 
cải cách có chăng là những người chưa nắm được hay bị mất 
quyền lực.
Hai là sợ đối thủ tiêu diệt loại bỏ.
 Với bộ máy toàn trị hiện nay, một tư tưởng cải cách có thể 
bị chụp mũ ngay là tội chống phá đảng, chống phá nhà nước 
và dễ dàng bị đối thủ bỏ tù hay loại bỏ. Tội chống phá 
đảng, chống phá nhà nước đã là một nỗi kinh hoàng cho bất cứ
 ai trong suốt mấy chục năm qua từ khi thể chế này ra đời. Đó 
là thứ vũ khí thanh trừng ghê gớm mà ngay cả những người đang 
ngồi trên ghế quyền lực cũng phải sợ hãi.
Ba là không đủ năng lực chuyên môn. Cách thức bổ nhiệm cán bộ của
 thể chế hiện hành đã sản sinh ra một hàng ngũ lãnh đạo 
thiếu năng lực, lớp sau kém hơn lớp trước. Chính năng lực yếu 
kém đã làm cho con người không tự tin, không dám hành động và 
thậm chí không biết phải làm gì.
Bốn là cốt cách sâu mọt nhuệ khí bạc nhược.
 Không phải tất cả, nhưng xã hội hiện nay làm xấu đi cả những 
người tốt. Điều xấu hành hoành tràn lan làm nhụt khí tất cả.
 Cốt cách con người bị sâu mọt. Nhuệ khí quật cường bị rỉ 
cùn. Ai cũng muốn cầu an yên phận.
Năm là xã hội không có cơ chế khoa học để bảo vệ cho lẽ phải và công lý.
 Đây là một nhân tố vô cùng quan trọng. Khi mà trắng đen lẫn 
lộn, khi mà phải biến thành trái, trái biến thành phải thì 
con người sợ hãi cuộn mình trong tổ cũng là lẽ thường tình.
2. Muốn
 giải thoát cho Dân tộc, trước hết phải giải thoát cho đảng 
khỏi hệ thống cầm quyền yếu kém. Nhờ thế đảng mới có cơ may 
lột xác để tồn tại.
Bản
 thân đảng cũng đang bị một bộ phận lãnh đạo yếu kém thâu tóm
 lũng đoạn, không cho các đảng viên có năng lực hơn được tham gia
 lãnh đạo đảng, đảng không tự giải cứu được chính mình thì 
làm sao giúp ích được cho Dân tộc? Bởi vậy muốn giải thoát sự
 cản trở phát triển của Dân tộc thì trước hết phải giải 
thoát cho chính đảng.
3. Để
 giải thoát cho đảng khỏi hệ thống cầm quyền yếu kém, đảng 
phải tổ chức bầu cử dân chủ tự do trực tiếp trong toàn đảng. 
Như vậy đảng mới có được một đội ngũ lãnh đạo tốt hơn, giúp 
cho đảng sống sót.
Phương
 thức mà đảng bổ nhiệm cán bộ lãnh đạo trong nhiều năm qua là
 một phương thức phi khoa học, phi dân chủ. Chính phương thức đó 
đã làm cho đảng mỗi ngày một yếu kém và liên tục mắc những 
sai lầm. Làm sao vấn đề chọn cán bộ đứng đầu đảng trên toàn 
quốc và đứng đầu bộ máy nhà nước lại chỉ do một nhóm người 
đếm trên đầu ngón tay quyết định? Thậm chí trong nhiều trường 
hợp chỉ có một hay hai người quyết định. Xin chỉ nêu ra một số
 hệ quả nguy hiểm từ cách bổ nhiệm cán bộ hiện nay.
Một là, sự bổ nhiệm cán bộ cao cấp chỉ do một số người trong BCT và BTC TƯ quyết định.
 Chưa nói đến tính chủ quan, cá nhân thiên vị của phương thức 
bổ nhiệm cán bộ này, mà cần nhấn mạnh rằng phương thức này 
tạo nên những lỗ hổng rất nguy hiểm. 
Trước hết đó là cơ sở để tạo nên sự thâu tóm quyền lực.
 Bổ nhiệm cán bộ để khống chế cán bộ. Bằng cách này, một 
nhóm người có thể khống chế cả BCT, khống chế cả BCH TƯ, 
khống chế cả đại hội đảng, khống chế cả chính phủ, khống 
chế cả các tỉnh thành. Nguy cơ này ai cũng thấy rõ. Mối hiểm 
họa này đã xẩy ra ở tất cả các nước thuộc phe XHCN trước đây.
Tiếp đến, đây là công cụ để thanh trừng đối thủ vì những toan tính cá nhân.
 Thực tế lịch sử ở Liên Xô, Trung Quốc và Việt Nam đã minh 
chứng sự kinh hoàng của những chiến dịch thanh trừng đối thủ. 
Đáng sợ nhất là Stalin và Mao Trạch Đông. Ở Việt Nam ta, đến 
hàng bậc nhất công thần như Đại tướng Võ Nguyên Giáp cũng không
 tránh được sự thanh trừng.
Sau nữa, đây là mảnh đất màu mỡ nuôi dưỡng những kẻ cơ hội.
 Tuy không có năng lực chuyên môn, nhưng giỏi luồn cúi, giỏi đút 
lót, giỏi nịnh bợ, họ tìm được cửa sống sót và từng bước 
leo lên bậc thang quyền lực. Những kiểu người này khi đạt được 
đỉnh cao quyền lực thì vô cùng nguy hiểm và tai hại.
Một hệ lụy nguy hiểm không thể không nhắc đến, rằng đây là một trong những cội nguồn của tham nhũng hối lộ. Ở bình diện này Việt Nam đã trở thành một thí dụ điển hình.
Thứ hai là, bốn chức vụ chủ chốt lãnh đạo đất nước nằm trong số các UV BCT nhiệm kỳ thứ hai. Chưa nói đến tính phi dân chủ của “Luật bất thành văn này” mà chỉ bàn đến hậu quả nguy hiểm tự nó gây ra.
Trước hết đây là lỗ hổng tạo nên sự mặc cả thỏa hiệp. Điều
 này ai cũng thấy rõ. Hệ lụy nguy hiểm là do thỏa hiệp nên sẽ
 không có đổi mới. Và chẳng ai dại gì mà đổi mới khi đã ngồi
 vào nhóm ghế quyền lực.
Tiếp theo là hậu quả trì trệ già nua bảo thủ. Theo
 cách xếp hàng từng bước, phải vào TƯ, phải vào BCT, rồi mới 
được lựa chọn vào các chức vụ cao nhất thì tài năng đột xuất
 sẽ không có chỗ đứng ở Việt Nam. Chưa nơi nào như ở Việt Nam, 
lãnh đạo cao nhất của đất nước lại đã biết trước, trước cả 
lúc bàu cử diễn ra.
Ba là, Tổng bí thư của đảng được bầu từ BCH TƯ chứ không phải trực tiếp từ toàn đảng. Đây
 là một vấn đề sống còn của đảng. Đã có đại hội bàn về 
người đứng đầu đảng phải được bàu trực tiếp từ các đại biểu
 dự đại hội đảng nhưng không thành. Thế cũng chưa đủ. Chỉ xin 
văn tắt mấy điểm cốt yếu.
Trước hết là không chọn được người thực tài.
 Muốn chọn được người thực tài phải bầu cử trực tiếp trong 
toàn đảng, theo hình thức loại trực tiếp từng cặp ứng cử viên
 từ từng vùng địa phương cho đến mức độ toàn quốc. Chỉ có 
những người “sống sót”qua những cuộc đối đầu trực diện khắp 
các vùng miền đất nước từ phiếu bầu của tất cả các đảng viên
 mới xứng đáng là thủ lĩnh của đảng. 
Tiếp đến, Tổng bí thư sẽ không thực hiện được hết ý đồ chiến lược của mình.
 Do được bầu từ một số lượng hạn chế các UVBCHTƯ, người đứng 
đầu đảng quan ngại về các quyết định của mình có thể động 
chạm đến một nhóm người quyền lực. Cách thức các lãnh đạo 
đảng các nước thuộc phe XHCN trước đây bị phế truất đã nói lên
 tất cả. Thỏa hiệp hay mặc cả một nhóm người thì có thể, 
nhưng thỏa hiệp và mặc cả hàng triệu người thì không thể. Bởi
 vậy khi được bầu trực tiếp từ toàn đảng, người đứng đầu đảng
 sẽ không sợ hãi ảnh hưởng quyền lợi của một nhóm người nào 
trong BCHTƯ.
Hơn ba triệu đảng viên là một 
lực lượng rất lớn. Để tránh cho đảng một hệ thống lãnh đạo 
yếu kém, nhất thiết phải tiến hành bầu cử tự do trực tiếp 
trong toàn đảng. Lúc đó ắt đảng sẽ có những nhà lãnh đạo 
xuất sắc.
4. Giải thoát cho đảng 
chưa đủ để giải thoát cho Dân tộc. Muốn giải thoát cho Dân tộc 
cần phải có bầu cử tự do dân chủ trong toàn dân. Một hình thức
 bầu cử tự do trực tiếp toàn dân để chọn ra một vị nguyên thủ 
quốc gia và một quốc hội đa đảng sẽ là con đường đúng đắn đưa
 Đất nước thoát khỏi cảnh tụt hậu yếu nghèo lệ thuộc.
Hình
 thức bầu cử tự do toàn dân là điều mà các quốc gia văn minh 
tiến bộ đã thực hiện. Thể thức này đã được kiểm nghiệm ở 
nhiều nước qua nhiều thế kỷ. Nếu đảng tự nguyện làm được 
điều này thì chính nhân dân sẽ là người vinh danh đảng trong 
lịch sử Dân tộc.
5. Đảng hãy tự giải thoát chính mình để mở đường giải thoát cho Dân tộc.
Không
 ít người trong đảng hiện nay đang cố gắng kéo dài sự cầm 
quyền của đảng bằng những biện pháp độc tài phi dân chủ hơn. 
Họ tưởng rằng làm như thế là có thể kéo dài tuổi thọ cho 
đảng, không ngờ rằng đó chính là cách làm cho đảng trượt nhanh
 về đích cáo chung. Điều đáng tiếc hơn đó là sự cáo chung kìm
 hãm tiến bộ của Dân tộc, sự cáo chung khó tránh khỏi trách 
cứ của hậu thế.
Còn những người yêu đảng
 thiết thực sẽ biết kéo dài tuổi thọ của đảng bằng cách 
biến đổi đảng biện chứng, phù hợp với thời cuộc, thuận theo 
tiến bộ văn minh. Khi cần phải lột xác, thậm chí phải biến 
thân để được kiếp ba sinh.
Đảng đã có 
những thời khắc hào hùng, có những phút giây đen tối. Đảng đã
 nhiều lúc hy sinh vì quyền lợi Dân tộc nhưng đảng cũng đã 
nhiều lần làm chậm bước tiến của Dân tộc. Không ai có thể thay
 đổi lại lịch sử, nhưng điều quan trọng là phải biết rút ra 
bài học từ lịch sử.
Không ai có thể cứu 
đảng ngoài đảng cả. Đảng đã tự cứu mình nhiều lần để tồn 
tại. Thậm chí đảng vì quyền lợi Dân tộc đã rút vào bí mật 
bằng cách tuyên bố giải tán đảng. Đó là giai đoạn mà đảng có
 những nhà lãnh đạo xuất chúng. Xuất chúng bởi trước hết là 
họ vì Dân tộc chứ không phải vì đảng, cũng không phải vì lợi 
ích cá nhân họ.
Những người có quyền 
hành hiện nay trong đảng không được sống bằng hào quang quá 
khứ, không được nhân danh cha ông. Mỗi thế hệ, mỗi cá nhân phải 
sống bằng chính sức lao động của mình, và phải chịu trách 
nhiệm về mọi hành động do mình tiến hành. Lợi dụng danh tiếng
 của cha ông để mưu cầu quyền lợi riêng, dùng bạo lực để kéo 
dài quyền lực bất chấp lợi ích Dân tộc, là một tội lớn 
trước cha ông và trước Dân tộc.
Chính các 
đảng viên của đảng sẽ tự thay đổi đảng. Khi các đảng viên trong
 đảng biết đặt quyền lợi Dân tộc trên quyền lợi cá nhân, dám 
rời bỏ bổng lộc chức quyền, dám từ bỏ sự toàn trị, thì tức
 khắc nền dân chủ đích thực sẽ ngự trị trên toàn đất nước. 
Đó chính là lúc đảng lại biết hiến dâng cho Dân tộc. Đó chính
 là lúc đảng đã tự giải thoát cho chính mình. 
Chỉ bằng một quyết định giản đơn: tự do bầu cử trong toàn đảng và tự do bầu cử trong toàn dân,
 đảng đã vĩnh cửu chính mình và vĩnh cửu vai trò lịch sử 
của đảng trước hậu thế. Đi xa hơn, đảng đã cùng một lúc giải 
quyết xong tất cả các vấn đề trọng đại nan giải mà ngày đêm 
đảng trăn trở. Trong số đó có các vấn đề: “Thoát Trung”, “Độc 
lập dân tộc” và “Hạnh phúc của toàn dân”.
Vấn
 đề chỉ là thời gian. Nhưng càng sớm ngày nào càng phúc đức 
ngày ấy cho Dân tộc. Sứ mạng lịch sử đang đặt lên vai đảng. 
Hãy tự giải thoát cho chính mình. Hãy dũng cảm trút lên vai 
nhân dân.
 

kể cũng lạ đời, ngày xưa trao cho họ, giờ lại phải xin họ it quyền con người để cứu nước
Trả lờiXóaGiải thoát hay siêu thoát?
Trả lờiXóaBây giờ chỉ còn cách nhân dân đồng lòng"giải quyết" thì mới được chứ đảng không còn nội lực để tự giải thoát được nữa rồi.Hỏng trầm trọng rồi!
Trả lờiXóaNhững cái đầu tỉnh táo trong đảng nên làm theo và phải làm theo một cách quyết liệt nhất để cứu nguy dân tộc,qua đó cũng là cách tự cứu tư cách cầm quyền của mình.Khi chưa có được nền dân chủ đích thực cho đất nước,yêu cầu cấp thiết là phải có dân chủ trong đảng.
Trả lờiXóaBài viết quá hay,nhưng nước đổ đầu vịt thôi bác Dũng ạ.
Trả lờiXóaTôi nghĩ, cứ xóa điều 4 hiến pháp, là cái đảng này, sẽ khá hơn.
Trả lờiXóaBác Vương Trí Dũng và các bác khéo bàn,các bác quên lời ông nguyên TBT Lê Khả Phiêu nói về đảng của ông ấy rồi sao?Ông ấy nói:đảng ngày nay bệnh nặng lắm rồi như"ung thư giai đoạn cuối rồi".Có ai trông chờ gì người ung thư giai đoạn cuối lột xác được không?Chuẩn bị hậu sự đi là vừa,đừng chờ đến lúc nghẻo rồi mới chạy thì thối khắp cả thiên hạ,ưởi cả con dân nhé.Đừng chủ quan "tắm từ vai trở xuống" thì mình được sạch sẽ nhé.(xin Tễu đừng cắt còm của tôi)
Trả lờiXóaTác giả đã chỉ đúng căn bệnh của đảng nhưng vẫn chưa thoát đc ý thức hệ CS, ông mong muốn đảng tự thay đổi có lẽ ông nhầm nếu đảng tự thay đổi đc thì ng bệnh cũng tự mổ đc cho mình. Muốn thay đổi phải có đối lập đó là điều cơ bản.
Trả lờiXóa