(TRUNG QUỐC TÌM KIẾM MỘT SỰ TÔN TRỌNG CỦA QUỐC TẾ )
Tác giả : David Shambaugh
Phạm Gia Minh dịch từ nguyên bản
Khi sức mạnh toàn cầu của Trung Quốc gia tăng, Bắc Kinh  mới nhận thức ra rằng hình ảnh của quốc
gia là điều rất quan trọng. Trong khi với  sức mạnh kinh tế
và quân sự  hùng hậu của mình, Trung Quốc lại  thiếu hụt nghiêm trọng quyền lực  mềm. Theo các cuộc điều tra dư luận toàn cầu,  TQ rõ ràng đang có một hình ảnh  hỗn hợp trên trường Quốc tế. Trong khi sức mạnh kinh tế của
Trung Quốc gây ấn tượng nhiều trên thế giới, thì  hệ thống chính trị hà khắc  và thực tiễn kinh doanh hám lợi  ở nơi đây lại  làm hoen ố danh
tiếng  đất nước này . Và như vậy, trong  nỗ lực nhằm cải thiện nhận thức của thế
giới về mình, Bắc Kinh đã đầu
tư hàng tỷ đô la trên toàn thế giới thông qua hàng loạt các quan hệ công chúng
mang tính tấn công khác nhau  trong những
năm gần đây.
Mặc dù cuộc vận động  của Bắc Kinh nhằm quảng bá
hình ảnh  được bắt đầu  chớp nhoáng vào năm 2007 dưới thời  Chủ tịch Hồ Cẩm Đào, nhưng hoạt động này  đã  tăng cường độ dưới thời Tập Cận Bình. Vào tháng 10 năm 2011,  lúc mà họ Tập  đang  được chuẩn bị để nắm quyền. Hội
nghị BCH Trung ương lần
thứ 17 của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã dành riêng một phiên họp để bàn   các vấn đề văn hóa, với  thông cáo  bế mạc  khẳng định
 rằng  văn hóa  là một mục tiêu quốc
gia và  cần thiết phải  "xây dựng  đất nước thành một siêu cường văn hóa xã hội
chủ nghĩa”.
" Sau đó, năm 2014, Tập Cận
Bình còn  tuyên bố:" Chúng ta  cần phải gia tăng sức mạnh mềm của Trung Quốc, đưa ra câu chuyện  hay về Trung Quốc và gửi những  thông điệp của chúng ta ra thế giới một cách tốt
hơn " . Dưới thời họ Tập, Trung Quốc đã  bỏ bom  thế giới với một mớ hỗn độn các sáng
kiến mới như :  "Giấc mơ Trung Hoa", "giấc mơ châu Á-Thái
Bình Dương", "Vành đai kinh tế Con đường tơ lụa", " Con đường
tơ lụa Thế kỷ 21",
" Hình mẫu mới cho quan hệ giữa các nước lớn", và nhiều đề  xuất  khác.  Có thể  dễ dàng  bỏ qua  các sáng kiến này nếu cho rằng  đó chỉ là một thứ  "ngoại giao khẩu hiệu," tuy
nhiên  Bắc Kinh lại  coi trọng chúng một cách thực sự.
Ở Trung Quốc, "tuyên truyền" không phải là một thuật ngữ mang hàm ý  xúc phạm.
Trung Quốc đang  bổ sung thêm hàng loạt  tu từ như vậy  đối với các tổ chức mới đề xuất thành lập , chẳng hạn như  Ngân hàng Phát triển mới (một dự án của Trung
Quốc cùng với Brazil, Nga, Ấn Độ và Nam Phi tổ chức), , Ngân hàng  đầu tư hạ tầng  Á châu - AIIB ,  Khu vực mậu dịch tự do châu Á – Thái
bình dương . Tất cả những
khái niệm  này sẽ hỗ trợ cho các tổ chức khu vực mà Trung Quốc đã
tạo ra ở châu Á, châu Phi, Trung Đông, Mỹ Latinh , Trung và Đông Âu. Thông qua
các tổ chức này, Trung Quốc đang xây dựng  chi tiết, có tính toán  một cấu  trúc thay thế cho trật tự của phương Tây sau chiến tranh.
Và  TQ hậu thuẫn cho sự đầu tư vào quyền lực mềm của
mình với những khoản tiền  đáng kể : $ 50
tỷ cho AIIB , $41 tỷ cho Ngân hàng Phát triển mới , $40 tỷ cho Vành đai kinh tế
Con đường tơ lụa,  và $25 tỷ cho Con đường
Tơ lụa trên biển. Bắc kinh cũng cam kết 
đầu tư 1,25 ngàn tỷ đô la trên toàn thế giới từ nay tới năm 2025 . Quy mô đầu tư này là chưa từng thấy:
ngay cả trong thời chiến tranh lạnh, Hoa Kỳ và Liên Xô cũng  không chi tới con số nào gần bằng  số tiền mà  Trung Quốc đang chi tiêu ngày hôm nay. Tính tổng
toàn bộ những khoản đã chi và các khoản cam kết  gần đây của Bắc
Kinh   thì số tiền sẽ lên tới $1,41 ngàn tỷ ; Trong khi đó,  đại  kế hoạch Marshall  ( dùng để tái thiết Châu Âu sau  Thế chiến II – ND ) chỉ  có mức chi phí tương đương 103 tỷ USD tính theo giá trị
đồng đô la hiện nay.
Đề án ngoại giao và phát triển của
Trung Quốc được hình thành chỉ là một phần của  chương trình nghị sự rộng lớn hơn nhiều nhằm
tăng cường quyền lực mềm  trong  truyền thông, xuất bản, giáo dục, nghệ thuật,
thể thao  và các lĩnh vực khác. Không ai biết chắc chắn  Trung Quốc đã chi  bao nhiêu cho các hoạt động đó , nhưng các nhà phân tích ước tính rằng
ngân sách cho  các hoạt động  "tuyên
truyền đối ngoại"  cũng vào khoảng
 10 tỷ USD mỗi năm. Trong khi đó, Bộ Ngoại giaoHoa Kỳ   chỉ chi có $ 666,000,000  cho  hoạt
động  ngoại giao công  chúng trong năm tài chính 2014.
Rõ ràng, Bắc Kinh đang dùng dụng cụ mạnh
nhất trong hộp công cụ quyền lực mềm của mình: đó là  tiền. Bất cứ nơi nào các nhà lãnh đạo Trung Quốc
đi công du trong  những ngày này, và trong khoảng thời
gian giữa các chuyến đi ,
 họ  ký các hợp đồng thương mại và đầu tư rất lớn, mở rộng các khoản vay
hào phóng  và chìa ra các gói cứu trợ khổng lồ. Riêng trong năm
2014 Chủ tịch Tập Cận Bình và Thủ tướng Lý Khắc Cường đã đi thăm trên 50 quốc
gia . Các cường quốc lớn
luôn luôn cố gắng sử dụng các nguồn lực tài chính của họ để mua ảnh hưởng và định hình các
hành động của người khác;  Trong 
lĩnh vực  này, Trung Quốc cũng không khác
biệt. Nhưng điều đáng
chú ý là các  khoản đầu tư của Trung Quốc có mức
sinh lời quá thấp.  Hành động 
thì bao giờ cũng  có ý nghĩa hơn lời
nói  và ở nhiều nơi trên thế giới, hành vi của
Trung Quốc về cơ bản  mâu thuẫn với lời lẽ nhân từ .
Các sứ giả
 Cha đẻ của khái niệm  quyền lực mềm,  nhà khoa học chính trị Joseph Nye, đã định nghĩa đó là sự lan tỏa  các giá trị  văn 
hóa, chính trị từ chính  nét đặc
trưng của một xã hội  . Nye cũng  thừa nhận rằng  hệ thống chính
trị của một quốc gia và chính sách đối ngoại có thể  giành được sự tôn trọng và do đó góp phần vào quyền lực mềm của quốc gia
đó. Nhưng định nghĩa này
 được đặt  tiền đề 
trên cơ sở   phân định ranh giới rõ ràng  giữa các lĩnh vực nhà nước và  không nhà nước trong khuôn khổ  của xã hội dân chủ. Ở Trung Quốc, chính phủ thao túng
và quản lý hầu như tất cả các công tác tuyên truyền và các hoạt động văn hóa.
 Hệ thống cộng sản Trung Quốc đã luôn luôn mặc định
 rằng thông tin phải được quản lý và người dân
phải được thấm nhuần giáo huấn. Ở Trung Quốc, "tuyên truyền" không phải là một
thuật ngữ  mang tính xúc phạm. Khi đất nước đã mở ra cho
thế giới, nhà nước  phải cố gắng hơn  để  bám  sát , nắm bắt  thông tin  và những nỗ lực  trên mặt trận này ngày càng  trở nên tinh vi hơn.  Tuy nhiên, 
hiện nay nhà chức
trách Trung Quốc đang cố gắng để kiểm soát thông tin không chỉ bên trong Trung
Quốc  mà 
có chiều hướng gia tăng  ở cả bên
ngoài nữa.
Chính phủ Trung Quốc tiếp cận ngoại
giao công chúng theo cùng một cách  như  xây dựng đường sắt tốc
độ cao hoặc xây dựng cơ sở hạ tầng -  bằng cách đầu tư tiền
bạc và chờ  đợi để xem sự phát triển.
 Trung tâm đầu não  mang tính thể chế của hoạt động này là Văn phòng Thông tin Quốc Vụ
viện  (SCIO). Nằm trong một tòa nhà  xây từ thời Liên Xô tại trung tâm Bắc Kinh, nó trông cũng  hao hao  và đóng giữ vai
trò  của Bộ Sự thật  trong 
tác phẩm “ mười chín tám mươi tư 
của nhà văn Anh  George Orwell ( ông cũng là
tác giả cuốn sách nổi tiếng “ trại gia súc” – ND ). 
SCIO là  một phần của  bộ máy tuyên truyền rộng  hơn, phối hợp các nỗ lực tuyên truyền khác
nhau, và nó tự hào có một đội ngũ nhân viên  hùng hậu, một ngân sách khổng lồ 
với rất nhiều ảnh hưởng trong guồng máy quan liêu. Bởi  lẽ SCIO là  cơ quan 
chủ chốt  kiểm duyệt và  giám sát các phương tiện truyền thông  ở Trung Quốc cho nên chỉ đề cập đến tên của nó đã có thể
mang lại một cái nhìn quan ngại
 trên  khuôn mặt của nhiều
người Trung Quốc, đặc biệt là giới trí thức và các nhà báo.
Tháng mười hai hàng năm  SCIO triệu tập  hội nghị
 mà tại đó người ta vạch ra đường lối với những
hướng dẫn cho công tác
tuyên truyền đối ngoại của Trung Quốc trong năm tới. Như Jiang Weiqiang, phó chủ nhiệm
của SCIO giải thích cho
tôi hồi  năm 2009  kế hoạch chi tiết bao
gồm "các cuộc triển lãm, các ấn phẩm, các hoạt động truyền thông , chương trình trao đổi,  'Năm của Trung Quốc'  , lễ hội ở nước ngoài và các hoạt động khác." Jiang cũng gọi những hướng dẫn
đó là  " Chiến lược quyền lực mềm của chúng tôi “. Các bí
mật tại thời điểm áp dụng,
các kế hoạch  chi tiết này sau đó được xuất bản trong tập sách
có tên  gọi :” Trung Quốc Truyền thông Niên giám “.
Ngoài vai trò chính là giám sát  truyền thông và phối hợp toàn bộ các  kênh thông tin với thế giới bên ngoài của Trung Quốc, SCIO có toàn
quyền hoạt động   như một sứ giả cung
cấp thông tin chính thức :
 sử dụng đội ngũ  phát ngôn viên, tổ chức các cuộc họp báo, xuất bản tạp chí và
sách,  sản xuất phim. Nó thậm chí còn
phát triển một ứng dụng cung cấp cho người dùng theo hình thức  một cửa để cung cấp các tài liệu thuộc
loại “ sách trắng “ của
chính phủ. Bắc kinh xác định rằng 
cộng đồng
người Hoa ở hải ngoại , Đài Loan, Hông Kông là những ưu tiên hàng đầu mà hoạt động
tuyên truyền của SCIO cần nhắm tới. Công tác tuyên truyền của SCIO còn đưa vào vòng ngắm
 những khách ngoại quốc tới TQ bao gồm cả
ngoại kiều, khách du lịch , các nhà kinh doanh 
thông qua các nhà xuất bản  ví dụ
như  NXB Ngoại văn  và các báo như  Trung Quốc nhật báo  và Hoàn cầu Thời báo.  SCIO cũng tham gia vào việc kiểm soát nội dung
Internet, trong đó có việc phê duyệt tất cả các ứng dụng cho các trang web.
Nhưng trách nhiệm chính của SCIO là xác định các ý tưởng được truyền bá ở nước
ngoài và  quản lý  thông tin đối với các cơ quan, tổ chức ở TQ.
TRUYỀN THÔNG  VÀ THÔNG ĐIỆP
Một phần quan trọng trong chiến lược “ hướng
ra ngoài”  của Bắc Kinh  đòi hỏi phải thực hiện trợ cấp  mở rộng đáng kể sự hiện diện của  truyền thông TQ ở nước ngoài nhằm
mục đích thiết lập
đế chế  truyền thông
toàn cầu  riêng của mình để phá vỡ những gì mà TQ coi  là " sự độc quyền truyền thông của Phương Tây" . Nổi bật nhất trong những nỗ lực này
là  Tân Hoa xã  - cơ quan cung cấp  dịch vụ tin tức nhà nước chính thức của Trung
Quốc. Từ khi thành lập, Tân Hoa Xã đã có một vai trò kép, cả trong nước và quốc
tế - đó là   báo cáo tin tức và  thực hiện công tác tuyên truyền  của Đảng Cộng sản . Nhìn tổng thể, Tân Hoa xã hiện đang sử dụng khoảng
3.000 nhà báo, 400 người trong số họ thường trú tại 170 văn phòng  đại diện ở nước ngoài và cơ quan này vẫn  đang  tuyển 
thêm đội ngũ nhân
viên  tại các  văn phòng hiện nay  của mình đồng thời tăng cường sự hiện diện các
chương trình âm thanh và hình ảnh trực tuyến .
Sự  bành trướng ra  toàn cầu của
Tân Hoa Xã được thúc đẩy không chỉ bởi sự quan tâm cho hình ảnh quốc tế của
Trung Quốc mà còn là vấn đề tiền bạc. Tân Hoa  xã nhìn thấy cơ hội để cạnh tranh  đối đầu với  các hãng truyền thông  phương Tây chủ yếu, chẳng hạn như Associated Press,
United Press International, Reuters và Bloomberg. Theo lời của một
viên chức Tân Hoa xã nói với tôi năm 2010 thì mục tiêu của  họ là phải trở thành “ một hãng tin quốc tế
thực sự”. Tân Hoa xã thậm
chí che giấu tham vọng trở thành một tập đoàn đa phương tiện hiện đại, cạnh
tranh với  các hãng như  News Corp, Viacom , Time Warner. Và một khi sự
hiện diện của video trực tuyến được  mở rộng, Tân Hoa
xã  sẽ cố gắng để ăn cắp thị phần từ các kênh tin tức 24 giờ
như CNN, BBC và Al Jazeera.
Trong việc tìm kiếm lợi nhuận, Tân
Hoa Xã công bố các báo cáo tin tức mô tả rằng  hãng tin này đưa ra thị trường sản phẩm rẻ hơn
so với các hãng  truyền thông Phương Tây. Trong năm 2010, Tân Hoa Xã đã có
80.000 thuê bao là các tổ chức định chế giúp tạo ra một dòng doanh thu mạnh
mẽ.  Đặc biệt, cơ quan này đang nhắm tới các nước đang phát triển, nơi mà phương tiện truyền thông
phương Tây ít  hiện diện  hơn và nơi  thực sự không có sự cạnh tranh trong nước về mảng  tin  quốc
tế. Sự xâm nhập của Tân
Hoa Xã  ở nơi đây cũng giúp hoàn thành mục tiêu  là nói với thế giới câu chuyện của Trung Quốc .
Kênh  truyền hình hàng đầu của TQ
là CCTV  hoặc truyền hình Trung ương Trung Quốc, cũng
đã bước ra toàn cầu.  Đài này  đã phát  kênh tiếng Anh 24 giờ  đầu tiên của mình, CCTV quốc tế, vào năm 2000
và bây giờ phát thanh bằng sáu ngôn ngữ trên thế giới. Các mạng đang cố gắng để
thay đổi hương vị cứng nhắc nặng tính  tuyên truyền  và  xây dựng các gói nội dung  theo một khuôn khổ  thân thiện hơn đối với người
xem. Trong năm 2012,
CCTV thiết lập cơ sở sản xuất mới tại Nairobi, Kenya và ở Washington DC, nơi mà
hãng giới thiệu kênh CCTV America đầy tham vọng của mình.  Với các hoạt động  ở Washington,
CCTV cho biết sẽ trở thành  một trung tâm toàn cầu về  các hoạt động 
thu thập và truyền phát  tin tức.
Quyền lực mềm không thể mua được. Nó phải giành mới có được.
Trung Quốc cũng đang tăng cường thâm
nhập vào hệ thống  sóng vô tuyến nước ngoài. Đài Phát thanh Quốc
tế Trung Quốc, trước đây được biết đến như Đài phát thanh Bắc Kinh, được thành
lập năm 1941 như là một công cụ tuyên truyền  trong chiến tranh chống Nhật nhưng bây giờ đã có tầm  với xa hơn. Với trụ sở chính tại Bắc Kinh, đài này phát 392 giờ chương trình mỗi ngày bằng
 38 ngôn ngữ và duy trì 27 văn phòng ở nước
ngoài.
Những  phương tiện  truyền thông  này  đã
trở thành  vũ khí chính trong cái mà Trung Quốc gọi là một "cuộc  luận chiến " với phương Tây,  qua đó Bắc Kinh thúc đẩy chống lại những gì TQ  cho  là tâm lý bài Trung  trên toàn thế giới. Tuy nhiên,  nhiều  cơ quan nhà nước
 khác cũng đang đóng vai trò trực tiếp
trong các cuộc giao tranh này. Các đại sứ quán Trung Quốc giờ đây  thường xuyên phát hành  thông  cáo báo chí phản bác  cách nhìn nhận về TQ của truyền thông nước
ngoài , gỡ bỏ toàn bộ các trang quảng cáo trên báo chí nước ngoài ( nếu thấy có
hại cho hình ảnh của TQ – ND )  và cố gắng  đe dọa các trường đại học và các tổ chức phi
chính phủ tài trợ cho các sự kiện được coi là không thân thiện với Trung Quốc.
Đại sứ của họ còn  viết bài phản
hồi  trên các báo ở nước ngoài..
Còn một khía cạnh
khó khăn hơn  đó là việc Bắc Kinh  giám sát  chặt chẽ hơn bao giờ hết  những người nước ngoài chuyên theo dõi tình hình Trung Quốc  và các bài viết của các  nhà báo,  đồng thời  tăng cường các nỗ lực  để đe dọa  truyền thông nước ngoài cả bên trong và bên
ngoài Trung Quốc. Tại Bắc Kinh, SCIO và Bộ Ngoại giao thường “mời”  các nhà báo nước ngoài  " đi trò chuyện và uống trà " để  quở trách họ vì những bài báo bị coi là không thân thiện với Trung Quốc.
Chính phủ đã từ chối gia hạn thị thực của một số nhà báo (bao gồm cả một số  phóng viên tờ The New York Times) và đã từ chối cấp visa cho các học
giả Mỹ và châu Âu  do họ bị lọt vào danh sách đen . Bên ngoài Trung
Quốc, các quan chức đại sứ quán đôi khi cảnh báo các biên tập viên và yêu
cầu họ  không cho xuất bản các bài viết về chủ đề mà
có thể xúc phạm Bắc Kinh.
Do vậy, cũng giống như  công cụ tuyên truyền của mình,  bộ máy kiểm duyệt của Trung Quốc đang trải
 ra toàn cầu. Và  dường như nó
đã tạo nên ảnh hưởng  . Trong một xu hướng đáng lo ngại, các học giả nước
ngoài nghiên cứu về Trung
Quốc  đang ngày càng thực hành tự kiểm
duyệt vì  lo lắng về khả năng tiếp tục được cấp
visa vào Trung Quốc.
Chính phủ Trung Quốc đã  phạt  một số hãng  truyền thông lớn như Bloomberg  do đã xuất bản một số  bài viết nhất định 
và
 chặn các trang web  Hoa ngữ của các tờ báo hàng đầu của Anh , Mỹ.
BÀI HỌC TRUNG QUỐC
Một  thứ vũ khí trong kho tàng 
quân cụ  của Trung Quốc chính là giáo dục. Khoảng 300.000 sinh viên
nước ngoài hiện nay du học tại các trường đại học Trung Quốc (phần lớn học ngôn
ngữ Trung Quốc), với số lượng bổ sung trong các trường cao đẳng nghề. Mỗi năm,
Hội đồng học bổng Trung Quốc cung cấp một số học bổng cho 20.000 sinh viên nước
ngoài. Trong khi đó  các bộ
trong chính phủ  Trung Quốc  điều hành  một loạt các khóa học
ngắn hạn cho các  chuyên viên, các nhà ngoại giao, và các quan chức
quân sự từ các nước đang phát triển. Những lớp học này  dạy học sinh kỹ năng hữu hình, nhưng Bắc kinh
 cũng  đồng thời cố gắng  tranh thủ
trái tim và khối óc
của các học viên.
Tuy nhiên các trường đại học của Trung Quốc vẫn
chưa lọt  được vào tầng lớp tinh hoa toàn cầu.  Mới
chỉ có ba trường đại
học của Đại lục là  đại học Bắc Kinh, đại học Thanh Hoa và  Phúc Đán 
được góp mặt  trong bảng xếp hạng top 100 trường của thế giới
- Times Higher
Education. Các trở ngại đối với danh tiếng học thuật là khá nghiêm trọng. ĐCSTQ vẫn tiếp tục hạn chế tự do tư
tưởng và tìm hiểu sự thật, đặc biệt là trong các khoa học nhân văn và khoa học xã hội. Ở
 các trường đại học Trung Quốc đang lan tràn  tệ nạn thân hữu , phe nhóm, thông tin sai sự thật, đạo văn và
trộm cắp tài sản trí tuệ. Đổi mới, ưu tiên kinh tế hàng đầu của chính phủ Trung
Quốc  đòi hỏi phải ươm trồng  trí tuệ khoáng đạt , thế nhưng phương pháp sư phạm giáo dục
Trung Quốc vẫn chưa thoát khỏi đặc thù  lịch sử của
mình là học thuộc lòng và bị  kiểm duyệt.
Các viện và
trung tâm Khổng Tử có chức năng giảng dạy 
ngôn ngữ  và văn hóa Trung hoa ở
nước ngoài đã tạo nên phần chủ chốt trong nỗ lực xây dựng quyền lực mềm của TQ
trong lĩnh vực giáo dục. Với 475 trung tâm hoạt động trên 120 quốc gia các viện
Khổng Tử đã thiết lập vị thế trên toàn cầu. ( Để so sánh, viện Goethe của Đức
hoạt động từ lâu  chỉ có 160 trung tâm ở
94 nước, Hội đồng Anh chỉ duy trì có 70 trung tâm ở 49 quốc gia .) Tuy nhiên
các viện Khổng Tử đang bị phê phán mạnh mẽ . Ở Hoa Kỳ và Canada các giáo sư đã
kêu gọi các trường đại học đóng cửa những viện Khổng Tử hiện có và không mở
thêm các cơ sở mới với lý do rằng chúng phá hoại tự do học thuật. Tại một cuộc
hội thảo về Trung Hoa học tổ chức năm 2014 ở Bồ Đào Nha các nhà Trung Hoa học của
Châu Âu đã rất bức xúc khi ông Xu Lin một vụ trưởng thuộc Bộ Giáo dục TQ chuyên
giám sát các viện Khổng Tử đã ra lệnh xé bỏ tất cả các trang sách nào nhắc đến
Đài Loan. Cũng như ở Hoa
Kỳ, các cơ quan truyền
thông và cơ quan lập pháp trên khắp châu Âu đang xem xét kỹ lưỡng các Viện Khổng
Tử, và ít ra thì tại Đại học Stockholm,  cuối cùng người ta cũng đã đã quyết định đóng cửa viện Khổng
Tử ở đây..
 Một học sinh chụp hình ảnh của bạn bè của mình ở phía trước của lá cờ 
Trung Quốc
 Một học sinh chụp hình ảnh của bạn bè của mình ở phía trước của lá cờ 
Trung Quốc trong một buổi lễ tốt nghiệp tại Đại học Phúc Đán ở Thượng Hải, tháng 6 năm 2006.
Photo ALY SONG / REUTERS
Trên mặt trận khác, Bắc Kinh đang quả
quyết quảng bá văn hóa và xã hội của mình ở nước ngoài thông qua thể thao, mỹ thuật
,  nghệ thuật biểu diễn , âm nhạc, điện ảnh, văn học,  kiến trúc và đã thâm nhập được
một cách đáng kể. Triển
lãm nghệ thuật về  quá khứ phong phú  của đế quốc của Trung Hoa  luôn luôn được biết đến
 trên toàn thế giới; Quả thực , di sản của nền văn minh
trên 3000 năm tuổi   chính là tài sản quyền lực mềm mạnh nhất của TQ. Các võ sĩ  và những 
diễn viên TQ luôn hấp dẫn khán giả 
cùng với đội quân ngày càng đông đảo các nhạc công nhạc cổ điển đẳng cấp
thế giới  dẫn đầu bởi nghệ sĩ Piano Lang
Lang.  Phim Trung Quốc tiếp tục giành giật thị trường quốc tế,  các tác giả và các kiến trúc sư Trung Quốc
đang ngày càng  nổi tiếng hơn bao giờ hết.  Năm 2012, Mo Yan đoạt giải Nobel Văn học và Wang Shu đã đoạt
giải Pritzker Architecture. Mặc dù bóng rổ, khúc côn cầu, và các đội bóng đá
chuyên nghiệp của Trung Quốc vẫn còn ít cạnh tranh hơn so với Bắc Mỹ và các đối
tác châu Âu, nhưng ngày càng nhiều các vận động viên Trung Quốc bước lên bục để
nhận  huy chương Olympic trong một loạt các sự kiện.
Trung Quốc cũng đang tham gia vào cái mà  họ gọi là "ngoại giao chủ nhà " bằng cách tổ chức
vô số các hội nghị chính
phủ và phi chính phủ. Các hội nghị họp kín  quy mô lớn như
Diễn đàn Bác Ngao châu Á (Davos của Trung Quốc), Diễn đàn Phát triển Trung Quốc, Diễn đàn
Bắc Kinh, World Peace Forum của Đại học Thanh Hoa, Diễn đàn Thế giới về Nghiên
cứu Trung Quốc và cuộc họp
cấp cao các Think Tank  toàn cầu  hàng năm đã mời  được các 
nhân   vật hàng đầu  trên thế giới tới Trung Quốc . Một số sự kiện  thực sự rất hoành tráng có phần phô trương
  chẳng hạn như Thế vận
hội Bắc Kinh 2008, Shanghai World Expo 2010 và  Cuộc gặp
hợp tác kinh tế châu
Á-Thái Bình Dương năm 2014. Trong năm 2016,  hội nghị thượng đỉnh G-20 ở Hàng Châu được dự
kiến sẽ có một cuộc biểu dương lực lượng không kém  phần công phu.
Sau đó là một loạt  các chương trình trao đổi thuộc Chính phủ.  Ban quốc tế của  ĐCSTQ  (với tổ chức vỏ
bọc bên ngoài  của nó là Trung tâm  Trung Quốc nghiên cứu thế
giới đương đại ) triệu tập
 hội nghị hàng năm  dưới tên gọi là "Đảng và  đối thoại với Thế giới" với chủ đích  mang lại một lưu lượng   ổn định  các chính trị gia và trí thức nước ngoài đến
Trung Quốc với chế độ được chu cấp toàn bộ kinh phí chuyến đi . Viện Ngoại giao nhân
dân TQ  - một tổ chức liên kết của Bộ Ngoại giao từ lâu đã tham gia vào những tiếp cận tương tự.  Các chương trình  này  giúp kiến tạo một kênh hết sức tinh tế và khôn
khéo cho ĐCSTQ nhằm
nuôi dưỡng  các mối thâm giao với các chính trị gia đương vị  hoặc sắp lên nắm quyền trên toàn thế giới. Trong
khi đó, quỹ trao đổi TQ - Hoa Kỳ có trụ sở tại Hồng Kông  khuếch đại 
tiếng nói của các học giả TQ thông qua trang web của mình  và ủng hộ  các
quan điểm  của chính phủ Trung Quốc thông qua các khoản
tài trợ cấp cho các viện nghiên cứu Hoa Kỳ . Cho đến nay, Trung Quốc vẫn không  có những trung tâm  học thuật 
hoặc  đội ngũ giáo sư , giảng viên
thực sự trong các trường đại học.  Sau này nếu
TQ có được những thứ đó thì họ sẽ phải hiểu  rằng ở phương Tây có
những giới hạn thực sự  đối với việc mua ảnh hưởng chính trị trong các cơ sở đào tạo và  tổ chức think- tank .
Quân đội Trung Quốc vẫn duy trì các tổ
chức ngoại tuyến  riêng của mình: Viện  nghiên cứu chiến lược quốc tế của TQ  và  Quỹ Nghiên cứu  chiến lược Quốc tế TQ. Cả hai đều  gắn  kết với tình báo quân đội và đóng vai
trò như kênh  giao dịch chủ yếu  trong việc mời các chuyên gia an ninh nước ngoài đến Trung Quốc.  Cả hai  định chế
 này đều 
thực hiện các chức năng thu và phát : ngoài việc giải thích quan điểm của Trung Quốc về các vấn đề chiến
lược và quân sự cho nước ngoài, họ còn  thu thập các quan điểm
và thông tin tình báo từ các chuyên gia và quan chức nước ngoài.
Một số các think-tank  trong lĩnh vực chính sách đối ngoại của Trung Quốc thực hiện một chức
năng kép khác biệt . Quan trọng
nhất trong số các think- tank này  gồm có
 Viện  Quan hệ Quốc tế đương đại của
TQ, Viện Nghiên cứu Quốc
tế Trung Quốc,  Viện Nghiên cứu Quốc tế Thượng
hải  - tất cả các tổ chức này đều  được gắn kết với các bộ phận khác nhau của chính
phủ Trung Quốc.  Ở một mức độ thấp hơn,  Viện Hàn lâm 
khoa học xã hội Trung
Quốc  và Viện Khoa học Xã hội  Thượng Hải cũng làm  những điều tương tự, nhưng trên một phạm vi rộng hơn đối với nhiều vấn đề. Trong năm 2009, các nhà
tài trợ tư nhân thành lập Viện Charhar  với
mục đích tập trung đặc biệt vào việc cải thiện hình ảnh ở nước ngoài của Trung
Quốc.  Xét một cách tổng thể ,  cả một tổ hợp  các định chế
 và  sáng
kiến được tài trợ  đầy đủ nhằm  nâng cao danh tiếng của Trung Quốc trên toàn thế giới là một minh chứng
cho những nỗ lực ưu tiên
của Bắc Kinh .
KHÔNG THỂ MUA TÌNH YÊU 
Tuy nhiên đối với nhiều tỷ đô la đã chi tiêu cho  những nỗ lực này thì  TQ dường như  vẫn chưa thấy bất
kỳ  một sự cải thiện rõ nét nào về hình ảnh toàn cầu của mình, ít nhất
là căn cứ trên kết quả  nhận được sau các cuộc điều tra dư luận. Trong thực
tế, danh tiếng của đất nước lại đang dần xấu đi. Một cuộc thăm dò trong năm 2014 do  BBC  tiến hành cho thấy,  từ năm 2005, quan điểm
tích cực về ảnh hưởng của Trung Quốc đã giảm  điểm14 % và 49 %  số người  được hỏi 
có thái độ tiêu cực về TQ.  Điều rất đáng ngạc nhiên là  cuộc khảo sát năm 2013 do Global Attitudes
Project của Trung tâm Pew Research cho thấy sự thiếu hụt quyền lực mềm của Trung Quốc là rõ
ràng ngay cả ở châu Phi và châu Mỹ Latinh, chính ngay tại các khu vực mà người ta  vốn  cho  rằng sức hấp dẫn của TQ  nhẽ ra phải  là mạnh nhất.
Bất chấp những kết quả ít ỏi, Bắc
Kinh vẫn đang  triển khai  nhiều nỗ lực và nguồn lực để thay đổi nhận thức.
Tại sao  lại xảy ra sự tách rời giữa các
nỗ lực đầu tư và kết quả ? Câu trả lời là chính phủ Trung Quốc tiếp cận ngoại
giao công chúng theo cùng một cách  cũng giống như xây dựng đường sắt tốc độ cao hoặc xây dựng cơ sở hạ tầng,   tức
là đơn thuần  chỉ đầu tư tiền bạc  rồi  chờ  xem sự phát triển sau đó.  Những gì Trung Quốc không hiểu đó
chính  là : mặc dù  TQ có một nền văn hóa tầm cỡ thế giới, ẩm thực đặc sắc , phong
phú,  nguồn nhân lực tài năng và dồi
dào , tăng trưởng kinh tế
 với tốc độ đặc biệt  trong vài thập kỷ qua, thế nhưng  hệ thống chính trị của nó từ chối, thay vì cho
phép  phát triển con người tự do. Và do
đó,  mọi nỗ lực tuyên truyền của TQ  sẽ phải đối mặt với một trận chiến khó khăn.
Quyền lực mềm không thể mua được. Nó
phải giành mới có được. Và  cách tốt nhất để
giành được nó là khi mọi công dân tài năng của một xã hội đều được phép tương tác trực tiếp với thế
giới, chứ không phải bị kiểm soát bởi chính quyền. Đối với Trung Quốc, điều đó có nghĩa là nới lỏng các hạn chế hà
khắc trong nước và   giảm  thiểu các nỗ lực để kiểm soát dư luận ở  nước ngoài. Chỉ khi đó đất nước này mới có thể  khai thác  được tiềm năng  quyền lực mềm khổng lồ
của mình .
_________
Phạm Gia Minh dịch từ “
China’s Soft – Power Push . The Search for Respect.“ Diplomat”.
July- August 2015.
Thăng long- hà nội
22/7/2015
 

TRUNG CỘNG ĐÃ XÓA SẠCH TINH HOA CỦA DÂN TỘC HỌ
Trả lờiXóa- Cha ông của họ dạy: "Tiên nghĩa, hậu lợi giã vinh. Tiên lợi, hậu nghĩa giã nhục". Nhưng, nền kinh tế của Trung Cộng lại kinh doanh hám lợi. Họ chấp nhận nhục để có lợi
- Lãnh tụ tối cao của họ cho rằng không cần phân biệt "Mèo trắng hay mèo đen" là một sai lầm cơ bản với hướng đi dân tộc của họ. Bởi vì, không thể dùng phương tiện giả dối để đạt mục tiêu chân chính
- Công dân của họ đoạt giải Nobel, và cũng chỉ vì cái giải Nobel ấy mà họ lại bắt bỏ tù người công dân ấy,
- Nói chi cho xa, hiện nay toàn thế giới đều cho rằng đương lưỡi bò của họ là sai trái với luật biển thế giới, chỉ riêng Trung Cộng là cho hợp lý.
...
Như vậy thì làm sao Trung Cộng có được Quyền lực mềm.
Sẽ không bao giờ TQ nhận được sự kính trọng của Thế giới như với Nhật Bản và Đức; không bao giờ được nể phục như với nước Mỹ, Anh; không thể nào được yêu mến như Ý, Pháp...bởi họ không có cái đàng hoàng đứng đắn nghiêm túc của Nhật Đức; cái rộng rãi hào phóng quân tử của Mỹ, cái khôn ngoan thận trọng của Anh, cái đẹp phóng khoáng lãng mạn như Pháp, Ý. Có chăng người ta e ngại một thằng nhà giầu mới phất lên bằng con đường lưu manh, láu cá, nhâng nháo vô liêm sỉ hạng nhất, người yếu bóng vía thì thấy sợ, người quân tử thì tránh xa không dây với hủi!
Trả lờiXóaKhác với thế giới, ở VN Trung cộng vẫn dùng tiền mua được nhiều thứ đáng ra phải bằng sự cảm hóa chinh phục bằng những giá trị Chân, Thiện, Mỹ...
Trả lờiXóaCỘT BẰNG DÂY GÌ THÌ ĐỨT BẰNG DÂY ĐÓ
Trả lờiXóaNgười ta có thể mua một mỹ nhân. Nhưng, họ khó có thể mua được trái tim của mỹ nhân đó. Họ sẽ "đồng sàn mà dị mộng". Mỹ nhân đã ngoại tình trong tư tưởng. Khi có cơ hội, tư tưởng đó sẽ trở thành hành động
LĐ CQ TQ đang phục hồi tư duy Trung Hoa tk 18 , Trung Hoa cực thịnh thời Đại Thanh với những hoàng đế lẫy lừng như Khang Hy , Càn Long . Khi đó thế lực cứng và mềm của Trung Hoa rất lớn . Ngay cả cuộc chiến thắng của Quang Trung đối với đoàn quân xâm lược VN do Tôn sĩ Nghị chĩ huy không không làm tổn thương uy thế của BK đối với lân bang .
Trả lờiXóaNgày nay TCB và đám cận thần đang có cái suy nghĩ rằng thế giới đương nhiên phải kính trọng BK vì Trung Hoa có nền văn minh lâu đời nhất , trước cả văn minh TCG ở Phương Tây . TQ hiên là nền kinh tế thứ 2 thế giới đang tiến tới vị trí số 1 . TQ là một cường quốc quân sự với QĐ đang hiện đại hoá cho ngang bằng với Mỹ . Nước Mỹ không thể so sánh với TQ về lịch sử và Văn Hoá . 400 năm / 5000 năm Nước Mỹ mới độc lập trên 200 năm còn TQ đã lịch sử chính trị rất dài 50 tk . Sự bành trướng của đại Hán từ ngàn xưa là tự nhiên , từ thời Tần thuỷ Hoàng thống nhất thành lập nhà đại Tần , lãnh thổ của Trung Hoa chỉ có tăng chứ không giảm . Tăng diện tích, tăng dân số , tăng thế lực . Vậy thì theo các nhà LĐ BK, TQ đương nhiên phải được kính trọng .
Nhưng thực tế đang diễn ra khác với những điều TCB mong muốn . Hình ảnh của TQ ngày càng xấu đi dưới con mắt ND nước trên thế giới . Những hình ảnh người Tầu, nước Tầu qua phim ảnh, nào là nhân nghĩa , có luân thường đạo lý, nghĩa hiệp trong những phim kiếm hiệp giang hồ , nhưng lại rất nặng tính báo thù ! Người Tầu đi thế giới có những lời ăn tiếng nói, cách cư xử xa với chuẩn mực thế giới ! Đối với lân bang vẫn bắt nạt , muốn trở về thờ kì PK : thần phục , phong vương, triều cống . Xâm lăng nếu không thành công, bị đánh đuổi mà các láng giềng vẫn phải thần phục !
Chắc chắn 100% là không- xu thế của toàn thế giới hiện nay đều gớm tởm người TQ,họ gian manh trong tất cả các góc cạnh của cuộc sống,họ đã gây chiến với Ấn Độ ( một quốc gia hiền lành nhất thế giới ) họ xâm chiếm những quốc gia lân cận ...họ đang âm mưu thôn tính VN đây ! Nhưng trớ trêu thay,lại có một ông đại tướng Bộ trưởng quốc phòng của một quốc gia sát biên với TQ lại yêu TQ vô cùng,tình nguyện làm tôi mọi cho giặc để thôn tính nước mình,ông đại tướng này nghe đâu vào loại tham nhũng nhất nhì thế giới đó ! không biết giờ này ông ở đâu ? xót xa thật đấy !
Trả lờiXóaBK càng hung hăng , Mỹ, Nhật, EU càng cứng rắn , hào hiệp quyết dành lấy đồng minh, ngăn chặn TQ . Mỹ, Nhật tung ra những gói tiền khổng lồ, những viện trợ kĩ thuật, và quân sự nhất là với những nước yếu ở ĐNÁ . Bên trời tây, EU cố giữ lấy Hi Lạp trong eurozone. Họ cũng ngại TQ . TQ có vẻ bớt hung hăng ở BĐ . VN vịn cây dây leo . Tưởng niệm các liệt sĩ ở Vị Xuyên ,báo chí VN lần đầu tiên gọi đích danh kẻ thù, những phát ngôn của PNV L H B khá mạnh với TQ, cầu siêu tưởng niệm CS bỏ mình ở Gac Ma , toạ đàm về những thất bại lịch sử theo mô hình Trung Hoa ở VN . Dường như gió đang đổi chiều sau chuyển Mỹ du của TBT NPT . Thế giới nhìn từ ĐNÁ như chia thành 2 phe đang đấu đá nhau kịch liệt . NTTQ Vương Nghị cũng muốn làm nỏi bật vai trò của BK trong hoà đàm về vđ hạt nhân Iran, nhưng vẫn mờ nhạt. . Phen này thì Mỹ không nhượng bộ nữa . BT QP Ashton Carter am hiểu TQ và đề nghị với TT Obama những đối sách cứng rắn và hữu hiệu hơn .
Trả lờiXóaKhông như TQ và VN , khi cần , Mỹ sẵn sàng thay đổi BTQP , nhanh chóng sử dụng những nhân tài thích hợp . . Còn nước CS như TQ, VN, việc cải tổ nội các, thay đổi BT đâu phải dễ dàng, ngay cả việc cử người XLTV cũng khó như trường hơp đối với tướng PQT. hiện tại , CP VN vẫn không dám công khai công bố người tạm quyền !
Trung Quốc muốn truyền bá ra nước ngoài về học thuyết Khổng Tử, muốn thế giới hiểu và học theo...nhưng chính các nhà cầm quyền TQ thì hành xử theo kiểu khôn vặt, chỉ muốn chiếm đoạt...đạp đổ ... khác xa thuyết Khổng Tử
Trả lờiXóaTrung cộng có bản chất và dã tâm ngược với phần còn lại của TG : họ muốn có cả thế giới bằng vũ lực , bằng tiền , bằng phản khoa học và sự hủy hoại. Họ như thằng trọc phú , mới có tí tiền (nhờ Mỹ và Tây âu thí cho) liền thể hiện theo cách thô bỉ. Giờ TG đã hiểu ra rồi , hãy chờ hậu quả ...
Trả lờiXóa