tag:blogger.com,1999:blog-7180154790876747805.post481996090049762032..comments2024-03-22T08:46:55.903+07:00Comments on TỄU - BLOG: Nguyễn Văn Trường: CÓ AI LÀ ĐỒNG ĐỘI CỦA BỐ TÔI?Xuân Nguyênhttp://www.blogger.com/profile/15081881879245098495noreply@blogger.comBlogger1125tag:blogger.com,1999:blog-7180154790876747805.post-75257761137409171182018-12-10T19:19:49.042+07:002018-12-10T19:19:49.042+07:00Thân gửi bạn Nguyễn Văn Trường. Rất tiếc, mình khô...Thân gửi bạn Nguyễn Văn Trường. Rất tiếc, mình không có tin vui gì cho bạn cả. Đọc tựa đề CÓ AI LÀ ĐỒNG ĐỘI CỦA BỐ TÔI ? rồi xem hình ảnh người bố thời còn trai trẻ của bạn và những lá thư đã phai màu thời gian là mình đã hiểu câu chuyện. Rồi đọc câu chuyện của bạn thỉnh thoảng mắt mình lại nhòa đi. Chiến tranh là đau thương, là mất mát, là tàn phá, là khổ đau, là chết chóc. Bạn ạ; có những cuộc chiến chính nghĩa, có những cuộc chiến phi nghĩa, có những cuộc chiến nên tránh đi. Dân tộc ta đã đi qua một cuộc chiến mất mát quá lớn, có thể nói là lớn nhất, đau thương nhất trong lịch sử trong đó đã có sự góp phần của người bố, người chú thân yêu của bạn. Mình nhìn lịch sử và suy nghiệm sau mỗi cơn binh lửa, thấy rất thấm thía câu thơ của NGUYỄN VIỆT CHIẾN, “Ai chiến thắng thì nhân dân đều bại”.<br />Bạn ạ; thời gian không bao giờ giúp bạn xóa được nỗi đau mất mát, may ra nó chỉ giúp bạn nguôi ngoai phần nào. Nhưng những mất mát của bạn sẽ làm bạn trưởng thành, có tình cảm, có nhân cách để sống là người hơn. Chào bạn.<br />Người Rừnghttps://www.blogger.com/profile/17549017219643636872noreply@blogger.com